Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử tươi cười, làm Mộ Linh lập tức sinh ra cảnh giác.
Nhưng mà đã muộn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Tử giơ di động trong tay, ấn một cái, file ghi âm phát ra: “…Một đứa con hoang, Mộ gia chúng ta nhận nuôi cô, là thương hại cô!…… Người hạ tiện nên có đãi ngộ của người hạ tiện… Cho dù chúng ta có lột một tầng da của cô, cô cũng phải mang ơn đội nghĩa……”
Có đoạn ghi âm này, mặc dù không có sổ khám bệnh, tội ngược đãi khi dễ cũng có khả năng thành lập!
Bởi vì là ngược đãi, không chỉ có thân thể thương tổn, còn có nhân cách bị lăng nhục, cùng hãm hại tinh thần!
Khi Mộ Linh dùng ngôn ngữ nhục mạ, đến một thời gian nhất định, mà những thành viên khác của Mộ gia lại lựa chọn thái độ thờ ơ hoặc dung túng, sẽ cấu thành tội ngược đãi.
Lui một vạn bước, toà án vẫn không chịu thụ án, nhưng chỉ cần công khai đoạn ghi âm, Mộ Linh liền xong rồi!
Phẩm hạnh đạo đức của cô ta sẽ chịu sự nghi ngờ của nhà trường, tương lai tham gia kỳ thi đại học, sẽ không có trường học nguyện ý nhận học sinh như vậy! Cho dù Mộ Vinh Hiên đưa cô ta xuất ngoại, nhưng đến lúc kết hôn, cũng sẽ không có thế gia nào nguyện ý cưới cô ta!
Mộ Linh là tiểu thư khuê các, không có bản lĩnh gì, tương lai cơ hồ đặt trên chuyện liên hôn! Đoạn ghi âm này sẽ hoàn toàn huỷ hoại cô ta!
Mà Mộ Vinh Hiên, từ nay về sau đều phải chịu người đời cười chê!!
Mặt Mộ Linh trắng bệch, huyết sắc từ từ rút đi.
Vừa rồi mắng thống khoái bao nhiêu, hiện tại kinh hoảng bấy nhiêu, tay chân đều phát run.
Gây họa rồi.
Mộ Linh trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm: Gây họa rồi! Ba cô tỉ mỉ trừu tính, đều bị cô làm hỏng!
“Mộ Linh, tôi thật sự đáng tiếc thay cô.” Đôi mắt trong suốt đen bóng của Mộ Tử híp lại, hiện lên ý cười nhợt nhạt, tập trung lại nhăn một chút ở chiếc mũi nhọn, “Muốn ra oai, cũng phải xem thời cơ, như bây giờ trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thật sự dại dột đến mức khiến người ta bật cười.”
Cô cười nhạo Mộ Linh.
Vừa rồi Mộ Tử nóng nảy dậm chân, hiện tại đổi lại là cô thản nhiên tự đắc cười nhạo Mộ Linh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Linh làm sao không biết mình bị thiết kế!
“Cô hãm hại tôi!” Mộ Linh tức giận, bỗng nhiên nhào qua đoạt di động của Mộ Tử!
Mộ Tử nhẹ nhàng bắt được tay Mộ Linh.
Đấu không lại Mộ Dung Thừa là cô mềm yếu vô năng, nếu ngay cả tiểu cô nương như Mộ Linh cũng đấu không lại, cô quả thực là kẻ bất lực.
Mộ Linh hốc mắt đỏ lên, liều mạng rút tay về, Mộ Tử lại vô cùng mạnh mẽ, trước sau gắt gao kiềm chế cổ tay cô!
Cô ta càng giãy giụa, Mộ Tử càng giữ chặt, xương cốt đều như muốn gãy ra!
“Mộ Tử!” Mộ Linh không còn cách nào khác, phát cuồng rống to.
“Mộ Linh, nếu có thời gian ở chỗ này hô to gọi nhỏ, không bằng suy nghĩ một chút, chờ cha cô trở lại, cô sẽ khai báo với hắn thế nào.” Mộ Tử mỉm cười, không nóng không vội, cười cười, “Hai trăm vạn học phí, cùng chiếc Hummer màu hồng nhạt trong nhà kia, đều không thể thiếu, nếu không… Các người có thể thưởng thức một chút tin tức đầu đề ngày hôm sau.”
Mộ Linh phẫn nộ tới cực điểm, nhưng đồng thời, lời Mộ Tử nói cũng giống như chậu nước đá, hung hăng giội vào người cô, cả người phát lạnh!
Nếu bị ba biết, bởi vì cô lỗ mãng, làm cho mọi việc đổ bể……
Mộ Linh cả người cứng đờ.
Mộ Tử buông cô ta, xoay người rời đi.
Từ biệt thự cổ điển mỹ lệ ra ngoài, đi trên đường đá uốn lượn, hai bên cỏ xanh tươi tốt, hoa lan móng tay màu trắng thanh lệ nở rộ, hương hoa trầm lắng bay xa.
Môi Mộ Tử hơi nhếch lên, bước đi nhẹ nhàng, tâm tình rất sung sướng.
Mộ Vinh Hiên dùng phương pháp thô bạo đơn giản, nếu là đối phó với những người khác, xác thật sẽ hiệu quả.
Nhưng đối với Mộ Tử lại không có ý nghĩa quá lớn, bởi vì át chủ bài chân chính của cô, là những bức hình kia.
—— Ảnh mà Mộ Tử âm thầm chụp được, tùy tiện lấy ra một cái, đều có thể làm Mộ Vinh Hiên vạn kiếp bất phục.
Bất quá tạm thời cô không muốn lấy ra, vì chút chuyện nhỏ này, không đáng.
Giết gà cần gì dao mổ trâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...