Mộ Sắc Thần Quang

“Edward, kỳ thật tôi không nói cho anh biết.” trên mặt Alan hiện lên đỏ ửng chưa bao giờ có, nói khẽ bên tai hắn: “Từ lâu nay, tôi đều một mực —— yêu anh!”

Hung hăng dứt bỏ Edward đang siết chặt hai tay cậu, Alan dứt khoát đi theo Caius rời đi, không ngoảnh đầu nhìn lại một lần.

______________________________________

“Không thể tưởng tượng, phù thủy ngàn năm chưa từng hiện thế lại tái hiện nhân gian, thật sự là ma pháp kỳ dị.” âm điệu Trầm thấp dễ nghe từ miệng nam tử tóc quăn vàng kia tràn ra, bình tĩnh không chút gợn sóng mang theo uy hiếp cao cao tại thượng: “Chúng ta lại gặp mặt, Carlisle, người bạn già của ta.”

“Caius!” Carlisle kinh dị thốt lên.

Gia tộc Volturi, hoàng tộc trong thế giới ma cà rồng, gia tộc ma cà rồng chế định bộ luật 《 huyết giới 》, những kẻ mà tất cả ma cà rồng đều phải ngưỡng mộ.

Caius, một trong Tam đại trưởng lão gia tộc Volturi,  tuyệt thế cường giả hiếm thấy của thế giới ma cà rồng. Edward đã từng kính sợ nói với cậu, nếu chính diện động thủ, dù là mười người như hắn cũng không thể chiến thắng bất kì một ai trong Tam đại trưởng lão.

Đi theo phía sau Caius là hơn mười ma cà rồng, trong đó không thiếu ma cà rồng trong thành Volterra lúc trước Alan thấy, những kẻ tàn sát con người!

Nhìn thấy Alan, Alec ác ý cười rộ lên, trong trào phúng trước sau như một còn mang theo phẫn hận nồng đậm!

Một nhúm tóc trên trán hắn ngày đó bị Alan dùng sectumsempra cắt xuống! Ma cà rồng tại thời khắc sống lại đại bộ phận sự trao đổi chất của thân thể đều ngừng lại, nhúm tóc bị cắt bỏ cũng không thể dài ra, cũng khó trách lại phẫn hận Alan.

Đứng bên cạnh hắn là một nữ hài tóc vàng xinh đẹp, Edward nhỏ giọng nói cho cậu biết, đây là người chị song sinh của Alec —— Jane, đều là thủ lĩnh vệ đội gia tộc Volturi, là một ma cà rồng có thiên phú Hắc Ám rất cường đại!

“Caius, anh mang theo vệ đội đến gia tộc của tôi không biết có chuyện gì?” gia trưởng ma cà rồng tóc vàng đầu tiên tiến lên một bước chào hỏi ông.

“Carlisle, họ không có ý tốt!” ma cà rồng có thể đọc suy nghĩ kinh sợ nói: “Bọn họ muốn dẫn Alan đi!”

Tiến lên một bước, Edward ngăn trước mặt Alan, các ma cà rồng còn lại cũng tiến vào trạng thái chuẩn bị công kích, phù thủy mắt đen cũng giơ đũa phép của mình lên.

“Caius, Edward nói là sự thật sao?” Carlisle cau mày nói: “Vì sao!”

“Phù thủy này, đã từng xâm nhập vào thành Volterra, công kích thành viên gia tộc chúng tôi!” Alec vuốt ve tóc của mình, hung hăng nói.

Carlisle đem ánh mắt nghi hoặc chuyển hướng Alan, cậu trầm ngâm một hồi, đem chuyện ngày đó tự thuật một lần, đương nhiên là chuyện có liên quan đến cậu suýt nữa lọt vào khinh nhờn tự nhiên là lược qua không đề cập tới!


“… Tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác, cũng không tự tiên khiêu khích! Sở dĩ cùng các ngươi động thủ, đều chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi!” Alan trầm giọng nói ra.

“Caius, Alan nói là sự thật sao?” Carlisle nhìn về phía Caius, thấy ông trầm mặc một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Nếu là như vậy, dựa theo 《 huyết giới 》, Alan cũng không chủ động làm ra chuyện có tổn hại đến ích lợi của huyết tộc. Cậu ấy không phải con người, nếu cậu ta có thể dùng thực lực của mình đào thoát, như vậy gia tộc các anh không thể coi đây là lý do thương tổn cậu ta!”

《 huyết giới 》 là hòa ước gia tộc Volturi dùng để bó buộc ma cà rồng mà chế định, để làm gương, bọn họ không thể không tuân thủ!

“Anh sai rồi, Carlisle.” Caius lạnh lùng nói: “Chúng tôi cũng không coi đây là lý do tổn thương cậu ta, chỉ là phù thủy này là người Marcus chỉ đích danh muốn gặp, chúng tôi chỉ muốn dẫn cậu ta đến Volturi làm khách mà thôi.”

“Tôi không đi!” Alan giơ đũa phép lên, kiên quyết bác bỏ.

Caius nhìn chằm chằm phù thủy mắt đen được các ma cà rồng nhà Cullen bảo vệ bên trong, chậm rãi mở miệng nói: “Thật sự chúng ta vô tình gây thương tổn cho một phù thủy ma pháp cường đại, kỳ thật từ một tháng trước lúc Alec đến Forks đuổi bắt ba dân du cư xúc phạm 《 huyết giới 》kia cũng đã phát hiện sự hiện hữu của cậu, chỉ là Aro luôn phản đối chuyện chọc đến cậu, nhưng vẫn không lay chuyển được Marcus, cho nên chúng tôi tới giờ mới đến! Dùng danh dự gia tộc Volturi, buông đũa phép của cậu ra, sau đó đi theo chúng tôi, ta cam đoan sẽ không đả thương cậu!”

Hắn mặc dù nói sẽ không đả thương, nhưng nghe khẩu khí không được nghi ngờ của hắn, rõ ràng là nếu Alan muốn phản kháng, hắn sẽ không để ý vận dụng một ít thủ đoạn để làm cậu đi vào khuôn khổ!

Ma cà rồng tóc quăn vàng kinh ngạc nhìn Alan, thiếu niên mắt đen tuấn mỹ như bóng đêm, cẩn thận đánh giá ngũ quan của cậu. Nửa ngày, trên gương mặt không chút gợn sóng của hắn hiện ra một tia dị sắc, sau đó dùng thanh âm ma cà rồng không nghe được lẩm bẩm: “Qúa giống!”

Alan bị ngữ khí của hắn làm giận dữ, cậu nắm chặt đũa phép trong tay, trầm giọng mở miệng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không đi.”

Caius chậm rãi mở miệng nói: “Đây cũng không phải chuyện cậu làm chủ.”

Bởi vì lời nói của Caius, hai bên gần như thoáng cái liền giương cung bạt kiếm, chỉ cần thủ lãnh ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức phát động công kích với đối phương!

“Như vậy —— Carlisle, anh sẽ giúp phù thủy này chống lại gia tộc bọn ta đúng không?” Caius trầm giọng nói: “Phù thủy cường đại cỡ nào a, sức mạnh ngàn năm không hiện thế, anh muốn lôi kéo cậu ta làm lớn mạnh gia tộc của mình, cho nên…”

Quan hệ của gia tộc Cullen cùng gia tộc Volturi cũng không quá tốt, thậm chí Volturi luôn một mực kiêng kị đề phòng gia tộc Cullen, sợ họ lớn mạnh đến mức uy hiếp địa vị gia tộc của mình!

“Không! Caius, chúng tôi tuy cũng không bài xích sức mạnh, nhưng sẽ không lợi dụng người nhà của chúng tôi!” Carlisle quả quyết phủ định.

“Người nhà?” Caius nhíu mày.

“Đúng vậy.” Carlisle trầm giọng nói: “Cậu ta là người yêu của Edward con tôi, là bầu bạn tương lai của nó, gia tộc Cullen chúng tôi cho tới bây giờ đều sẽ không vứt bỏ người nhà của mình!”


“Phải không” sắc mặt Caius cổ quái đánh giá mắt đen phù thủy: “Phù thủy cùng ma cà rồng? Thật sự là một tổ hợp kỳ quái, chỉ đáng tiếc.”

Edward gắt gao nhìn chằm chằm vào kẻ thù đối diện, nhẹ giọng nói với Alan đứng sau lưng: “Độn thổ, Alan! Mọi người sẽ ngăn chặn bọn họ!”

Ngăn chặn bọn họ, để Alan tranh thủ chút thời gian quý giá chạy trốn!

“Không!” Alan giơ đũa phép lên, xa xa chỉ vào phía trước: “Tuyệt không! Slytherin, sẽ không sợ hãi bất cứ nguy hiểm gì! Dũng cảm, cũng không chỉ là tiềm chất của Gryffindor lỗ mãng!”

“…” Edward nhìn Alan nửa ngày, đột nhiên cười nói: “Tôi biết mình sẽ không khuyên được cậu, như vậy liền cùng kề vai chiến đấu a. Nhưng mà Alan, Gryffindor là cái gì? Cậu luôn nói những lời tôi nghe không hiểu.”

“Đợi chuyện này xong, tôi đều nói cho anh nghe, được chứ?” Alan nhàn nhạt nói: “Mặc dù, hôm nay chúng ta có thể sẽ chết ở chỗ này.”

“Đáng tiếc không sớm xây một ngôi mộ hai người a.” Edward tiếc nuối cười nói: “Vốn tôi đã sớm chuẩn bị, nếu một ngày cậu không ngăn cản nổi sự ăn mòn của tháng năm mà chết già, tôi liền tự thiêu chết cùng cậu, tro cốt tương hợp, thật không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy, kết quả chưa chuẩn bị gì cả.”

“… Edward!” Alan nhìn hắn, không khỏi lộ vẻ cảm động, vì mình, cam nguyện buông tha cho tánh mạng gần như vĩnh hằng của huyết tộc sao? Phải biết rằng Edward trở thành huyết tộc mới hơn trăm năm, vẫn chưa tới thời điểm chán sống a.

“Đừng làm những chuyện ngu xuẩn này!” Alan cả giận nói: “Nếu anh thật sự yêu tôi, nên đáp ứng tôi một chuyện: bất kể hôm nay xảy ra chuyện gì, đều phải vĩnh viễn sống sót, ở lại thế gian này, vĩnh viễn ghi khắc tình yêu anh dành cho tôi!”

“… Cậu biết tôi vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt cậu, Alan.” Edward bất đắc dĩ cười khổ: “Được, tôi đáp ứng cậu.”

Hai người mười ngón nắm chặt, bầu không khí khó nói nên lời bắt đầu chảy xuôi trong thân thể họ.

“Thật là một đôi khiến người ta hâm mộ a…” Caius thản nhiên nói: “Như vậy… Liền đánh a!”

“Chú ý, Carlisle!” gần như là ngay tức khắc, Edward nhắc nhở, hiển nhiên hắn đọc được tâm tư của Caius.

Giống như một trận gió táp, Alan lần đầu tiên nhìn thấy ma cà rồng có tốc độ nhanh như vậy, Caius đột nhiên phấn chấn, một quyền đánh vào bụng Carlisle!

Carlisle bị một quyền gần như là đánh lén đánh ngã xuống đất, thân thể run rẩy cuộn mình, như rất thống khổ.


“Chết tiệt!” các ma cà rồng gia tộc Cullen phẫn nộ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ tức giận, bọn họ nhất tề phóng tới hướng Caius. Cùng lúc đó, các ma cà rồng Volturi cũng xông lên, từng đôi chém giết.

Alan cũng tìm được đối thủ, là Alec từng bị cậu cắt sạch một nhúm tóc.

Alan dùng hơn mười cái khôi giáp hộ thân bảo vệ mình, đũa phép trong tay liên tiếp không ngừng vung về hướng Alec.

Trong quá trình giao thủ, Alan phát hiện năng lực thực chiến của Alec còn hơn hẳn Edward, chỉ là hắn hình như có chỗ giữ lại, không muốn thật sự làm Alan bị thương, hơn nữa ma pháp của Alan cũng hết sức cường hãn, lại giằng co không thua.

Trận chiến này Alan hết sức nghẹn khuất, đối phương là ma cà rồng không có linh hồn, Avada Kedavra khẳng định không thể dùng; lửa quỷ tuy lợi hại, nhưng loại nghệ thuật hắc ám này phạm vi quá lớn, không may một cái liền dễ dàng làm người nhà bị thương, Alan không dám mạo hiểm!

Chỉ còn có Crucio, sectumsempra cùng diffindo, ba ma pháp tính công kích thuận tiện nhất.

Khiến người kinh dị chính là, trong trận hỗn chiến này, Higuma lại phát huy ra sức mạnh cường hãn! Chỉ thấy nó biến thành con báo dài đến hai thước, sát nhập đoàn chiến đấu, lợi trảo sắc nhọn lưu lại mấy vết thương bạc trên làn da cứng cỏi của ma cà rồng, tuy không thể thương tổn ma cà rồng, nhưng có thể dời đi  sự chú ý cho nhóm ma cà rồng gia tộc Cullen.

Nhờ thiên phú Hắc Ám của báo tuần các ban tặng, con báo khổng lồ này quả thực là một Tiểu Cường đánh mãi không chết, dù là công kích thật mạnh cũng không thể làm nó bị thương, thiên phú Hắc Ám của các ma cà rồng, cũng hoàn toàn vô dụng đối với nó!

Carlisle lúc nãy bị Caius đánh lén giờ phút này cũng khôi phục lại, ông nhào về phía đối phương, đánh nhau với hắn.

Tràng diện nhất thời giằng co.

Đánh nhau với Edward chính là Jane, tốc độ của cô ta rõ ràng không theo kịp Edward, nhưng trên mặt đột nhiên lộ ra vui vẻ quỷ bí, đôi mắt thông thấu gắt gao tập trung vào vị trí của Edward, đồng tử bỗng nhiên ngưng tụ!

Thân thể cấp tốc nhảy lên của Edward đột nhiên dừng lại, giống như bị ngàn dao cắn xé, trên mặt hiện ra vẻ thống khổ!

“Edward!” Alan trong lòng đau xót, nỗi sợ mãnh liệt trong nháy mắt quật vào linh hồn.

“Lửa quỷ!” Thời khắc mấu chốt Alan bất chấp tất cả, ngọn lửa màu đen hoa lệ bức lui Alec, chạy tới hướng Edward.

“Khoan tim khoét cốt!” ánh sáng thảm lục xuyên qua đũa phép, mục tiêu là ma cà rồng Jane lại nhẹ nhàng tránh thoát, nhảy đến bên người Edward, bóp lấy cổ hắn, đem hắn xách lên.

Chiến tranh im bặt dừng lại, thành viên gia tộc Cullen không thể không dừng tay tụ họp cùng một chỗ, mà toàn bộ vệ đội Volturi cũng khom người ở sau lưng Caius!

“Hèn hạ!” Emmett phẫn nộ mắng một câu!

“Hừ, trong thế giới ma cà rồng, nói hèn hạ làm gì!” ngữ điệu của Caius vẫn là loại không gợn sóng sợ hãi, đối với hành vi của Jane hắn không tán dương, cũng không răn dạy!

“Theo chúng ta đi, để lại hắn!” Caius lãnh đạm nói: “Chúng ta không muốn kết lấy tử thù!”


“Không thể, Alan!” ma cà rồng gia tộc Cullen nhất tề khuyên nhủ, sau đó phẫn nộ nhìn Caius.

“Không… Không thể… Alan.” Edward Bị Jane chế trụ gian nan nói, Jane bóp chặt hơn, hắn càng khó chịu, cổ thậm chí vì sức mạnh quá lớn của Jane mà lộ ra một vết nứt!

Alan mấy lần giơ đũa phép lên, đều giãy dụa buông xuống, cắn răng một cái, đem đũa phép vứt cho Caius nói: “Thả bọn họ, tôi đi với các người!”

“Đừng!” ma cà rồng gia tộc Cullen nhất tề hô to, mà ngay cả Edward bị bóp chặt cổ cũng giãy dụa một hồi.

“Tới a.” Caius tiếp nhận đũa phép, nhẹ gật đầu với Alan, đồng thời ra hiệu cho Janes buông Edward.

Không để ý lời khuyên can của các thành viên gia tộc Cullen, Alan đầu tiên đi đến trước mặt Higuma, ném cho nó một chiếc chiếc nhẫn, ánh mắt ra hiệu cho nó nên làm thế nào, sau đó mặt không biểu tình đi tới bên người Caius.

Alan nửa quỳ trên cỏ, thiên phú Hắc Ám của Jane quả thực lợi hại, công kích tinh thần cường đại thậm chí làm cho Edward hiện giờ vẫn còn thống khổ nằm trên mặt đất, không cách nào đứng lên.

Đem Edward ôm vào trong ngực, Alan dùng một biểu lộ phức tạp chưa bao giờ có nhìn Edward, sau đó, cậu hôn lên môi Edward.

Không có triền miên trằn trọc, không có nhu tình mật ý, chỉ là môi kề môi, nhưng cảm giác lại có vẻ vô cùng trang trọng, tựa như lời thề không thể hủy diệt!

“Edward, kỳ thật tôi không nói cho anh biết.” trên mặt Alan hiện lên đỏ ửng chưa bao giờ có, nói khẽ bên tai hắn: “Từ lâu nay, tôi đều một mực —— yêu anh!”

Hung hăng dứt bỏ Edward đang siết chặt hai tay cậu, Alan dứt khoát đi theo Caius rời đi, không ngoảnh đầu nhìn lại một lần.

_________________________________________

Đọc tới đoạn cuối tự nhiên nhớ đến câu thơ của Nguyễn Đình Thi:

Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy

Mặc dù đó là cảm nghĩ của người lính, nhưng thôi cho Vân yy chút đi =.=

Nói thật, mặc dù thích truyện này nhưng Vân vẫn phải nói, chương này tác giả viết nhanh quá =.= Chưa khai thác được không khí gì cả =.= Ma cà rồng đánh nhau mà có 1 chương là hết hả? Cảm giác nguy hiểm đâu?

Mà chương này nếu viết hay thì đáng lẽ phải ngược, đằng này lại thấy nó nhè nhẹ sao ấy =.=

Điểm trừ của truyện này là ở đây a~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui