Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Hoàng Thế Vinh vốn định rời đi, nhưng Cao Hiểu Chi lúc này lại tiến đến ngăn hắn lại:
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau một chút hay không?"
Hoàng Thế Vinh cảm thấy mình không có chuyện gì để nói với Cao Hiểu Chi cả cho nên liền trực tiếp đáp rằng:
"Không thể, giữa chúng ta không có gì để nói"
Cao Hiểu Chi nghe thấy lời kia liền nhíu mày:
"Vì sao không có chuyện gì để nói chứ, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Hoàng Thế Vinh không do dự mà trả lời:
"Không có!"
Tô Đồ Lang Quân nãy giờ im lặng lúc này cũng tiến đến nắm lấy tay của Hoàng Thế Vinh nhẹ giọng:
"Chúng ta xếp hàng mua hoành thánh có được không, hôm trước cậu nói hoành thánh ăn rất được"
Hoàng Thế Vinh thu lại nét lạnh lùng khó chịu trên gương mặt, quay sang ôn nhu mỉm cười với Tô Đồ Lang Quân:
"Được, chúng ta đi"
Cao Hiểu Chi nhìn một màn trước mắt bị dọa sợ, sau đó cô giống như hiểu ra được chân tướng, lại nghĩ tới dáng vẻ của mình vừa rồi chẳng phải làm trò cười cho Tô Đồ Lang Quân hay sao, thật sự là mất hết mặt mũi.
Lúc Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân đi vào hành lang, nơi này cũng không có bệnh nhân qua lại, thỉnh thoảng có vài y tá mang theo vật dụng này nọ đi qua. Hoàng Thế Vinh cảm thấy rất muốn biết chuyện vừa rồi giữa Tô Đồ Lang Quân cùng Cao Hiểu Chi, cho nên liền dừng lại. Tô Đô Lang Quân thấy hắn dừng bước liền hỏi:
"Sao vậy?"
Hoàng Thế Vinh quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân:
"Chuyện đó là sao?"
Tô Đồ Lang Quân biết nhưng vẫn hỏi:
"Chuyện gì?"
Hoàng Thế Vinh ngắn gọn đáp:
"Cao Hiểu Chi"
Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng:
"Ừ, Cao Hiểu Chi làm sao?"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày nhìn Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân cười cười không tiếp tục trêu chọc hắn nữa, mang toàn bộ sự việc sơ lược nói:
"Cô ấy muốn cùng tớ nói chuyện về chuyện tối hôm qua"
Hoàng Thế Vinh càng nhíu chặt mày hơn:
"Cậu và cô ta tối hôm qua có chuyện gì?"
Tô Đồ Lang Quân đưa đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày của Hoàng Thế Vinh, muốn vuốt cho nó thẳng ra đừng nhăn nữa:
"Cậu quên rồi sao, hôm qua cô ấy gọi cho cậu, là tớ bắt máy đó. Tớ muốn ám chỉ mối quan hệ của chúng ta, nhưng mà cô ấy lại hiểu nhầm thành tớ thích cô ấy, chỉ có như vậy thôi"
Hoàng Thế Vinh hừ nhẹ:
"Cậu rốt cuộc đã ám chỉ như thế nào để cô ta hiểu nhầm?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng suy nghĩ để nhớ lại:
"Tớ chỉ nói cô ấy có ý gì thì tớ cũng chính là có ý đó, nhưng cuối cùng cô ấy hiểu nhầm thành ra như vậy"
Hoàng Thế Vinh vẫn còn chưa vui vẻ, nghiêm khắc nhắc nhở Tô Đồ Lang Quân:
"Sau này không cần ám chỉ, cứ trực tiếp mà nói chúng ta đã đính hôn rồi"
Tô Đồ Lang Quân im lặng cúi đầu nhìn xuống, Hoàng Thế Vinh thấy thế liền xoắn xuýt, còn tưởng mình hung dữ làm cho cậu hoảng sợ, vội vã hạ tông giọng:
"Cậu cứ nói chúng ta đính hôn rồi không phải tốt rồi sao, tránh cho người khác hiểu nhầm"
Tô Đồ Lang Quân khẽ ừ một tiếng, vẫn còn chưa chịu ngẩng đầu lên. Hoàng Thế Vinh đưa tay bao lấy gương mặt cậu:
"Tớ không phải cố ý hung dữ với cậu, cậu đang giận tớ sao?"
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu, Hoàng Thế Vinh hỏi:
"Vậy vì sao đột nhiên cúi đầu im lặng?"
Tô Đồ Lang Quân buồn cười:
"Tớ đột nhiên phát hiện cậu mang dép trái rồi, có phải cậu từ trên ban công nhìn thấy tớ cùng cô ấy đứng đó nói chuyện cho nên mới gấp gáp chạy xuống, đến độ xỏ trái đôi dép hay không?"
Hoàng Thế Vinh nghe được cũng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra quả đúng là mình mang hai đôi chiếc dép lê trái nhau liền đen mặt có chút mất hình tượng, sau đó liền thản nhiên đổi lại dép, khoác vai Tô Đồ Lang Quân bước đi:
"Cậu đúng là người hiểu tớ nhất trên đời".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...