“Chúng tôi đã sớm chia tay rồi, không giống như anh tưởng tượng.” Hàm Hinh dứt khoát nói thẳng, không che che dấu dấu, cũng không hề có một chút mập mờ.
Cô chỉ nói sự thật, còn tin hay không thi phải xem bản thân anh ấy.
“Hai người đã chia tay bàn bạc về một đề án thì nói cái gì?”
Mộ Dịch Kỳ hỏi.
Hàm Hinh nhìn anh ấy với vẻ mặt không thể tin được, vậy là thật sự là không tin sao?
Trời ạ, cô tồi tệ đến vậy sao?
Hơ, cũng phải, ngay cả lọt vào mắt anh ấy còn không được, thì sao anh có thể tin tưởng cô được chứ!
Đọc FULL bộ truyện.
“Tôi nói thì anh không tin, tôi không nói thì anh trách tôi, anh không cảm thấy anh rất mâu thuẫn sao?”
Xem ra cô nghĩ sai rồi, bộ phận tiếp thị tốt hơn bởi vì không khí ở đó tự do hơn, sống dưới mí mắt của anh ấy, còn không bằng đi làm công ăn lương, làm những công việc khó khăn nặng nhọc.
“Cô dựa vào đâu khiến tôi tin tưởng cô? Tô Mẫn Di nói hầu như cả ngày Cảnh Nguyên Trạch đều tìm cô bàn chuyện làm ăn đơn thuần, hoá ra, đây chính là lý do cô tiếp nhận hạng mục này của Cảnh thị.”
Lời nói của anh ấy tỏ ý mỉa mai một cách gay gắt, châm biếm khinh miệt, tất cả đều là đang buộc tội cô không thể tiếp nhận hạng mục này của Cảnh thị ngay từ đầu, cần phải đến già đến chết cũng không qua lại với Cảnh Nguyên Trạch mới đúng!
“Tôi nói rồi tôi không có, tại sao anh cứ không tin tôi? Mộ Dịch Kỳ, mấy ngày trước tôi cho rằng anh rất tốt, để tôi trong lòng, không ngờ trong mắt anh tôi vẫn tồi tệ đến vậy, anh nói tôi và Cảnh Nguyên Trạch, vậy anh và Khổng Ý Yên thì sao? Chúng ta như nhau không phải sao?”
Bao giờ cũng là nói những lời không nể mặt mũi thế này, trong lòng ai thấy dễ chịu, dứt khoát đừng nghĩ đến dễ chịu!
Hàm Hinh ngẩng trán lên, ngực tức đến phát đau, nghiêm chỉnh, dường như cô đã đạt đến trạng thái vô cùng bức bối khó chịu.
Mộ Dịch Kỳ chớp mắt một cái, lại mở ra, tựa như không kiên nhẫn với loại giải thích này: “Nếu giữa tôi và Khổng Ý Yên thật sự có gì đó, sao còn phải kết hôn với cô? Đều đã là người trưởng thành, cô cảm thấy, tôi thật sự bận tâm đến ý của ông hay sao?”
Hàm Hinh ra sức vắt óc, đột nhiên sinh ra chút lo nghĩ đối với những lời này, rốt cuộc lời này có ý gì?
Đúng lúc này, Mộ Dịch Kỳ kéo ngăn kéo, lấy một chiếc điện thoại mới ra đưa cho cô: “Tôi đã đặc biệt lựa chọn hết những người liên hệ rồi, không có sự cho phép của của tôi, trừ những người này, tất cả những người khác không được cho phép mà xuất hiện trong đó, bị tôi phát hiện thì……”
Anh nói xong lời cuối, để lộ sự uy hiếp đáng sợ đến nỗi trời không rét mà lại khiến người ta run rẩy.
Hàm Hinh mới phát hiện điện thoại của mình chính xác đã bị Lộ Thần Tường lấy mất, nhưng mà Mộ Dịch Kỳ làm vậy, không phải là rất quá đáng sao?
“Sao anh có thể ngang ngược như vậy? Ngay cả quyền lưu số điện thoại tôi cũng không có sao?”
Nếu là khách hàng thì phải làm sao? Khách hàng gọi điện tới, vậy chẳng phải cô phải ghi nhớ từng số, sau đó dựa vào trí nhớ để biết được đây là ai?
“Rốt cuộc não cô dùng để làm gì đấy, tai bị điếc rồi à?”
Hàm Hinh đang nghiên cứu điện thoại, nghe thấy lời này khiến hai tay cô run lên một cái, điện thoại rơi lên bàn, âm thanh vô cùng lớn.
“Tôi đã nói gì? Tôi đã nói không cho phép, thông qua được sự cho phép của tôi mới xem như là cô có bản lĩnh.”
"...."
Cầm điện thoại lên, Hàm Hinh xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Ngồi tại chỗ, cô hận không thể một cước đá chết tên đàn ông bên trong phòng kia, chỗ ngồi này cố ý lại có bug, người bên trong chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô, thật sự là một giây cũng không rời khỏi tầm mắt anh!
Không quan tâm, Hàm Hinh liền mở điện thoại, trước tiên thiết lập một chuỗi mật khẩu cho chiếc điện thoại của mình, tránh cho người đàn ông này bất cứ lúc nào lục lọi xem điện thoại của cô.
Liếc mắt nhìn danh bạ phía trên một cái, dường như vẻ mặt cô có thể hình dung bằng hai chữ kinh hãi.
Mộ, ông, Đường Tiểu Nhu.
Ba người! Đúng, chỉ ba người này!
Thật sự không biết Mộ Dịch Kỳ lấy mặt mũi đâu ra mà nói là đặc biệt lựa chọn, mặt mũi ở đâu ra?!
Hàm Hinh đã tức đến mức sắp không đứng bình thường được nữa, vừa rồi Mộ Dịch Kỳ nói nếu muốn thêm người khác, trừ khi anh ấy đồng ý, vậy nếu anh ấy không đồng ý thì sao?
AAAAAA.....!
Buồn bực tích tụ trong lồng ngực, tạo thành từng hồi phiền muộn ngột ngạt bị kiềm nén, người phụ nữ đang cúi gầm trên bàn không biết phải dùng tâm trạng bình thường như thế nào để làm việc đây!
Cùng lúc đó, ánh mắt người đàn ông trong phòng liếc xéo, lặng lẽ nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của người phụ nữ đó, trên mặt lộ ra biểu cảm không thể diễn tả được, khoé miệng khẽ cong lên.
Bởi vì điều chuyển công tác, Hàm Hinh lại phải làm quen với những điều mới và tiếp nhận bất kỳ công việc mới nào, cô quản không được bộ thị trường bên đó nữa, chức vị phó thư ký, có lẽ việc sẽ nhiều hơn chút.
“Cô chủ, cô đi photo mấy tài liệu này một chút, lát nữa họp sẽ dùng đến, tôi phải đến Cảnh thị một chuyến.”.
Ngôn Tình Ngược
Từ Du giao tài liệu cho Hàm Hinh, Hàm Hinh kéo anh ta lại, bởi vì câu nói đằng sau kia của anh ta.
“Anh thật sự tiếp nhận Cảnh thị rồi?”
“Vâng, tổng giám đốc đã giao cho tôi”
Hàm Hinh nhịn không được mà vuốt mồ hôi vì Từ Du, Cảnh Nguyên Trạch thật sự không phải là người dễ nói chuyện.
Cảnh thị có thể chuyển biến chiều hướng, nói trắng ra chính là vì cô, lúc đầu Tô Mẫn Di đi, họ không hề thể hiện chút ý tứ nào, từ đây có thể nhìn ra được Cảnh thị thật sự muốn năm chắc phần lợi ích này.
Là sự xuất hiện của cô làm rối loạn kế hoạch của Cảnh thị, làm rối loạn tiết tấu của Cảnh Nguyên Trạch, khiến anh ta đột nhiên hồi tâm chuyển ý.
Cho đến bây giờ cô đều nghĩ tới một vấn đề, nếu như, ban đầu đồng ý chuyện trao đổi lợi ích kia với Cảnh Nguyên Trạch, liệu còn có hạng mục này của Cảnh thị hay không?
Sẽ không, cô sẽ đại công cáo thành, đạt được thành tích viên mãn, sau đó được người quản lí của bộ phận tiếp thị khen thưởng, trích phần trăm tăng lương.
Sau đó, chiều hôm ấy cũng sẽ không gặp phải chuyện bị Cảnh Nguyên Trạch cưỡng hôn, cô càng sẽ không bởi vì tâm trạng không tốt mà đi đi lại lại, gặp được Lộ Thần Tường vẫn một mực tìm kiếm cô, sẽ không bị anh ta đưa đi, cuối cùng, cô sẽ không lựa chọn nhảy lầu….
Đây chính là một loạt hiệu ứng cánh bướm đáng sợ.
“Cô chủ? Cô chủ?”
Từ Du giơ tay khua khua trước mặt cô, Hàn Hinh mới từ từ khôi phục lại từ trạng thái thất thần.
"Ồ, anh đi đi, tôi sẽ xử lí tốt ở đây.”
Sau khi cười gượng mấy tiếng, Hàm Hinh có chút ngượng ngùng, vừa rồi vậy mà lại thất thần.
Từ Du cười cười: “Thế thì tốt, vậy tôi đi nhé, có gì không biết thì đến lúc đó cứ gọi điện cho tôi.”
Điện thoại….Hơ!
Bên này Từ Du Du vừa đi, âm thanh từ bên trong đã truyền tới.
Mộ Dịch Kỳ đẩy cửa ra, duỗi tay với lấy cà vạt, nhìn về phía cô: “Chuẩn bị xong tài liệu chưa? Họp thôi.”
Nhìn tài liệu còn chưa bắt đầu photo trong tay, Hàm Hinh ngay lập tức thực hiện!
Trừ việc phải photo tài liệu, tiếp đó trong phòng họp, Hàm Hinh còn phải chịu sự giày vò thê thảm còn hơn cả địa ngục.
Ảnh quay chụp chiếu PPT, thứ cô lấy là hình đã quay chụp để sử dụng cho hội nghị tiếp theo, ngay lập tức lấy trở về.
Tài liệu Mộ Dịch Kỳ cần thì thứ mà cô lấy là văn kiện hội nghị đã bị huỷ bỏ, may là Mộ Dịch Kỳ đã chuẩn bị trước, tay đưa ra tài liệu, trực tiếp giảng giải tất cả tiến trình.
Trà Mộ Dịch Kỳ muốn uống, cô quên thêm lá trà vào, trực tiếp bưng lên một ly nước đun sôi, dẫn đến hội nghị rơi vào trạng thái đình trệ trong chốc lát.
Trong lúc đó, cô không nhìn thấy ánh mắt như gặp quỷ của Mộ Dịch Kỳ.
Sau một lúc họp, mơ mơ màng màng, có rất nhiều việc khó xử lý không biết phải làm sao!
“Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, tan họp.”
Theo âm thanh ra lệnh của Mộ Dịch Kỳ, mọi người duỗi cổ thở phào một hơi, duỗi eo lười biếng, lần lượt rời khỏi.
Biểu cảm của bọn họ suy sụp, mệt mỏi không chịu nổi.
“Cô đi với tôi.”
Đợi người đi không bao lâu, Mộ Dịch Kỳ liếc mắt một cái, chỉ ra phía ngoài, gọi Hàm Hinh ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...