Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi


"Tổng giám đốc Mộ, anh phải giúp tôi!"
Ở bên tai, Mộ Dịch Kỳ lại nghe thấy âm thanh cầu cứu của cô gái ở sau lưng một lần nữa, chỉ là đã khác nhau, bên trong sự tinh tế còn có thể cảm giác được trong đó tản ra một loại nũng nịu mềm mại đến cực hạn.

“Buông tay tôi ra.”
Cánh tay đang bị cô ta ôm cực kỳ không thoải mái.

Mạnh Từ Lan nghe xong lại hơi do dự một chút, nhưng mà cuối cùng vẫn là buông tay ra.

Mộ Dịch Kỳ nhận ly rượu kia, nó giống như là nước trong vắt, mùi rượu nồng nặc làm say lòng người chậm rãi bay vào trong chóp mũi.

Anh nhìn qua người kia một cái, là CEO của một công ty, trong nháy mắt lại đảo mắt nhanh qua những người khác rồi uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt chạy theo như vịt: "Tổng giám đốc Mộ, cậu đây là không đủ lập trường nha, ngay từ đầu đã nói là không uống rượu, thì ra là để anh hùng cứu mỹ nhân đâu! Hiện tại uống của cậu ta rồi mà lại không uống của tôi, cái này cũng không được rồi."
Đọc FULL bộ truyện.
Những người còn lại chen chúc nhau mà tới, trong mắt của Mộ Dịch Kỳ không biết đang suy nghĩ cái gì, sau khi uống ly rượu kia xong thì anh trầm mặc một hồi lâu.

Rượu rất là nóng, yết hầu giống như đang bị thiêu đốt.

Mấy người đang ngồi đó nói ít thì cũng có mười ly rượu đang chờ anh uống, nếu như thật sự uống hết từng ly thì...!
"Con gái vẫn là nên uống rượu ít một chút, để tôi."
Chẳng biết là Mộ Dịch Kỳ đã nghĩ thông suốt từ lúc nào, mở miệng nói lời chính nghĩa với mọi người.

Bị làm cho kinh hoàng cực kì, mấy người mời rượu với anh ước gì uống với anh được một ly, mơ mơ màng màng, uống vào nhiều đây rồi lại có thêm nữa.

Từ Du ăn cơm xong thì bước vào, trong không khí khắp nơi đều là mùi rượu nồng nặc, Mộ Dịch Kỳ bị một đám người vây quanh cũng đã say rồi, ánh mắt mê man, nhưng mà vẫn có người không chịu bỏ qua cứ nâng rượu lên cụng ly.


"Tổng giám đốc..."
Từ Du không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh, trời đất ơi, anh vậy mà lại uống rượu!
Hơn nữa lại còn say!
Một năm trước, kể từ sau khi chuyện kia thì anh rốt cuộc cũng chưa say rượu, bởi vì cái gì chứ?
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc..."
Từ Du cố gắng chen vào, phát hiện căn bản cũng không vào được, còn có người đang lôi kéo mình: "Buông tay ra."
Tổng giám đốc Mạnh nhìn thấy như vậy thì đi tới, trong lòng biết rằng Từ Du là người mà Mộ Dịch Kỳ tin cậy, căn dặn người đứng đây ngăn chặn anh ta lại: "Đừng để anh ta vào đây, tổng giám đốc Mộ chỉ là uống nhiều mấy ly, hôm nay vui vẻ một chút, không có chuyện gì cả.".

Truyện Đoản Văn
Từ Du bị người khác khống chế, chán ghét trừng mắt nhìn về phía tổng giám đốc Mạnh.

Không được, còn tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Trong một năm nay tổng giám đốc đã không say rượu rồi, nếu như uống quá dữ dội thì rất dễ dàng ảnh hưởng tới sức khỏe.

Anh ta vừa mới ngửi rượu này thử, có vẻ là nồng độ cồn cực cao, anh ta phải lái xe cho nên cũng không dám uống, bình thường tổng giám đốc cũng không cho phép anh ta uống rượu, ai mà biết được được tối hôm nay chính anh sao lại uống hăng như thế?
Thấy chen vào không được, Từ Du sốt ruột đến nỗi đau cả đầu!
Mạnh Từ Lan có chút hối hận vì đã để Mộ Dịch Kỳ cản rượu thay mình, cái này không phải là cản rượu, rõ ràng chính là cản mạng mà.

Cô ta cũng đã ngăn lại, nhưng thay vào đó có một số người căn bản là nghe không vào, đều không ngừng mời rượu Mộ Dịch Kỳ, cô ta cũng gấp đến nỗi đỏ cả mắt.

"Anh là thư ký của anh ấy đúng không? Nhanh chóng gọi người đến đây đi."
Mạnh Từ Lan nhìn thấy Từ Du, ra lệnh cho người ở bên cạnh buông anh ta ra, trong lòng của cô ta cũng lo lắng cho Mộ Dịch Kỳ, cho nên cũng không thèm để ý nhiều như vậy.


“Tổng giám đốc là đang cản rượu cho cô à?”
Dựa theo trực giác, đây chính là phản ứng đầu tiên mà Từ Du có thể nghĩ tới.

Không cần suy nghĩ gì, Mạnh Từ Lan lập tức gật đầu: "Đúng, chính là vì tôi.

Tôi cho rằng mấy người này chỉ mời hai ba ly rượu thì có thể, ai mà biết mấy người này lại chơi hăng như thế chứ."
Từ Du cau mày một cái rồi lại nhìn về phía cô ta, đối với câu hỏi vừa nãy của mình, bản thân không hiểu sao lại có chút không đồng ý.

Nhưng mà anh ta không nói nguyên nhân, qua một lát sau anh ta đã cầm điện thoại di động lên, không biết là bấm số điện thoại gọi cho ai đó.

"Cái gì?"
Đang ngủ ở khách sạn, Hàm Hinh vừa mới tỉnh ngủ liền nhận được cuộc điện thoại này, nửa đêm thấy đói bụng không tìm được đồ ăn, ngược lại còn nhận một cuộc điện thoại khẩn cấp hỏa tốc như thế này.

"Đúng vậy đó bà chủ, cô nhanh chóng tới đây đi, chậm thêm một chút nữa thì e rằng tổng giám đốc uống đến nỗi dạ dày cũng phải đổ máu luôn rồi."
Từ Du sốt ruột đến nỗi muốn thoát tim ra ngoài, hận không thể để Hàm Hinh xuất hiện ngay bây giờ!
Vừa nghe thấy nói dạ dày chảy máu, Hàm Hinh bị dọa đến cả hồn vía cũng mất, lần trước Cảnh Nguyên Trạch cũng là bị xuất huyết dạ dày, bác sĩ nói chậm thêm một chút nữa thì xong rồi.

"Anh chờ đó đi, bây giờ tôi đi đến đó ngay."
Thậm chí còn không kịp thay quần áo, cô tiện tay cầm lấy một cái áo khoác rồi chạy ra bên ngoài.

Mộ Dịch Kỳ đã say khướt rồi, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi màu đỏ gợi cảm đang mím chặt lại, hai tay xoa xoa mi tâm đau nhức, đôi mắt sắc bén đã rút đi vẻ lạnh lẽo bình thường, chỉ còn lại sự giãy dụa vô hạn.

"Tổng giám đốc Mộ, cậu đã say rồi, trên lầu của Tứ Thương Yến có phòng, nếu không thì trước tiên cậu để cho Từ Lan dìu cậu lên đó nghỉ ngơi một chút đi nha?"
Tổng giám đốc Mạnh vừa nhỏ giọng nói với người đàn ông đang say, ánh mắt thì đang ra hiệu kêu Mạnh Từ Lan đến đây.


Sau khi suy nghĩ một chút thì cô ta yên lặng đi tới.

"...Không cần."
Cố gắng chống đỡ chút tỉnh táo cuối cùng, người đàn ông khó khăn nói.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn thâm trầm, có chút từ tính sau khi uống rượu, mùi rượu quanh quẩn quanh người của anh, sự tồn tại cay nồng và ngọt ngào.

"Không có gì đâu, tổng giám đốc Mộ, cậu cũng đã say thành như thế này rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi.

Từ Lan đưa cậu lên, tôi sẽ kêu con bé xuống nhanh một chút."
Không đợi người say trả lời chắc chắn thì tổng giám đốc Mạnh đã ra tay trước.

Mạnh Từ Lan nhìn Mộ Dịch Kỳ say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, hô hấp nặng nề, trái tim của cô ta nhảy mạnh lên, gương mặt đẹp trai, ngay cả dáng vẻ say như chết mà cũng bừng bừng khí thế anh hùng.

Không thể kiềm chế được nhịp tim của mình, cô ta đi tới nhàn nhạt nói: "Cảm ơn anh lúc nãy đã cản rượu cho tôi, bây giờ là lúc mà tôi nên giúp anh."
Đỡ người đàn ông u ám dậy, bởi vì vóc dáng của anh quá cao lớn, còn chưa đứng lên mà thiếu chút nữa hai người bọn họ đã trực tiếp ngã sấp xuống.

Bởi vì ngăn ngừa nguy hiểm lại xảy ra một lần nữa, Mạnh Từ Lan kéo eo của anh lại, đảm bảo có thể đỡ anh dậy, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Ở cửa.

"Bác tài, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Hàm Hinh đã đến rồi, chỉ mang một đôi dép lê liền chạy tới đây, lấy ra một tờ hai trăm nghìn.

"Tự mình xem đi chứ, ba mươi chín nghìn đồng."
Từ trong khe hở, tài xế lái xe nhận lấy tờ hai trăm nghìn đồng: "Cô chờ một chút đi, để tôi tìm tiền lẻ."
"Bác tài, làm phiền anh nhanh lên đi, tôi thật sự rất sốt ruột."
"Chờ tôi một chút đi, đây cũng là điểm cuối rồi, cả một đường cô đều nói sốt ruột, tôi đã chạy hết mức có thể.


Cái cô gái này cũng thật là, mang dép lê mà còn chạy ra ngoài, cũng không sợ nguy hiểm gì.

Đây nè, một trăm sáu mươi mốt nghìn đây..."
Tài xế lái xe ngồi ở trong chờ đợi một lúc lâu, đợi mãi mà không thấy ai nhận tiền, quay người nghiêng đầu qua nhìn, cửa xe ở phía sau đã mở toang ra, mà chỗ ngồi ở đằng sau cũng không có một ai.

Hàm Hinh dứt khoát kiên quyết từ bỏ một trăm sáu mươi mốt nghìn kia, đây là lần đầu tiên mà từ sau khi cô phá sản cô đã bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy.

Không vì cái gì khác, mạng sống của Mộ Dịch Kỳ so sánh với một trăm sáu mưới mốt nghìn thì Mộ Dịch Kỳ vẫn là quan trọng hơn.

Đây là lời nói thật.

"Lầu ba, lầu ba..."
Giẫm lên một đôi dép lê bông vải, bên trong miệng vẫn luôn đọc lấy con số này, bên trong điện thoại Từ Du nói là trong phòng bao ở lầu ba.

Bước cầu thang đi lên lầu, còn phải đợi thang máy thật lâu, cô cũng không có nhiều thời gian như vậy, cô liền đi thang bộ.

Dù sao cũng không cao, chỉ là mang đôi dép lê này cũng đủ phí sức rồi, mới đi có mấy bước mà mà cô đã mệt mỏi thở hồng hộc.

Cho đến lúc tới lầu ba, cả người và lồng ngực của cô đều thở đến nỗi muốn bùng nổ.

Cô hít sâu từng ngụm từng ngụm, Hàm Hinh nhìn về phía trước.

"Bà chủ, cô đã tới rồi."
Một tiếng gọi ở phía xa xa, Hàm Hinh vịn vào tường thở dốc, bóng dáng có chút mơ hồ, nhưng âm thanh sẽ không gạt người, đó là Từ Du.

“Mộ Dịch Kỳ đâu rồi?”
Hàm Hinh trả lời lại một tiếng, cảm giác như ở trước mặt là mấy cụm bóng đen, giống như là có rất nhiều người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận