Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng


Tô Đồ Lang Quân nhận ra Hoàng Thế Vinh đang đi về phía mình, cậu khẽ mỉm cười, ánh mắt đa tình lơ đãng giống như đang khiêu khích hắn, trong một giây chạm phải ánh mắt kia, Hoàng Thế Vinh thật sự hận không được muốn nhanh chóng đè người này xuống tại chỗ mà hung hăng dạy dỗ một phen.

"Phải rồi, anh Lang Quân, anh rốt cuộc đã có bạn gái hay chưa?" Hồ Y Phàm nói chuyện rất nhiệt tình, trong ánh mắt cũng không thể che giấu được sự mến mộ.

Hoàng Thế Vinh vừa đi tới liền nghe được lời nói tán tỉnh chói tai kia, hắn ho nhẹ một tiếng, thành công gây được chú ý của ba cô gái:

"Xin lỗi, có phiền hay không?"

Lại có một người đàn ông đẹp trai nữa đến nhập cuộc, đương nhiên là sẽ không phiền, dù sao hiện tại ở đây cũng có đến tận ba người, ba cô gái tranh giành một người đàn ông, cơ hội sẽ ít hơn. Lúc này có thêm một người đàn ông nữa, cơ hội tự nhiên tăng lên rồi.

Phí An Lạc chuyển đổi chú ý, muốn tiếp cận người đàn ông mới đến này, cô nhanh chóng xoay người rời khỏi vị trí cạnh Tô Đồ Lang Quân bước lên một bước tiến gần hơn Hoàng Thế Vinh:

"Không phiền đâu, chúng em đều là người thích giao lưu kết bạn"

Hoàng Thế Vinh trực tiếp bỏ qua Phí An Lạc, tiến đến bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, động tác mau lẹ vòng tay qua khoác lấy eo cậu kéo mạnh vào trong lòng:

"Tôi không phải đến để kết bạn, tôi đến là để nhắc nhở bà xã của mình một chút..." Nói rồi liền nhìn chằm chằm Tô Đồ Lang Quân, giọng nói trầm khàn nguy hiểm: "Em có phải lại muốn đánh đòn hay không?"

Ba cô gái vừa thấy cảnh này liền tròn xoe mở lớn hai mắt hả một tiếng, thậm chí Hoa Gia Phấn chưa trải sự đời còn đỏ mặt không dám nhìn thẳng hai người trước mặt. Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu, cười như không cười, trong ánh mắt còn mang theo tia cảnh cáo:

"Có phiền hay không? Tôi muốn nói chuyện riêng với em ấy!"

Ba cô gái có chút thất vọng nhanh chóng xin lỗi rồi rời khỏi, Hoàng Thế Vinh quan sát xung quanh, ôm eo Tô Đồ Lang Quân đi vào trong một góc khuất. Dưới ánh trăng sáng, Tô Đồ Lang Quân trên gương mặt mang theo ý cười, ánh mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn Hoàng Thế Vinh, giống như chuyện vừa rồi thật quang minh chính đại, căn bản không có chút hối lỗi nào.

Đôi mắt của Tô Đồ Lang Quân rất đẹp, đôi con ngươi đen láy có hồn, hiện tại còn vô cùng nhu tình như nước, bình thản đợi Hoàng Thế Vinh lên tiếng, rõ ràng là không sợ hắn, cố tình khiêu khích hắn mà:

"Vừa rồi anh nhận được ba tin nhắn đến máy em, không định giải thích một chút với anh sao?"

Tô Đồ Lang Quân đáp:


"Bọn họ muốn mua nhà, em nói có căn nhà thích hợp sẽ lưu ý thay bọn họ"

Hoàng Thế Vinh cười lạnh:

"Tô tổng đúng là không quên từ bỏ cơ hội làm ăn"

Tô Đồ Lang Quân tiến lên một bước, thuận tiện đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi vốn đã chỉnh tề rồi của Hoàng Thế Vinh:

"Hoàng phó tổng cũng rất phong độ, ở trong tiệc đứng không quên phóng điện với người khác giới đâu"

Hoàng Thế Vinh khàn giọng:

"Anh không phóng điện, người phóng điện tứ tung chính là em"

Tô Đồ Lang Quân thu tay lại rồi cười nhẹ:

"Như thế nào, bản thân em phóng điện bao giờ em cũng còn không biết đâu"

Hoàng Thế Vinh mạnh mẽ áp sát Tô Đồ Lang Quân vào góc tường phía sau, mùi hướng nước hoa nam tính có chút nồng quanh quẩn trước mũi của hai người. Không biết là do hương nước hoa cao cấp có khả năng tỏa mùi lưu giữ hương lâu, hay là do dục vọng vô hình đã sớm bùng cháy mà khiến cho cả hai người ngay cả thở cũng thấy khó khăn:

"Em lại muốn đánh đòn sao?"

Tô Đồ Lang Quân ghé sát mặt, mũi hai người chạm nhau, khi cậu nói chuyện cánh môi kia còn mấp máy như có như không chạm vào môi hắn:

"Hoàng phó tổng thỉnh tự trọng, nơi này là địa bàn nhà người ta, không phải Tấn Hoàng Thành nhà anh"

Hoàng Thế Vinh đêm nay uống không ít rượu, tửu lượng của hắn trước nay vẫn rất tốt, nhưng không rõ bây giờ là do say rượu hay say tình, đầu óc cũng tự nhiên muốn mộng mị đi:

"Em nhất định là lại thiếu đánh"


Tô Đồ Lang Quân cười mờ ám:

"Em không thiếu đánh, em chỉ thiếu..." Một chứ thao kia đến cuối cùng vẫn bị bỏ ngỏ, nhưng mà Hoàng Thế Vinh cũng tự động đoán ra được Tô Đồ Lang Quần vừa vặn đang thiếu thứ hắn muốn làm.

Hoàng Thế Vinh chính là bị vật nhỏ lưu manh trước mắt làm cho nóng máu hết cả lên, hai mắt hắn âm trầm chị hận không thể một ngụm ăn sạch cậu. Chỉ là đây đang ở bên ngoài, cho nên hắn chỉ có thể tạm thời ăn miệng cậu mà thôi. Đầu lưỡi hắn luồn vào bên trong khoang miệng cậu, cắn mút dây dưa giống như một sự trừng phạt nho nhỏ. Chẳng biết Tô Đồ Lang Quân rốt cuộc ăn phải thứ gì, lại trắng trợn ở bên ngoài câu dẫn hắn như thế, khiến cho hắn bị dày vò như vậy.

Khi hai người ở trong một góc làm chuyện mờ ám, bên phía Hoàng thị chính thức rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Hoàng Thế Trung bị tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, tin tức này rất nhanh bị lộ khiến cho những người trong hội đồng ban quản trị hoang mang một phen. Hoàng Thế Minh nhân lúc em trai mình bị tai nạn, công thêm không có Hoàng Thế Vinh ở đây, nhanh chóng tự mình ra thống báo tạm thời sẽ tiếp quản Hoàng thị.

Đêm hôm ấy, Tô Đồ Lang Quân mơ màng tiếp nhận điện thoại. Sau khi nghe được người đầu dây bên kia nói liền lập tức thanh tỉnh. Người gọi đến là Tô Thành:

"Quân Quân, tên nhóc kia ở chỗ của con sao?"

Tô Đồ Lang Quân mang theo giọng nói ngái ngủ khe khẽ đáp:

"Đúng vậy, có chuyện gì sao ba?"

Phía bên kia im lặng một hồi, vài giây sau đó mới chầm chậm nói tiếp:

"Thế Trung xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu, tình trạng không tốt... hai người các con nhanh chóng trở về đi"

Tô Đồ Lang Quân nghe được liền có điểm giật mình, rất nhanh sau đó cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ đáp được một tiếng rồi cúp máy.

"Tiểu Vinh, Tiểu Vinh..."

Hoàng Thế Vinh bị gọi dậy, có điểm không vui, xoay người qua muốn kéo Tô Đồ Lang Quân:

"Sao vậy Quân Quân, mấy giờ rồi?"


Tô Đồ Lang Quân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Hoàng Thế Vinh:

"Tiểu Vinh dậy đi, chúng ta phải lập tức quay về Bắc Kinh"

Hoàng Thế Vinh vẫn lười biếng nằm trên giường khàn giọng hỏi:

"Sao vậy Quân Quân, vì sao đột nhiên gấp gáp như thế?"

Tô Đồ Lang Quân nhìn hắn, trong bóng tối có chút đau lòng:

"Chú Thế Trung bị tai nạn giao thông, hiện tại đang trong bệnh viện cấp cứu"

Hoàng Thế Vinh giật mình ngồi bật dậy, giống như tưởng mình nghe nhầm hỏi lại:

"Em nói sao? Ba của anh?"

Tô Đồ Lang Quân sớm đã xuống giường bật đèn, hiện tại đang xoay người thu dọn hành lý:

"Đúng vậy Tiểu Vinh, chúng ta phải nhanh chóng trở về"

Hoàng Thế Vinh vội vàng tìm điện thoại gọi cho Hàn Kỳ, nhưng đầu dây bên kia liên tục ở trong trạng thái không có người nghe máy.

...

Trong một thư phòng được bố trí gọn gàng ngăn nắp, trên trần nhà có duy nhất một một ánh đèn vàng lờ mờ càng làm cho căn phòng thêm phần u ám.

Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế đơn làm bằng da màu đen, gương mặt mang theo nét cười nguy hiểm:

"Chuyện này cậu làm rất tốt, số tiền kia sẽ được chuyển vào tài khoản cậu trong tối nay"

Người nọ đang nói chuyện điện thoại, người bên kia đầu dây có lẽ là người làm việc cho ông ta.

"Thời gian này cậu tạm thời đừng nên xuất hiện, tôi sẽ để người sắp xếp cho cậu một chỗ ở tại Đài Bắc"


Sau khi kết thúc cuộc điện thoại ngắn gọn kia, người đàn ông trung niên liền đứng dậy đi về phía cửa sổ, ánh mắt mang theo tia lạnh lẽo nhìn xuống dưới lòng đường yên tĩnh về đêm. Bất chợt, trong phòng lại vang lên tiếng điện thoại, ông ta liền xoay người đi về phía bàn làm việc, mắt thấy trên điện thoại hiển thị một dãy số không ghi tên, nhưng ông sớm đã biết đối phương là người thần bí kia liền nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi:

"Chuyện lần này phải cảm ơn ngài, không biết chúng ta khi nào có thể gặp mặt?"

Người ở đầu dây bên kia giống như dùng một thiết bị nào đó làm biến đổi giọng nói, chuyện này càng khiến cho đối phương cảm thấy thần bí thêm phần tò mò về người này:

"Thời gian thích hợp, chúng ta tự nhiên sẽ gặp mặt nhau. Bước kế tiếp không có gì thay đổi, cứ theo kế hoạch mà thực hiện"

Người đàn ông trung niên bên này nở một nụ cười tà ác:

"Được"

Cánh cửa thư phòng giống như được người nào hấp tấp đẩy ra, quả nhiên một cô gái mang theo gương mặt hoảng hốt đi vào:

"Ba, ba không đến bệnh viện sao?"

Người nọ nhíu mày có điểm không hài lòng, trong giây phút kia cũng nhanh chóng nhấn vào nút kết thúc cuộc gọi:

"Mộng Đình, đã nhắc con rất nhiều lần rồi, mỗi khi vào thư phòng của ba phải gõ cửa"

Hoàng Mộng Định nhíu mày:

"Lúc này ba còn quan tâm đến tiểu tiết làm gì, phía bệnh viện đưa tin chú Hoàng sắp không được rồi"

Người nọ chính là Hoàng Thế Minh, vừa nghe thấy tin tức này từ con gái trong lòng tự động cảm thấy vô cùng hả hê, nhưng ngoài mặt vẫn nhăn lại, không một chút vội vã mà nói:

"Tạm thời không thể đến, ba còn bận giải quyết công việc của Hoàng thị, tin tức này tạm thời không thể để người ngoài biết, tránh làm cho nội bộ công ty lục đục"

Hoàng Mộng Đình nghe vậy liền tin tưởng, gật đầu một cái rồi hướng ba mình nói:

"Như vậy con vào bệnh viện trước với chú Hoàng"

Hoàng Mộng Đình vừa rời đi, Hoàng Thế Minh mới nói tin tức Hoàng Thế Trung không ổn không thể tiết lộ ra bên ngoài, nhưng lúc này ông ta lại nhắn một tin cho trợ lý, rất nhanh sau đó phía hội đồng quản trị liền thành lập hai phe, công ty trên dưới mất đi sự đồng lòng, nội bộ lục đục khủng hoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui