Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi


“Ồ, trùng hợp vậy, đúng lúc em có chuyện đến tìm anh, anh cũng đúng lúc đi ra.”
Cách khe cửa, Hàm Hinh đứng phía sau nghe thấy câu nói này của Khổng Ý Yên.

“Chuyện gì thế?”
Tiếp đó là giọng nói của một người đàn ông vang lên.

“Em có phần bài tập cần dịch qua tiếng Anh, nhưng em vẫn còn việc khác, sáng mai còn phải tới trường mới nữa, anh có thể…”
Không cần nói cũng biết những lời do dự chưa nói ra kia là gì.

Cô gái kia ôm một xấp tài liệu.

Đọc truyện tại đây.
Chiếc váy ngủ mỏng manh có thắt eo, thuận theo dáng đi uyển chuyển của cô ta mà bay bay.

Xương quai xanh gầy tạo đường cong đặc biệt thanh tao.

Cô ta khẽ cười, vén mái tóc dài ra sau: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Một mùi thơm thoang thoảng bay ra.

“Ý Yên, em ăn mặc thế này à?” Lúc này Mộ Dịch Kỳ mới hỏi.

Khổng Ý Yên tự liếc nhìn mình từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào bất ổn cả.

Lúc này ánh mắt Mộ Dịch Kỳ đang tập trung về phía cửa phòng Hàm Hinh, đôi mắt đen như mực vô cùng lo lắng.


“Sau này cho dù ra khỏi cửa, không ở trong phòng thì nên mặc thêm áo vào.” Giọng nói anh lạnh nhạt, hàm chứa sự cảnh cáo.

Khổng Ý Yên nghe vậy thì cả người khẽ cứng đờ, có chút lúng túng không nói nên lời, cô ta còn tưởng rằng, anh sẽ thích dáng vẻ này của mình… Dù gì cô ta cũng tự tin về vóc dáng bản thân.

Khổng Ý Yên thở gấp, môi mím chặt, dáng vẻ bất đắc dĩ.

Cô ta che ngực, cười vô hại: “Vâng, em biết rồi.”
Nhưng trong đáy mắt lại thoáng qua một tia ấm ức.

Mộ Dịch Kỳ liếc nhìn tập tài liệu trong tay, rồi lật qua lật lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ vô thức nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, rồi bắt đầu lo lắng.

Lúc này Khổng Ý Yên mới chú ý tới hành động khác thường của anh.

“Dịch Kỳ, anh sao thế?” Cô ta tò mò hỏi.

Lúc này Mộ Dịch Kỳ cũng không hết cách rồi, nên dứt khoát hỏi Khổng Ý Yên, trong đầu vẫn còn dáng vẻ tức giận của Hàm Hinh: “Cô ấy muốn chia phòng ngủ là ý gì?”
Bên này, người phụ nữ đang ngồi xổm sau cánh cửa, cả người chìm trong bóng tối ma mị bỗng mở bừng mắt ra khi nghe thấy câu hỏi này của anh.

“Chẳng lẽ Hàm Hinh đang ở bên trong ư?”
Là giọng nói nghi ngờ của Khổng Ý Yên.

Hàm Hinh im lặng, dựa vào cánh cửa phía sau, hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ ngay cả hô hấp cũng như tan vào đêm tối.

“Ừm.” Mộ Dịch Kỳ gật đầu.

Tim cô ta như có cây kim đâm vào, mặc dù nhỏ nhưng lại đâm trúng chỗ hiểm.

Khóe miệng Khổng Ý Yên cứng ngắc một lúc rồi hồi thần lại, ung dung đáp lại: “Dịch Kỳ, sao anh cứ chọc giận người ta thế? Hai người mới kết hôn chưa bao lâu, anh có nghĩ tới cuộc sống sau này không?”
“Đó là chuyện sau này, giờ em cảm thấy thế nào?”
Khổng Ý Yên bỗng xoay người đi vào phòng mình, mặc thêm áo khoác, rồi đi ra, mỉm cười nói: “Trời hơi lạnh, em thật sự không thể chịu được nữa, để em tới hỏi cô ấy, dù gì giữa phụ nữ cũng có nhiều chủ đề chung hơn.”
Mộ Dịch Kỳ đồng ý, không hề nghi ngờ gì.

“Cốc cốc.” Cô ta đứng trước cửa phòng, gõ hai tiếng.

“…” Nhưng không ai đáp lại.

Khổng Ý Yên vẫn không từ bỏ, thử gõ lại lần nữa, lần này, tốc độ gõ nhanh hơn: “Hàm Hinh, là tôi đây, tôi muốn tìm cô nói chuyện một lát, cô đã ngủ chưa?”
Trong phòng, Hàm Hinh đã sớm đứng dậy, bật đèn lên, rồi đi tới sau giường, ném ga giường đi, sau đó trải một cái mới, rồi chui vào trong nằm.

Vẫn không ai đáp lại bọn họ.

Hàm Hinh cười khẩy, cô không muốn nói gì với cô ta hết.

Khổng Ý Yên thấy mình gõ cửa hai lần rồi nhưng không ai mở cửa, đành phải buông tay từ bỏ.


“Có lẽ cô ấy ngủ rồi, Dịch Kỳ, sau này anh nên bàn bạc với cô ấy mọi chuyện, phụ nữ luôn hy vọng đàn ông có thể bàn bạc với mình.”
Mộ Dịch Kỳ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, ánh mắt tràn đầy khát vọng muốn chinh phục.

“Kệ cô ấy đi.”
Nói xong, Mộ Dịch Kỳ cầm tài liệu mà Khổng Ý Yên đưa cho rồi xoay người đi vào phòng, tiếng đóng sầm cửa gần như chấn động cả tầng, ngay cả người đang ngủ… cũng không khỏi thức giấc.

Trên giường lớn, hai người đang ôm nhau, chiến đấu kịch liệt đến mức xương cốt tê dại, Đường Tiểu Nhu giật mình ôm người đàn ông trên người mình ngay, mặt đỏ bừng hỏi: “Xảy… xảy ra chuyện gì thế?”
Cô thở hổn hển, dò hỏi, ngực phập phồng mãnh liệt, không ổn định.

“Em là ba cậu ta hay mẹ cô ta thế? Quan tâm bọn họ làm gì?” Diệp Thiếu không vui nói.

“Ây ya, anh không tò mò à? Có phải chúng ta… tạo tiếng động lớn quá rồi không?”
Một nụ hôn mạnh mẽ chiếm đoạt môi cô.

“Không lớn, anh đã kiềm chế lại rồi, đúng là ở nhà vẫn thoải mái hơn.”.

Truyện Xuyên Nhanh
Ban công, nhà bếp… bất kể ở đâu đều gò bó như vậy.

Đường Tiểu Nhu bỗng xấu hổ không dám ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt điển trai đầy mồ hôi của anh cùng đôi môi vô cùng gợi cảm, đỏ mọng như mỹ nam Vampire vừa hút máu xong.

Ngày nào anh cũng muốn hút máu cô!
Cô cười hì hì, ôm cổ anh, thuận theo tiết tấu của anh, khuôn mặt mềm mại phấn nộn dễ thương như một chú thỏ: “Diệp Thiếu, nếu anh không yêu em nữa thì sao? Có khi nào anh chán ghét em không?”
“Không đâu.” Diệp Thiếu gần như không hề suy nghĩ, đã bật thốt lên.

Đường Tiểu Nhu cắn tai anh: “Nói bậy, đàn ông các anh đều như thế, chơi đùa chán rồi sẽ vứt ngay, hừ! Em đã là người của anh rồi, thậm chí đã cho anh tất cả, nếu anh định vứt bỏ em, không quan tâm em, anh cũng chẳng thiệt thòi gì.”
“Tổ tông nhỏ à, sao em có thể nói thế, chẳng lẽ em chịu thiệt chuyện gì à?”
Anh dùng kỹ thuật tinh luyện của mình để nói cho cô biết, thế nào là “lợi nhuận ổn định”.

Hai người mồ hôi đầm đìa, trầm mê cả đêm.


Hôm sau, lúc Hàm Hinh thức dậy, nhìn thấy mình vẫn ngủ ở chỗ hôm qua, rất tốt, cô không nằm mơ.

Cũng đúng thôi, cô đã khóa trái cửa rồi, nếu anh có thể đi vào thì mới đúng là chuyện đáng ngạc nhiên đó.

Vì hai người chỉ chia phòng ngủ, còn đồ của Hàm Hinh vẫn ở trong phòng Mộ Dịch Kỳ, nên cô đành quay về đó, cô mang dép lê, đầu hơi choáng váng nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, đây là triệu chứng sau khi có thai.

Lúc quay về phòng, Hàm Hinh không thấy bóng dáng người kia đâu, cô thay đồ như bình thường, rồi trang điểm nhẹ, vì da cô đã mịn màng sẵn rồi, nên cô chỉ cần vẽ lông mày.

Nếu đã trang điểm mà thiếu lông mày sẽ không hoàn chỉnh, còn có lông mày rồi thì mấy thứ khác không còn quan trọng nữa.

Cô vẫn không thấy bóng dáng Mộ Dịch Kỳ đâu.

“Kỳ lạ, người đâu rồi…”
Cô không quan tâm anh đi đâu nữa, có thể là anh tiếp tục đi công tác rồi, dù gì anh cũng đã ở lại thêm ba ngày.

Mãi đến khi thấy hai bóng dáng Đường Tiểu Nhu và Diệp Thiếu một cao một thấp xuất hiện ở khung cửa, Hàm Hinh mới kinh ngạc nhận ra điều bất ổn.

Hóa ra là thiếu hai người.

“Hai người… dậy rồi à?” Cô không tìm được từ ngữ thích hợp, đành phải chào hỏi như vậy.

Đường Tiểu Nhu đi tới, chưa bước vào cửa đã bật chế độ mắng chửi: “Thật quá đáng, không phải tớ chỉ hỏi một câu, cậu dậy chưa thôi sao, thế mà Mộ Dịch Kỳ kia, mới sáng sớm mà như ăn phải thuốc nổ, còn mắng tớ te tua nữa, sao tớ biết hai người chia phòng ngủ chứ, giờ thì hay rồi, anh ta lườm tớ muốn rách mắt luôn! Anh ta lái xe chở Khổng Ý Yên đi rồi, Hàm Hinh, không được, tớ không thể chịu đựng oan ức này được!”
Ở bên cạnh, vẻ mặt Diệp Thiếu ngưng trọng: Tổ tông nhỏ à, quả nhiên em rất thành thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui