Mi tâm Dương Như nhảy dựng.
Bà đã đoán được người Tống Tinh Nguyệt nói, chính là thái tử gia Mộ gia Mộ Đình Tiêu.
Mộ gia không giống các thế gia khác, là thế gia hào môn trăm năm đệ nhất Đế Đô, ở Đế Đô rất có tiếng nói.
Trong quân đội, chính thị, thương nghiệp, nghệ thuật đều có người Mộ gia nắm giữ địa vị cao.
Thái tử gia Mộ gia từ trước đến nay đều luôn khiêm tốn, lạnh lùng.
Tại sao cậu ta lại dây dưa với Tống Tinh Thần?
Chẳng lẽ vào buổi tối hôm đó, cậu ta đưa Tống Tinh Thần đi về nhà cũ, Tống Tinh Thần dùng thủ đoạn câu dẫn cậu ta.
Tiện nhân này, thật đúng là một giây cũng không yên.
"Tinh Nguyệt, con bình tĩnh lại trước đã nghe mẹ nói.
Trên đời vẫn còn có rất nhiều dàn ông tốt hơn cậu ta rất nhiều, nếu con thật sự muốn yêu đương, mẹ sẽ bảo Tinh Nhật ở giới giải trí giới thiệu cho con một nam minh tinh để quen biết.
Dáng người cùng giá trị nhan sắc sẽ không kém cậu ta..."
Tống Tinh Nguyệt nóng nảy cắt ngang lời nói của Dương Như.
"Con không cần, con chỉ muốn anh ta.
Mẹ, mẹ nghĩ cách để con có thể quen biết anh ta đi, những người khác con đều không cần."
Dương Như có chút khó xử, dù sao thái tử gia Mộ gia, há phải chăng có thể muốn gặp liền gặp, muốn quen biết liền quen biết.
"Tinh Nguyệt..."
Tống Tinh Nguyệt gắt gao nắm chặt tay Dương Như, đáy mắt không che dấu được ý muốn chiếm hữu.
"Mẹ, mẽ sẽ đồng ý với con đúng không? Từ nhỏ đến lớn con muốn cái gì, mẹ trước nay đều không từ chối con.
Con muốn người đàn ông kia, Tống Tinh Thần còn có thể được, cho dù là đoạt lấy, con cũng muốn có được."
"Tinh Nguyệt, cậu ta không giống những đám đàn ông khác."
Sau khi xảy ra sự việc ở dạ tiệc đó, Mộ gia sao có thể sẽ chấp nhận một đứa con dâu đầy tai tiếng mà ai ai cũng biết.
Ông nội Tống trong khoảng thời gian này vẫn còn nổi nóng, thì làm sao lại muốn đi đến Mộ gia giúp mai mối cho Tinh Nguyệt.
Lần trước khi đưa Tinh Nguyệt từ tổ trạch về, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông.
Hơn nữa vẫn là phải để Tinh Nhật tốn bao công ăn nói mới thuyết phục được.
Tinh Nguyệt được đón trở lại, ngày hôm sau cổ phần công ty xuất hiện biến động.
Đó là ông nội Tống đã âm thầm chuyển nhượng 5% cổ phần cho Tống Tinh Thần.
5% đó, thì tiền lãi trong một năm đã là ít nhất mấy trăm triệu RMB!
Bà sống chết làm việc ở Tống gia hỗ trợ khai thác thị trường, hai mươi năm, lão gia tử cũng chỉ cho tăng lên 8%.
Cuối năm khi chia tiền lãi còn phải nhìn sắc mặt lão gia tử, Tống Húc không tiền đồ đó ở công ty vẫn luôn bị lão gia tử áp.
Nhiều năm như vậy làm bà phải hứng chịu toàn bộ ủy khuất ở Tống gia.
Nghĩ đến đây, Dương Như liền nghẹn một bụng tức giận.
"Mẹ, con biết thân phận anh ta không bình thường, cho nên càng muốn cướp lấy.
Anh ta đến từ Đế Đô, bối cảnh khẳng định càng sâu hơn Âu Dương Phúc Thụy.
Con muốn một người đàn ông như vậy."
"Tinh Nguyệt, không cần cấp, từ nhỏ đến lớn con muốn cái gì mẹ có từng từ chối con không? Trước mắt phải xác nhận thân phận của người đàn ông kia, rồi mẹ lại giúp con nghĩ cách.
Chuyện này đừng để lộ ra, không cần làm phiền chị cả con.
Hiện giờ Tinh Nhật đang chạy đi chạy lại hai đoàn làm phim, còn không có chút thời gian đi chụp quảng cáo, con bé rất bận."
Tống Tinh Nguyệt vừa nghe Dương Như nói xong lập tức buông tay ra, sắc mặt nhanh chóng mỉm cười, ôm Dương Như cực kì vui vẻ nói: "Mẹ, con biết mẹ sẽ đồng ý vói con mà, mẹ tốt với con nhất."
Dương Như ôm Tống Tinh Nguyệt, vỗ nhẹ lưng cô.
Tròng mắt lộ ra âm ngoan, Tống Tinh Thần quá ngông cuồng rồi cũng sẽ lộ mũi nhọn ra.
Không thể lưu lại.
"Hiện tại có ông nội giúp cô ta, cho dù có ông nội con cũng phải nhớ kỹ.
Lão bất tử kia già rồi, thân thể càng ngày càng yếu và một ngày nào đó cũng sẽ chết.
Hiện nay Tống Tinh Thần quá kiêu ngạo, mẹ sẽ nghĩ cách trị cô ta, ở Tống gia này, ai cũng không thể chặn đường mẹ con ta.
Cho nên bây giờ con nhất định phải ngoan, vạn vạn không được gây chuyện."
"Hảo, mụ mụ ta trong khoảng thời gian này sẽ ngoan ngoãn, chính là Tống Tinh Thần sẽ không lại giúp ta khảo thí, ta đây thi đại học làm sao bây giờ? Ba năm tới ta trước nay không ôn tập quá."
"Ngươi không cần lo lắng, mụ mụ sẽ giúp ngươi nghĩ cách."
Thi hộ, sửa bài thi, mua chỗ đại học, có rất nhiều phương pháp chỉ có vấn đề là tiền.
Tống gia, tiền không có gì không giải quyết được.
Tống Tinh Nguyệt ôm Dương Như, vui vẻ cười nói: "Mẹ tốt với con nhất."
"Biết là mẹ tốt với con như vậy, thì con cũng không cần đi phải đi đụng chạm đến Tống Tinh Thần.
Cô ta không phải là người con đối phó được, cô ta dám chụp mẹ rồi mang đến trường/ Công thêm chuyện này nữa, mẹ càng sẽ không lưu lại cô ta."
"Mẹ, con nghe mẹ hết."
"Nếu con sớm chịu nghe mẹ, Tống Tinh Thần cũng đã sớm bị diệt trừ.
Buổi tối hôm đó người bị quay lên cũng chính là cô ta..."
Nghĩ đến đây, Dương Như lại đau lòng.
Video của Tinh Nguyệt, ngay trong đêm đó Tống Húc đã liên hệ với đám khách khứa đến dự để xóa đi.
Nhưng có người cũng không nể mặt mũi Tống Húc, nên chỉ có thể dùng tiền mua lại.
Người đến dự tiệc tối đó không phú thì quý, chỉ mỗi tiền thôi cũng chưa chắc có thể mua được.
Mà phải nhượng ra tài nguyên, dụ dỗ bọn họ xóa video, ký xuống hiệp nghị bí mật.
Một nhà Tống Húc vì chuyện này đã hao phí rất nhiều của cải.
Nhưng vì Tinh Nguyệt hết thảy đều đáng giá.
Lão già kia một khi về trời, toàn bộ sản nghiệp của gia tộc sẽ do Tống Húc kế thừa, nên hao tổn một chút của cải thế kia cũng không tính là gì.
Tống Tinh Nguyệt nghe thấy Dương Như nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt thay đổi tức giận nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, sự việc ngày đó con mới là người bị hại.
Cho nên nhất định phải khiến Tống Tinh Thần chết, hơn nữa không thể để cô ta chết quá nhẹ nhàng, cô ta khiến cuộc sống của con bị đảo loạn thành như này, chết quá nhẹ nhàng thì quá tiện nghi cho cô ta."
"Mẹ biết, đi ôn bài đi."
"Mẹ, cho dù con ôn bài thế nào thì cũng không giỏi lên được.
Không bằng mẹ cùng đi dạo phố với con đi, có nhà B mới ra sản phẩm mới theo mùa, con muốn một bộ đều phải đủ màu."
"Tinh Nhật từ Paris về không phải đã tặng cho con sao."
"Con không muốn bộ kia." Tống Tinh Nguyệt quấn lấy Dương Như: "Mẹ, đồ vật chị cho tuy rằng đẹp lại không hợp với con.
Tất cả đều dựa theo quần áo của người mẫu Âu Mỹ, những người mẫu đó cũng đều đã mặc qua nên con không muốn, con muốn hoàn toàn mới."
"Đi, đều theo con, đi giúp con mua quần áo trước."
"Cảm ơn mẹ..."
Edit: Quản Thanh Nhan --- Chỉ trên truyenwiki1.com
......
Chiếc xe Maybach màu đen chạy như bay trên tuyến đường đi ngoại thành.
Chỗ Ngô Giang bị tắc, Sở Vân chỉ có thể đi đường vòng.
Hắn trộm nhìn qua kính chiếu hậu, thấy tam tiểu thư Tống gia nghiêm túc ngồi, lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Khuôn mặt anh tuấn của thái tử gia kéo căng, ánh mắt lạnh nhạt.
Sau khi lên xe anh không nói một lời nào, bầu không khí trong xe an tĩnh đến quỷ dị.
Tinh Thần liếc mắt nhìn Mộ Đình Tiêu, thấy sắc mặt của anh căng chặt lại, tâm tình không tốt.
Ai chọc anh.
Vừa định mở miệng, điện thoại lại vang lên là tài xế gọi.
Tài xế liên tục xin lỗi qua điện thoại: "Rất xin lỗi tam tiểu thư, tôi không thể đến đón được vì nửa đường xảy ra tai nạn xe cộ."
"Xảy ra tai nạn xe cộ sao, có nghiêm trọng không?"
"Rất nghiêm trọng, một chiếc xe tải đột nhiên đâm đến tôi nhanh chóng đánh lái đi nhưng phanh không kịp nên làm các chiếc xe đằng sau liên tiếp đâm vào.
Các chủ xe khác liên tục quấn lấy tôi, xe của vệ sĩ cũng không ra được nên giờ mới có thời gian gọi điện thoại cho tiểu thư. Thật xin lỗi, tôi đã gọi cho vệ sĩ đến trường học đón tiểu thư."
Tại sao lại có xe tải đột nhiên đâm vào?
Lại vừa khéo là đâm vào chiếc xe đưa đón cô, lại còn ở tuyến đường Ngô Giang có lượng xe cộ không mấy dày đặc.
"Không cần đâu, tôi đã ngồi xe khác về rồi.
Anh cho vệ sĩ canh giữ chiếc xe tải kia điều tra nguyên nhân lại đâm vào."
"Vâng, tam tiểu thư.
Nhưng còn bên lão gia tử cùng quản gia..."
"Không cần lo lắng, tôi sẽ nói đỡ giúp anh.
Lập tức liên hệ với cảnh sát giao thông, tạm giữ xe tải, kiểm tra cẩn thận đừng để tài xế chạy mất.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...