Editor: Ngư
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Tôi phải đi, em rất vui vẻ?
……Cái này không phải vô nghĩa sao!
Mộ Tử rất muốn hô to: Tên lưu manh ác ôn như anh phải đi, tôi không chỉ cao hứng, còn muốn bắn pháo khắp chốn ăn mừng!
“Không có.” Mộ Tử rũ mi mắt, che lấp đáy mắt vui mừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là tay ăn chơi, đương nhiên sẽ không nhàn rỗi ở nhà ăn không ngồi rồi.
Tuy rằng không rõ ràng thân phận ngầm của hắn đến tột cùng là cái gì, nhưng Mộ Tử biết, thế lực của Mộ Dung Thừa rất lớn…
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Mộ Tử vẫn luôn kiêng kỵ hắn.
Mộ Dung Thừa không nói chuyện, hắn lặng im nhìn chăm chú Mộ Tử, biểu tình như suy tư gì đó.
Cô gái trước mặt mang bao tay cao su, đang dựa theo chỉ thị của hắn, dùng vải bông dính qua nước thuốc, chậm rãi lau nhẹ thân thể to lớn của mãng xà, vảy sau khi ướt nhiễm một lớp sáng bóng, hoa văn trên thân rắn càng thêm diễm lệ.
Cô làm quen rất nhanh.
Mặc dù vẫn có thể nhìn ra cô còn bài xích, nhưng ít nhất, không run rẩy hay sắc mặt trắng bệch nữa.
“Kỳ thật……” Mộ Dung Thừa chậm rãi mở miệng, “Tử Tử có thể đi cùng anh.”
Tay cầm bình thuốc của Mộ Tử, đột nhiên run lên ——
Nước thuốc vẩy ra ngoài……
“Tôi nói giỡn thôi.” Mộ Dung Thừa cười, sau đó cầm khăn lông sạch sẽ giúp cô lau chỗ nước thuốc bị vẩy ra.
Mộ Tử rất muốn cho hắn một cái tát.
Hai người cùng ở phòng tắm tắm xong cho Tư Tư, sau đó đưa nó trở lại chuồng.
Đây cũng không phải chuyện dễ, Tư Tư quá lớn cũng quá béo, thể trọng có hơn một trăm cân, nghe nói đây là kết quả của việc Mộ Dung Thừa đã cho nó ăn uống điều độ giảm béo, nếu không càng nặng.
Chờ làm xong, Mộ Tử đã ra một thân mồ hôi mỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại tắm thêm một lần.
Tắm rất lâu, tóc cũng gội lại một lần nữa, xác định trên người không có chút mùi tanh nào của xà, cô mới yên tâm trở về phòng.
Bởi vì đối phó với Mộ Dung Thừa, cô cảm giác chính mình hôm nay như đi đánh trận, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi……
Nhưng mà vừa vào cửa, đã nhìn thấy Mộ Dung Thừa ngồi ở mép giường.
Cánh tay hắn trần trụi, tóc ướt nhỏ từng giọt, nghiễm nhiên là bộ dáng vừa tắm rửa xong.
Mộ Tử hô hấp vừa ngừng, quay đầu liền chạy!
Cô muốn qua phòng Bạch Vi ngủ!
Mộ Dung Thừa từ phía sau túm chặt cánh tay cô, kéo cô lại vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Hắn đóng lại một cánh cửa, Mộ Tử lại cảm thấy hắn đóng chình là hy vọng sống của cô!
Cô cơ hồ mất khống chế, như nổi điên mà đánh lên nam nhân trước ngực! Hắn không chút lay động, hai tay như thiếc bế cô lên, ném lên giường, cúi người áp xuống——
Trong nháy mắt đó, Mộ Tử nhớ đến mình ở trên cái giường này, từng bị hắn ức hiếp thế nào!
Hốc mắt cô nháy mắt đỏ lên!
“Mộ Dung Thừa! Anh không cần quá đáng!”
Cô không phải bánh bao! Mọi ẩn nhẫn, chỉ bởi vì cô muốn tìm kiếm chân tướng tại sao mình bị hại, không muốn làm lớn chuyện, nháo đến ầm lên!
Nhưng tiền đề là, Mộ Dung Thừa phải có chừng mực!
Mộ Dung Thừa đè trên người Mộ Tử, từ trên cao chăm chú nhìn xuống cô.
Cô như nhẫn nại tới cực hạn, đôi mắt đỏ ửng, biểu tình như tùy thời có thể cùng hắn cá chết lưới rách.
Mộ Dung Thừa bỗng nhiên có chút hối hận……
Vẻ mặt Mộ Tử phẫn nộ, ở trong mắt hắn, cô chỉ là một con mèo con đang giận dỗi, không tạo thành chút uy hiếp nào.
Chính là hắn chưa bao giờ muốn chọc giận cô.
Hắn chẳng qua là…… chờ đợi quá lâu, trong giây lát có được, khó có thể tự khống chế.
“Ngủ đi, tôi không chạm vào em.” Mộ Dung Thừa kéo cô nằm xuống, thanh âm khàn khàn mất tiếng lộ ra mệt mỏi, “Ngày mai tôi phải đi rồi.”
Ngày mai, Mộ Dung Thừa phải đi.
Có lẽ là những lời này cho Mộ Tử hy vọng, khí thế căng chặt trên người cô, nháy mắt tan đi.
Người một khi có hy vọng, liền khó mà lần nữa sinh ra dũng khí cùng bốc đồng đối với sinh tử.
Mộ Tử chết lặng, mê mang.
Cô không rõ, vì cái gì Mộ Dung Thừa có khi giống như lưu manh khi dễ cô, có khi lại như nhất vãng tình thâm yêu cô?
Ý niệm toát ra, lập tức bị Mộ Tử phủ định!
Tô Tử a Tô Tử, hắn khi dễ mày bất quá là xem tâm tình thôi, mày thế nhưng vì hắn nhất thời buông tha mà cảm thấy hắn yêu mày?! Chẳng lẽ mày mắc hội chứng Stockholm?!
Hắn là đồ điên! Là biến thái! Biến thái biết cái gì là yêu sao?
Không, hắn vĩnh viễn không hiểu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...