Mộ thiếu, vợ cậu lại trọng sinh rồi

 
Editor : Bắp 
Beta : Jen 
 
Khúc Minh Tuấn hôm nay bị các cô khinh bỉ cả ngày, nghe vậy vội vàng vỗ ngực đóng gói mang về: "Đương nhiên có thể! Trở về tôi sẽ yêu cầu mọi người tra vấn đề này. ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi hứa hẹn xong lại cảm thấy kỳ quái, "Đây không phải là Chu Giai Oánh mua sao? Còn cần cố ý đi điều tra? ”
 
"Chu Giai Oánh không có tiền." Mộ Tử nhìn về phía tòa nhà cư dân cũ kỹ, "Cuộc sống của cô ta rất khó khăn, cho dù muốn mua cũng không bỏ  tiền ra mua hàng cao cấp, thứ này rất có thể là do người khác mua cho cô ấy. ”
 
Tiểu Minh có chút không thể tin được, ai sẽ mua loại vật này tặng người? Hơn nữa còn tặng cho một nữ sinh 16, 17 tuổi.
 
Mộ Tử thấy hắn ngơ ngác, cho rằng hắn vì chuyện điều tra khó khăn, an ủi nói: "Không tra được cũng không sao, chỉ cần DNA so với kết quả phù hợp với Giang Hoàn, vụ án này coi như đã kết thúc. ”

 
Khúc Minh Tuấn làm sao có thể cho phép mình bị một cô bé xem thường? Nhấn mạnh một lần nữa: "Đơn giản! Tôi sẽ tìm ra cho cô trong chốc lát! ”
 
Mộ Tử cười cười, quay đầu dặn dò Khương Từ: "Nhớ thu thập dấu vân tay, nhìn xem trên này ngoại trừ của Chu Giai Oánh còn có dấu vân tay của người khác không. ”
 
Cô nâng túi đeo chéo có con quạ nhỏ lên, sau đó thoải mái đặt lên cánh tay của mình, "Nhiệm vụ hoàn thành, kết thúc công việc. ”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tớ lái xe đưa cậu về." Khương Từ ôm vai cô đi về phía trước.
 
Khúc Minh Tuấn nhìn bóng lưng hai người đi xa, cả người có chút choáng váng quay đầu, ngây ngốc một lát, vội vàng cất bước đuổi theo.
 
"Cái kia... Chị họ, chị họ à , chúng ta coi như xong việc rồi sao? ”
 
Khương Từ quái dị liếc hắn một cái, "Chỉ cần thiết bị mô phỏng kiểm tra tinh dịch của Giang Hoàn, hơn nữa dấu vân tay của Chu Giai Oánh, đủ để chứng minh đây là một vở kịch tự biên tự diễn của cô ta, điều 243 bộ luật hình sự quy định, phạm tội vu cáo hãm hại, bị phạt tù không quá ba năm. ”
 
Khúc Minh Tuấn nắm lấy  tai, "Chính là cảm thấy quá thuận lợi, không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta liền điều tra rõ ràng. ”
 
"Là chị và Mộ Tử, không phải em! À Em cũng có công lục rác. "Khương Từ khinh bỉ cậu ta một cái, "Đổi lại chính em đến điều tra, còn không biết phải đợi đến năm khỉ nào mới kết thúc. ”
 
Khúc Minh Tuấn: "Em..."
 
Quên đi, hắn cũng nên đừng nói gì cả...

 
Khương Từ lái chiếc xe jeep bị hỏng không biết đã sửa chữa bao nhiêu lần, trước tiên đưa Tiểu Minh về văn phòng  luật, sau đó đưa Mộ Tử về nhà.
 
Xe jeep dừng ở bên ngoài cửa sắt lớn bên ngoài của Mộ gia.
 
Khương Từ nói: "Chờ có kết quả kiểm tra, tớ sẽ gọi để thông báo cho cậu." ”
 
Mộ Tử nói được, rồi bước xuống xe.
 
Khương Từ lại gọi cô: "Này, chuyện của cậu, tra ra sao? ”
 
Mộ Tử hơi cảm thấy phiền não lắc đầu: "Lúc trước Kiều Tĩnh Gia muốn lấy máy tính của tớ, tớ cho rằng trong máy tính có giấy tờ gì khiến cô ta rất để ý, nhưng tớ đã xem xét kỹ, chỉ là một ít tư liệu các vụ án. Một số bản án đã được đóng lại, một số bản án vẫn chưa được giải quyết, không phải là một bản án lớn, cũng không có bí mật, thực sự không hiểu tại sao cô ta muốn những tài liệu này. ”
 
Khương Từ  nhắc nhở cô: "Có lẽ liên quan đến một phần bí mật, cậu đã không để ý đến nó,  cô ta nhầm lẫn nghĩ rằng cậu đã tra ra được." ”
 
Mộ Tử như có chút suy nghĩ, chậm rãi gật đầu, "Ừm, suy nghĩ của cậu không tệ, sau khi trở về tớ lại xem một chút. ”
 

Hai người ở cửa nói một lát, Khương Từ lái xe rời đi.
 
Mộ Tử đi qua cánh cửa sắt, ngoài ý muốn nhìn thấy người đứng dưới gốc cây —— là Mộ Tắc Ninh.
 
Mộ Tắc Ninh hút thuốc dưới gốc cây, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm cô, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
 
Ánh mắt của hắn khiến Mộ Tử cảm thấy rất không thoải mái, cô hờ hững tiếp tục đi về phía trước, không có ý định để ý tới.
 
Mộ Tắc Ninh lại lên tiếng hỏi: "Khương Từ tự mình đưa em trở về, sao em lại biết Khương Từ? ”
 
Mộ Tử bước đi chậm lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận