Dương Như liếc nhìn người phụ nữ trên đất một cái.
Mặt Hạ Lệ Cầm bị đánh đến sưng tấy, không thể nhìn ra khuôn mặt vốn có của cô.
Miệng không ngừng hộc ra máu, máu dưới hạ thân cũng đã chảy rất nhiều, nếu không nhanh chóng đưa đi bệnh viện, thì người cũng không còn nữa.
Bà cười lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn Tống Húc: "Giữa tôi và ông, cả đời này ông đừng bao giờ nghĩ đến chuyện giẫm lên đầu tôi.
Dù là ly hôn, cũng chỉ có thể là tôi mở miệng, còn ông thì tính là cái thá gì? Trước mặt tôi, còn không bằng một con chó."
Chó ít nhất còn biết vẫy đuôi lấy lòng, giúp người giữ nhà.
Còn Tống Húc, ngoại trừ cái thân phận là con trai duy nhất của lão gia tử nhà họ Tống, thì hoàn toàn không có chút tác dụng nào.
Nếu không phải muốn nắm được sản nghiệp khổng lồ của Tống gia, và cũng đã không ở Tống gia tự mình ủy khuất hai mươi mấy năm?
Tống Tinh Thần thế tới như chẻ tre, ông nội Tống đã bắt đầu đối xử bất công với bà.
Hắn còn không có một chút hữu dụng, giúp không được gì cũng liền thôi, còn dám kéo chân sau của bà, đứa con trong bụng Hạ Lệ Cầm để ép nàng ly hôn, tạo rắc rối cho Tinh Nhật.
Phế vật như vậy, heo chó đều không bằng.
Dương Như nói xong, mang theo người nghênh ngang rời đi.
Sau khi tất cả vệ sĩ đều lên xe rời đi hết, Tống Húc mới tức giận gào lên với Dương Như: "Đồ bà già thối, tôi sẽ không để yên cho bà đâu."
Đến khi người đã đi hết, hai bảo mẫu mới trong biệt thự chạy ra, thấy Hạ Lệ Cầm nằm trên đất đã ngất đi, vội vàng chạy tới.
Tống Húc mắng: "Mau đưa đến bệnh viện, nếu xảy ra chuyện gì hai người đều phải chịu trách nhiệm cho tôi."
Bảo mẫu sợ hãi, liên tục gật đầu.
......
Tinh Thần đang trên lớp, đột nhiên điện thoại trên bàn được gửi đến mấy tấm ảnh.
Cô mở ra, thấy có một người phụ nữ nằm trên đất, còn Dương Như đang hùng hổ đứng một bên, Tống Húc bị hai tên vệ sĩ chế trụ, chỉ có thể ở thế bị động trơ mắt nhìn người phụ nữ đang nằm kia bị đánh.
Bên cạnh Dương Như còn có Tống Tinh Nguyệt đứng đó, phóng to ảnh lên, cô liền thấy Tống Tinh Nguyệt đang cong khóe miệng cười.
A, quả là cùng một loại người với mẹ cô ta, tàn nhẫn máu lạnh, còn vui vẻ khi người khác gặp họa.
Sở Vân gửi tin nhắn đến Tinh Thần: "Ảnh chụp có rõ nét không?"
"Rất rõ nét"
"Ảnh rõ nét như vậy, tiểu thư có muốn nói gì đó với thái tử gia nhà chúng tôi không, tôi giúp cô chuyển lời."
Tinh Thần suy nghĩ một chút, đánh ra ba chữ, rồi lại nhanh chóng xóa đi.
Ba chữ kia, không nên nhờ người khác nói hộ.
Soạn một dãy chữ gửi đi: Không cần đâu, lúc nào gặp tôi sẽ tự mình nói, cuối cùng gửi lời cảm ơn của tôi đến anh ấy.
Sở Vân: "OK! Không thành vấn đề."
......
Buổi chiều tan học, đầu bếp Lý thúc và Tiểu Đào cùng nhau tới đón nàng.
Âu Dương Phúc Thụy vốn muốn đưa cô về nhà, dù bị cô uyển chuyển từ chối, hắn vẫn không chết tâm cùng cô đi ra cổng trường.
Đến khi thấy Tiểu Đào cùng Lý thúc đang ở ven đường chờ, mới không có tiếp tục dây dưa nữa, nhưng vẫn mặt dày đứng ở ven đường đối diện.
Tiểu Đào thấy Âu Dương Phúc Thụy thì nói: "Tam tiểu thư, cậu trai kia trông thật dễ nhìn."
Tinh Thần không chút biểu cảm liếc nhìn Âu Dương Phúc Thụy: "Thật không?"
"Nhan sắc không tồi, nhưng so với thái tử gia thì kém xa.
Dù là tướng mạo hay khí chất, đều kém xa vạn dặm."
Lời này làm Tinh Thần rất hưởng thụ, cô cười nói: "Trên đời này không ai có thể so với Đình Tiêu."
"Cũng không hẳn vậy, thái tử gia chỉ là điệu thấp mà thôi, cho nên ở ngoài hiếm khi người biết đến.
Ở Mộ gia, xuất chúng nhất hẳn là Mộ Lệ Sâm, là con trai độc nhất của bác hai Mộ gia.
Từ thời niên thiếu đã nổi danh, toàn bộ Đế Đô không ai không biết đến."
Mộ Lệ Sâm, người này......
Đời trước, hai năm trong câu lạc bộ đêm Hoàng Đình ngày nào cô cũng luôn nhắc đi nhắc lại cái tên này.
Nó trở thành động lực để cô cố gắng sống sót, ngày đêm hy vọng Mộ Lệ Sâm sẽ cứu cô thoát khỏi đại dương đau khổ này.
Chờ đến khi cô vất vả trốn chạy được, người tới chờ không phải Mộ Lệ Sâm, mà là Lâm Giai Vi - người đã cắt đứt gân tay gân chân của cô mới nói cho cô biết người đã đưa cô vào câu lạc bộ đêm Hoàng Đình chính là Mộ Lệ Sâm.
Bởi vì, cô đã hoàn toàn vô dụng.
Một chút tác dụng cũng không có, đã bị hắn lãng quên.
Hai năm kiên trì chờ đợi, cuối cùng cũng chỉ là một trò khôi hài.
Người cô thật lòng đối tốt lại phụ cô.
Người tổn thương cô nhiều nhất, lại từng bước nắm lấy quyền hành Mộ thị, leo đến đỉnh cao cuộc đời.
Mộ Lệ Sâm, cả đời này, Cho dù cô có phải dùng hết toàn lực cũng phải cản trở hắn, kéo hắn xuống ngựa.
Cho dù hắn đã leo lên đỉnh, đứng trên những tầng mây.
Cô cũng phải kéo hắn từ trên đó ném xuống, hung hăng giẫm đạp hắn dưới chân cô.
Lý thúc nói một câu: "Mộ Lệ Sâm? A, chưa chắc anh ta sẽ là đối thủ của thái tử gia.
Thái tử gia có thân phận đặc thù, chẳng qua không điệu cao mà thôi."
Tinh Thần trầm mặc, không nói chuyện.
Xe chạy được nửa đường, ông nội Tống lại gọi tới.
"Tinh Thần à, cháu về nhà ăn cơm trước.
Ông có việc không thể về ăn cơm với cháu, đi ngủ sớm một chút, đừng áp lực quá lớn."
Bên đầu dây của ông rất ồn ào, không biết là đang xảy ra chuyện gì.
Tinh Thần hỏi: "Ông nội, tiếng ồn ào kia là gì vậy?"
Nhắc tới cái này, ông liền nổi giận đùng đùng nói: "Còn có thể là gì, Tống Húc không chút bớt lo kia lại ở bên ngoài làm loạn, làm người ta có thai rồi bị Dương Như phát hiện, ả tình nhân bị đánh cho chảy máu quá nhiều dẫn đến sảy thai.
Sau đó Tống Húc đến chỗ ông làm loạn, nói nhất định phải ly hôn."
"Này.....!Ông nội, chị Tinh Nhật là minh tinh, loạn thành như vậy có ổn không?"
"Đương nhiên không ổn rồi, hắn còn cho rằng mình có lý.
Dương Như đã đem đoạn video cho ông, tâm cơ của người đàn bà kia cũng quá nặng, còn chưa vào cửa mà đã mưu tính chuyện gia sản.
Đúng là tức chết ông mà, hai người bọn họ vẫn còn đang gây rối ở chỗ ông đây."
"Ông nội đừng tức giận, ông về nhà ăn cơm đi.
Hai ngày nữa cháu thi đại học rồi, thi đại học cũng rất quan trọng đó."
"Được rôi, ông mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ làm theo ý mình đi."
Cúp điện thoại, Tinh Thần cười nhạt.
Quả nhiên là làm loạn lên, còn làm rất lớn, chỉ sợ mọi người trong công ty đều biết rồi.
Lý thúc bật radio trong xe lên, truyền đến giọng nữ MC đang nói bản tin: "Hiện tại chúng tôi đang đưa tin từ thành phố này, theo nguồn tin đáng tin cậy.
Hai ngày qua tại bệnh viện Nhã Trình đã xảy ra 3 sự cố y khoa.
Đầu tiên, dưới tình huống không có sự chấp thuận của người nhà, bác sĩ đã tự ý dùng thuốc với bệnh nhân, khiến người đó tử vong, Người nhà đã đi đến vây kín cổng bệnh viện, khiến nơi đó ùn tắc không thể lưu thông.
Vậy nên xin hãy cẩn thận khi lái xe vào bệnh viện."
"Việc thứ hai, có thông tin đáng tin cậy nói rằng bác sĩ bệnh viện Nhã Trình đã lén sử dụng thuốc cấm, khiến bệnh tình bệnh nhân càng thêm nặng.
Hiện bệnh nhân đó đã được chuyển đến bệnh viện số một, và được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt (ICU).
Tính mạng không được ổn định, người nhà bệnh nhân đã khởi tố bệnh viện."
"Việc thứ ba vô cùng nghiêm trọng, theo tin tức đáng tin cậy.
Vào sáng ngày 11 tháng 5 năm ngoái, một y tá họ Ngô vì không muốn phải thay nhiều lần kim, nên đã lấy máu năm người cùng một cây.
Khiến năm người đó đều bị nhiễm HIV, mà cả năm người cũng đã kết hôn, làm cho chứng bệnh lan sang người nhà của họ.....!Năm gia đình đều bị hủy hoại, bọn họ đã cùng nhau tiến hành tố tụng dân sự đối với bệnh viện Nhã Trình, Cục Quản lý Dược phẩm cùng Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh đã bắt tay vào điều tra.
Muốn biết kết quả ra sao, mời mọi người chú ý đón xem bản tin thời sự trên kênh 501.
Xin chào và hẹn gặp lại."
Bệnh viện Nhã Trình xảy ra chuyện, hơn nữa mỗi một chuyện đều là chuyện lớn, đặc biệt là sự kiện cuối cùng. Một đòn lan rộng, cả đời này của Kim Hoa Than chỉ sợ sẽ luôn không được yên thân.
Y tá không có y đức, không thay kim tiêm tạo thành cục diện bị nhiễm HIV, trong nháy mắt huỷ đi năm hộ gia đình.
Đây cũng chỉ là con số lẻ trong cả nước, trước kia không bị tuôn ra là do Kim Hoa Thanh đã luôn dùng quyền lực của mình áp xuống.
Hiện tại, hắn áp không nổi nữa.
Hắn sẽ bị chuyện này đeo bám, sẽ không còn tinh lực đối phó cô.
Ý cười trên môi Tinh Thần càng sâu, hướng mắt ra ngoài ngắm quang cảnh ngoài cảnh ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tốt.
Điện thoại nhận được một tin nhắn, là Sở Vân gửi.
Nội dung rất ngắn gọn: "Không cần bận tâm đến bệnh viện Nhã Trình.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...