Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê


Edit: Small
Tinh Thần nghe vậy liền cười lạnh thành tiếng
Gì mà thứ cạnh tranh trời chọn, lấy cớ đường hoàng như vậy chẳng lẽ hắn còn không phải muốn hệ thống điều khiển bay, muốn Đầu Tư Tinh Thần, muốn liên quan đến dự án Bách Thành chắc?
Còn nghe nói tập đoàn Mộ Thị mới vừa bố trí lên kế hoạch nghiên cứu phát minh xe không người lái, công ty R&D* tháng sau sẽ mở cửa hoạt động, trên mạng đã bắt đầu chiêu mộ người , đầu tư rất lớn lên đến tận trăm tỷ.
*R&D: viết tắt của từ Research and developmen: nghiên cứu và phát triển
Mà Tinh Thần bên này đã bắt tay giải quyết nạp pin bình ắc-quy, trái với Tinh Thần, bọn họ đã chậm hơn rất nhiều.
Cô thu lại đống tài liệu rồi đóng kĩ vào, một lần nữa vứt y nguyên cho Mộ Lệ Sâm.
Cô nhìn thẳng hắn, thái độ thoạt nhìn cực kì khinh thường.
"Mộ tiên sinh, tôi từ chối!"
Cô ta từ chối!
Vậy mà lại từ chối!
Lập tức, giọng nói nham hiểm  lẫn tức giận của Mộ Lệ Sâm chất vấn cô.
"Vì sao? Tôi cho còn chưa đủ nhiều sao, những con số này vẫn chưa đủ hấp dẫn cô? Mộ thị ở Đế Đô là gia tộc lớn nhất, mà tôi là người của thế hệ sau xuất sắc nhất trong gia tộc, tập đoàn Mộ Thị  luôn ở trong khống chế của tôi, cô vậy mà lại từ chối.

Tống Tinh Thần, cô biết hiện tại cô từ chối cái gì không? Là kiểm soát quyền sở hữu của doanh nghiệp lớn nhất trong nước."
Tinh Thần cười trào phúng!
"Mộ tiên sinh rất ưu tú, nhưng anh không phù hợp tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi.

Đương nhiên, dù gia cảnh, địa vị xã hội, điều kiện ngoại hình...!của anh đều là ngàn dặm mới tìm được một.


Nhưng anh xuất sắc đến đâu thì cũng không phải mẫu người của tôi, cho nên thật xin lỗi, cũng xin anh không cần lại làm khó người khác."
Hắn đang khó người khác!
Lời nói cuối cùng đó là lời khó có thể chấp nhận được đối với Mộ Lệ Sâm sống 27 năm qua.
Từ nhỏ hắn đã hơn người, trên phương diện làm ăn càng là mọi việc đều thuận lợi, không có hạng mục nào là hắn không thành công.

Cho dù rất nhiều hạng mục bắt đầu cũng không thuận lợi, nhưng thế lực Mộ thị khổng lồ nên trực tiếp thu mua và sát nhập đối thủ cạnh tranh, chỉ cần là hạng mục Mộ thị liên quan đến liền không có đối thủ.
Lại nói về phụ nữ, tại Đế Đô có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, có rất nhiều phụ nữ nối tiếp không ngừng lao về phía hắn, nhưng hắn một chút cũng không dao động.
Hắn tự nhận là người si tình, đối với cô, sau khi kết hôn sẽ dành cho cô đủ sự tôn trọng.
Nhưng cô không cần suy nghĩ liền từ chối.
Từ chối!
Nếu không tra qua tư liệu của cô, dò hỏi Trình Nham rằng cô không có bạn tra thì hắn thật sự hoài nghi cô có phải đồng tính hay không.
Đem tất cả tài sản bày trước trước mặt cô đã gần như là toàn bộ lòng tự trọng của hắn, mà Tống Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi nhét lại tài liệu, không chút cảm tình giẫm đạp lòng tự trọng của hắn.
27 năm qua, hắn chưa bao giờ thất bại qua như này, thất bại khó coi như vậy.
Hai người gặp mặt ba lần, kết cục là hắn luôn thất bại, chỉ thiếu một câu cuối cùng không hỏi ra: "Vì sao cô không thích tôi!"
Câu hỏi này quá hạ thấp giá trị của hắn.
Đến bây giờ cũng không thể chấp nhận, hắn đường đường là Mộ Lệ Sâm bị phụ nữ từ chối và ghét bỏ!
Mộ Lệ Sâm nắm chặt ly rượu vang đỏ trên bàn, đến mức gân xanh trên mu bàn tay của nổi lên.
Tinh Thần thấy vậy, tốt bụng nhắc nhở nói: "Bóp nát ly rượu cũng không thể khiến anh dễ chịu, Mộ tiên sinh, tại nơi đông người xin hãy quản lí tốt biểu cảm.


Sắc mặt anh quá mức dữ tợn, sẽ khiến những người khách khác không muốn ăn."
Cô không chút lưu tình quở trách làm Mộ Lệ Sâm càng thêm bực bội.
Hắn bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Người phục vụ bên cạnh giúp hắn rót tiếp.
Hai người đã ngồi hơn mười phút, bữa ăn đã sẵn sàng, nhà hàng đầy màu đỏ của cánh hoa hồng trang trí, trên bục là tiếng đàn violon du dương, kể ra câu chuyện tình yêu đẹp đẽ động lòng người .
Mà hai người trên bàn cơm là  không khí giương cung bạt kiếm.
Hết thảy rất không hài hòa.
Không nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Lệ Sâm, thì cô rất thích cảnh tượng xung quanh này, lần sau hẹn hò với Mộ Đình Tiêu ngược lại cũng có thể bắt chước cảnh tượng như thế.
Hoa tươi, tiếng đàn, người đẹp, Đình Tiêu hẳn là không có lý do khước từ.
Cứ như vậy vui vẻ quyết định.
......
Dưới tầng, trên đường lớn trống trải, một chiếc Maybach màu đen đi qua.
Sở Vân ngồi ở ghế trước nhàm chán ngẩng đầu, nhìn nhà hàng khách sạn tầng 3 có gương mặt quen thuộc bên trong cách tấm kính thủy tinh.
6 giờ chiều, trời còn chưa tối mà nhà hàng đã thắp sáng đèn màu, tấm kính thủy tinh dùng cánh hoa hồng màu đỏ xếp ra một hình trái tim lớn, cực kì bắt mắt.
Mà người ở giữa lòng cánh hoa kia: "Đó không phải Tống tiểu thư sao?"
Nghe thấy Sở Vân nói, Mộ Đình Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu liền thấy Tống Tinh Thần.
Cô cố tình diện đồ, trang điểm nhẹ, vòng hoa màu bạc cài lên trên đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng sứ tinh xảo.
Mà đối diện cô, là Mộ Lệ Sâm với sắc mặt nghiêm túc, ly rượu vang đỏ trong tay hắn dính đầy cánh hoa.
Ở bên cạnh bọn họ có người phục vụ mặc chiếc váy dài trắng kéo đàn violon.

Cảnh tượng như vậy...
Bọn họ đang hẹn hò?
Hôm qua, Tống Tinh Thần lén vào phòng anh vẽ hình trái tim khắp nơi, còn không cho phép anh xé xuống, hôm nay cô lại hẹn hò với Mộ Lệ Sâm sau lưng anh.
Cô đang làm gì?
Rốt cuộc người cô ấy thích là ai?
Năm ngón tay Mộ Đình Tiêu nắm chặt, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Tống Tinh Thần.
Bên trong xe đột nhiên tràn ngập hơi thở lạnh lẽo và u ám, nhiệt độ không khí giảm xuống âm, thở ra có thể kết thành khói trắng.
Tiểu Quan cùng Sở Vân hai mặt nhìn nhau, thái tử gia tức giận.
Thái tử gia tức giận rất đáng sợ, hai người đều không muốn trêu chọc.
Làm sao bây giờ?
Muốn dừng xe hay không, muốn lập tức gọi cho Tống tiểu thư để thông báo với cô hay không.

Cô làm như vậy là sẽ mất đi thái tử gia.
Sở Vân nghĩ không ra, thái tử gia đối xử với Tống tiểu thư không tốt sao, vì sao cô lại giấu thái tử gia hẹn hò với Mộ Lệ Sâm.
Ở Mộ gia, cô không biết thái tử gia Mộ Lệ Sâm và như nước với lửa.
Sở Vân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tay run lẩy bẩy lấy ra điện thoại, muốn trộm gửi cho Tống Tinh Thần một tin nhắn, nói rằng thái tử gia  đang ở dưới, để cô nhanh chóng xuống dưới giải thích, dỗ thái tử gia.
Điện thoại mới vừa lấy ra, còn chưa kịp sạn tin nhắn, Mộ Đình Tiêu đã lạnh lùng nói: "Dừng xe."
Tiểu Quan bẻ lái, dùng xe ở ven đường, tắt máy.
"Điện thoại."
Sở Vân run run đem điện thoại đưa cho Mộ Đình Tiêu.
Mộ Đình Tiêu gọi vào số điện thoại Tinh Thần.
Tinh Thần thấy tên người gọi của điện thoại trên bàn, là dãy số làm việc của Mộ Đình Tiêu, cô cầm lấy điện thoại đi ra nhà hàng nghe.
Cô hỏi: "Sở Vân, có việc gì sao?"

Giọng Mộ Đình Tiêu trầm thấp ẩn chứa tức giận: "Là tôi."
Tinh Thần không nghe ra giọng điệu tức giận của anh, vui vẻ hỏi: "Đình Tiêu? Sao anh lại chủ động gọi điện thoại cho em, không bận sao?"
Anh rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho cô, số lần gọi đến có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mộ Đình Tiêu lại hỏi cô: "Em đang ở đâu?"
Tinh Thần nghe ra, trong giọng nói lạnh băng của anh tựa hồ nổi giận.
Cô dừng một chút, rối rắm khoảng hai giây mới trả lời.

"Em đang ở bên ngoài."
Mộ Đình Tiêu tiếp tục hỏi: "Ở chỗ nào."
"Vân Hoa......"
Vân Hoa là chuỗi thương hiệu khách sạn của Mộ thị, Đế Đô có năm nơi đều là khác sạn 6 sao.

Khách sạn cô với Mộ Lệ Sâm đang ở này chính Vân Hoa khu đông.
"Ai ở với em?"
Giọng nói anh chứa đầy tức giận, rất tức giận.
Trong lòng Tinh Thần lộp bộp một chút, anh hỏi như vậy là đã biết cái gì?
Hay là đã thấy?
Lập tức, Tinh Thần sốt ruột trong lòng, một lòng nhìn ra phía ngoài cửa .
Bên này rất ít xe, dưới cửa sổ cô nhìn thấy chiếc xe Mộ Đình Tiêu hay đi đang ngừng ở ven đường.
Hiển nhiên là đã thấy cô trên tầng!
Trong chốc lát Tinh Thần liền hoảng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận