Mộ Sắc Thần Quang

Sân bay Seattle, phòng chờ.

Một thiếu niên tóc đen tướng mạo anh tuấn tay cầm một quyển sách ngồi đó, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống người cậu, phảng phất như tăng thêm một tầng kim quang.

Cậu thỉnh thoảng lật qua lật lại trang sách, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay mình một cái, đồng tử màu đen dưới ánh nắng lấp lánh phát ra hào quang bảy màu.

Trên người thiếu niên này có một khí chất kỳ dị, mang theo trẻ trung và tang thương mâu thuẫn, làm mọi người trong lúc lơ đãng nhìn về phía cậu. Sau đó họ sẽ nhìn vào một đôi mắt trong suốt sáng sủa, bình tĩnh không có gợn sóng rồi lại sâu lắng thâm thúy phảng phất như trải qua quá khứ mà người thường chưa từng thấy được, trong lòng không khỏi nhất thời hoảng hốt, sẽ ngơ ngác suy ngẫm, trong đôi mắt lấp lánh kia đến tột cùng là đạm mạc hay cao ngạo?

“Anh ơi, anh cũng đang đợi người sao?” Một cô bé mười lăm mười sáu tuổi đi đến gần, cô bé này phải nói là thanh thuần xinh đẹp, có một loại nhu mì đặc biệt của thiếu nữ.

Nhíu mày liếc nhìn đối phương, khóe mắt quét đến mấy cô gái mặc đồng phục giống cô đang trốn xa xa nhìn lén, trong lòng hiểu rõ, cô bé này nhất định bị bạn học giựt giây tới.

Nói không chừng còn đang đánh cuộc coi có thể nói chuyện hơn mấy câu, mấy cô bé này cậu gặp nhiều rồi.

“Cô nhóc, trở về tìm mẹ bú sữa đi, tuổi của nhóc còn chưa thích hợp dùng cách này để bắt chuyện đâu.” Alan cay nghiệt nói, cậu chán nhất mấy cô nhóc dạng này.

“Anh…” Thiếu nữ bị hung hăng chẹn họng, hầm hừ bỏ đi, trong mắt dường như ứa ra nước mắt.

“Nhàm chán…” Alan nói thầm một câu, vươn tay nhìn đồng hồ.

Đáng chết! sao còn chưa tới hả.

Vỏ ngoài bằng bạc sáng loáng soi chiếu bóng người, đồng hồ Rolex mới nhất lấy vẻ trang nhã hợp thời trang của nó và đính sáu viên kim cương đáng tự hào quanh mặt đồng hồ, lộ ra được giá trị cùng thưởng thức của chủ nhân.

Không ít người hai mắt tỏa sáng, bắt đầu suy tư làm sao bắt chuyện với cậu bé anh tuấn có tiền này.

Robert là loại người ‘Hiếu tử"[1] điển hình, cho dù là chính mình ăn cám nuốt rau cũng muốn cho con mình dùng lấy bào ngư súc miệng, huống chi gia tộc Prince vốn là gia đình lâu đời giàu có.

[1] Hiếu tử ở đây không phải con có hiếu, mà là có hiếu với con, đây có thể hiểu là một cách chơi chữ ^^

Alan tuy không phải thích khoe khoang giàu có, nhưng sao có thứ tốt không dùng ngược lại còn phải giấu chứ? Huống chi đây là quà Robert từ Hawaii gửi qua bưu điện cho cậu, bởi vì vi phạm ước định đến thăm mà dùng để đền tội với con trai, mặc dù bản thân Alan cũng không thèm để ý.

Cậu thậm chí còn may mắn cha chưa tới thăm, vì cậu đang buồn rầu làm sao giải thích chuyện cậu và Edward với cha, cũng không thể lừa gạt mãi mãi a.

Alan bản chất là một người hết sức bảo thủ, nhất là ở phương diện tình cảm, cậu tuyệt đối không cách nào chấp nhận vì tình cảm mà cắt đứt với người nhà!

Rốt cuộc nên nói thế nào đây?

Cha à, nói cho cha biết một tin tốt đây, con tìm được một bạn trai, anh ta rất đẹp trai đó…


Cậu dám cam đoan, Robert yêu con hơn mạng sống nhất định sẽ nhấc súng lên, một phát bắn nát sọ ma cà rồng nào đó có can đảm ‘dụ dỗ’ con trai bảo bối của mình!

“Ai…” Alan hiếm thấy thở dài một hơi, hơn nửa tháng nay cậu đã dần dần tiếp nhận Edward, cũng xác định vị trí của hắn trong lòng mình, không thể nói là đến chết không đổi, nhưng cậu đã rất khó tưởng tượng trừ Edward ra còn có thể yêu người khác.

Ma cà rồng thật sự là tình nhân thích hợp nhất của cậu.

Alan không có nhiều tế bào lãng mạn đi xây dựng thứ không khí nào đó, nói chuyện với ma cà rồng cũng không khéo miệng; cậu không có nhiều thời gian ở cùng người yêu của mình, ma cà rồng không cần tiếp cậu, ngược lại thích nhìn bộ dạng chăm chú chế ma dược của cậu, xem chính là ban ngày; cậu sẽ không nói lời ngon ngọt gì làm người ta thích, nhưng ma cà rồng biết nói, hơn nữa gần đây càng ngày càng thích nói lời ngọt đủ để ngán chết người với cậu.

Alan lộ ra vẻ phỉ nhổ, nhưng trong lòng có thể không vui vẻ sao?

“Thiếu niên à, có chuyện gì phiền lòng sao?” Một nữ nhân phong tình vạn chủng đi tới bắt chuyện.

Năm tháng để lại trên mặt nàng dấu vết rất nhỏ, tuy không còn trẻ, nhưng loại nữ nhân thành thục xinh đẹp bộ dạng thướt tha này lại có được rất nhiều thứ mà thiếu nữ thanh thuần không thể có.

“Hắt xì!” Alan nặng nề hắt hơi một cái, vẻ mặt tức giận nhìn nữ nhân này, thân là đại sư ma dược cậu đặc biệt mẫn cảm đối với mùi.

“Làm sao vậy, cưng.” nữ nhân xinh đẹp như muốn đi lên đỡ cậu.

“Không có gì.” Alan chán ghét đẩy cô ra: ” nước hoa của bà quá rẻ tiền.”

“Ngạch…”

“Bởi vì thứ đó không che dấu được mùi hôi nách trên người bà.” Alan chán ghét bụm lấy cái mũi.(Vân: té xỉu)

“Cậu!” Nữ nhân xinh đẹp nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Hô, cuối cùng an tĩnh, Alan đưa tay nhìn đồng hồ một cái, sao còn chưa tới.

“Là Alan đó hả?” Một người thăm dò lên tiếng, xuất hiện bên cạnh.

Mái tóc dài rám nắng, đôi mắt nâu nhạt, da thịt trắng như ngà voi, môi dưới mượt mà, khuôn mặt thanh tú có vẻ bình thường, hình dáng có ba phần giống mình…

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng chính là cô bé trong trí nhớ mơ hồ kia.

Đây là em họ của cậu, Isabela – Swan, vết bầm trên mặt Charlie tuy chăm sóc tốt, nhưng vừa có việc bề bộn, bởi vậy nhắc nhở cháu mình đến sân bay Seattle mang cô về nhà.

“Bella?” Alan kỳ thật rất không muốn gọi như vậy, bởi vì như vậy làm cậu nhớ đến Bellatrix, tùy tùng trung thành nhất của Voldemort kiếp trước, mụ đàn bà điên cuồng kia!

“Alan, giờ anh đẹp trai hơn rất nhiều đó.” Bella có chút ngạc nhiên cảm thấy mình như vịt con xấu xí đứng bên cảnh một vị hoàng tử.


“Chẳng lẽ trước kia anh không đẹp trai à?” Alan nhàn nhạt trả lời một câu.

“A, trời ạ Alan!” Bella có chút không thể tin.

“Làm sao vậy?” Alan nhíu mày nhìn cô.

“… Không có gì.” Bella kỳ quái nhìn cậu: “Chỉ là kỳ quái sao anh lại có phản ứng thế thôi, nếu là lúc trước anh nghe được câu này chắc chắn sẽ châm chọc em, hoặc là không để ý tới em.” Bella hơi bất mãn bĩu môi.

“Chẳng lẽ là vì gặp phải người nào đó hoặc chuyện gì đó làm anh thay đổi phải không.” Bella nhiều chuyện chớp mắt mấy cái.

Người nào đó? Trước mắt Alan hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ khuynh đảo chúng sinh, cùng với… đôi mắt dịu dàng màu vàng nhạt ấy.

“Hey, Bella, đây là Alan cậu nói với tớ à?” Một thanh âm êm dịu chen vào.

Alan quay đầu nhìn lại, đây là một cô bé vô cùng hoạt bát, cô có một mái tóc dài đen hết sức mềm mại và đôi mắt xinh đẹp cũng mang màu đen, tuy cao chừng bằng Bella, nhưng gương mặt lại phảng phất như mới mười ba mười bốn tuổi.

“Tớ không thể không nói ảnh thật sự là một pho tượng tuyệt mĩ của trường, hơn nữa, còn rất giàu nha.” Thiếu nữ cười hì hì vươn tay ra với Alan: “Xin chào, không ngại em gọi anh là Alan chứ? Em tên là Lulu, là bạn của Bella.”

Khi nhìn thấy cô bé này, đồng tử của Alan đột nhiên co lại, cứ như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin nổi.

“Đương nhiên có thể, Lulu, quen được em là vinh hạnh của tôi.” Trầm ổn nắm tay đối phương một cái, khó hiểu làm một tiểu ma pháp, Alan mặc dù không lộ ra biểu lộ kinh ngạc gì, nhưng nghi hoặc trong mắt càng sâu.

Cô bé này… Cô bé này sao lại…

Porsche màu xanh ngọc vượt qua đường lớn, thiếu niên mắt đen lái xe im lặng nghe hai cô bé ngồi sau líu ríu.

Lulu là bạn tốt Bella gặp được ở thành phố Phoenix, Bella luôn có chút quái gở lại hết sức hợp ý với Lulu, khi biết Bella muốn một mình đến Forks âm lãnh học lại rất nghĩa khí theo cô cùng chuyển trường, điều này làm Bella vô cùng cảm động.

Charlie luôn lo lắng con gái mình sẽ không thích Forks với khí trời luôn tràn ngập âm u, sẽ không thích cánh rừng ẩm ướt rậm rạp nơi này, sẽ càng không thích sự yên tĩnh không ồn ào náo động như thành phố lớn tại nơi này.

Nhưng bây giờ xem ra, ông cũng không cần lo lắng điều này.

Chỉ là… Chỉ là cô bé kia! Thiếu nữ ngọt ngào mang tên Lulu, tóc đen mắt đen giống như cậu.

Tuy không dám khẳng định, nhưng Alan vững tin mình cảm nhận được từ trên người cô ‘Loại’ sức mạnh, nếu như không đoán sai, Lulu này rõ ràng là…


Cô sao lại cùng một chỗ với Bella, chẳng lẽ trên người Bella có chuyện gì xảy ra? Lulu này có mục đích gì?

Nghĩ tới đây, trong con ngươi đen nhánh của Alan hiện lên một tinh quang sắc bén!

“Alan?” tiếng nói của Bella vang lên.

“Cái gì?” Alan xóa đi tinh quang trong mắt, vịn tay lái, cũng không quay đầu.

“Trường trung học Forks… Có tốt không?” Bella cắn môi nói: “Ý em là, chỗ đó thế nào, anh quen không? Mấy học sinh ở đó ra sao? Em sợ em và Lulu sẽ không thích ứng…”

Tính cách của Bella kỳ thật rất mẫn cảm lại còn u buồn, cô vô cùng quan tâm cái nhìn của người khác, có thể sự xuất hiện của cha kế làm đặc điểm này của cô càng sâu sắc hơn, cô có vẻ sợ hãi và dè dặt, sợ mình có chỗ nào làm không tốt…

Tính cách dè dặt như vậy Alan rất không thích, nhưng dù sao Bella cũng là em họ của cậu.

Alan im lặng một hồi, đột nhiên nở nụ cười: “Được, Bella, em không cần lo vấn đề này. Anh nghĩ em sẽ thích nơi này, học sinh ở đây rất nhiệt tình…”

Chính là quá nhiệt tình, không biết dùng tính cách như Bella có thể chấp nhận không, cũng không phải tất cả mọi người có khí tràng như hầm xà vương có thể uy hiếp những học sinh nhiệt tình quá mức kia, làm họ chùn bước.

Nhất là, sau khi tình cảm của mình và Edward gần như đã thành bí mật công khai ở trường trung học Forks, những học sinh dũng cảm hiến thân vì sự nghiệp tán chuyện có lẽ không dám tới quấy rầy mình và Edward, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ quấy rầy Bella để thám thính tình báo.

Nghĩ tới đây, Alan nổi lên một tia áy náy hiếm có dành cho Bella.

“Hey, Alan, anh có bạn gái ở Forks chưa?” Lulu đột nhiên cười hì hì hỏi.

“Bạn gái a…” Alan ý vị thâm trường từ xekính chiếu hậu trong xe nhìn thiếu nữ mắt đen vui vẻ kia, lúc này vẻ mặt cô hưng phấn nháy mắt liên tục.

“Bạn gái không có, nhưng mà…” Alan đột nhiên ngừng xe: “Bạn trai thì có một tên.”

Cửa vào thị trấn Forks có một chiếc Volvo màu bạc đang đậu, một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở ven đường. Nhìn thấy Porsche màu xanh ngọc của Alan, mắt thiếu niên ma cà rồng tuấn mỹ sáng lên, đi tới phía cậu.

Vốn hôm nay Alan muốn cùng Edward đi lên rừng coi xem có thể sưu tập một ít nguyên liệu có thể chế ma dược hay không, tạm coi là cuộc hẹn hò đầu tiên của họ ở ngoài, ai ngờ Charlie đột nhiên có việc, chuyện của Bella liền rơi xuống đầu Alan, bởi vậy cuộc hẹn chỉ có thể không bệnh mà chết.

Đối với điều này, ma cà rồng có chút oán niệm.

“Bạn… Bạn trai?” Bella khiếp sợ nhìn chàng trai anh tuấn chậm rãi đi tới trong cơn mưa phùn, tiện thể nhìn nhìn anh họ cũng cực kì anh tuấn nhà mình.

Trên mặt Alan mặc dù không có nét cười, nhưng lại nhu hòa chưa từng có.

“Trời ạ… anh Alan!” cô bé như không thể tiếp nhận anh họ của mình lại là một người đồng tính, vẻ mặt cô không thể tin nổi: “Anh… anh lại… Lại quen bạn trai!”

“Thật là đáng tiếc…” Lulu có chút tiếc nuối thở dài, sau đó cô hơi nhăn mũi, sắc mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, đánh trước dự phòng so với đến lúc vào trường bị kinh hãi tốt hơn, Alan từ kính chiếu hậu nhìn thấy Bella khiếp sợ và Lulu trên mặt cứng ngắc, khóe miệng nâng lên.

Quả nhiên, cố bé gọi là Lulu, rất có thể chính là…


“Đúng vậy, là bạn trai, anh ta là bạn học của anh.” Alan đột nhiên cười nói: “Làm sao vậy, Bella, có vấn đề gì sao?”

“Không… Không có gì, chỉ là… Chỉ là có chút giật mình mà thôi.” Bella nói lắp bắp: “À, Robert biết không?”

“Bây giờ còn chưa biết, mà cả Charlie cũng không biết.” Mở cửa xe, Alan nói: “Xuống làm quen nào, hai vị tiểu thư.”

“Á, dạ.” Bella kéo Lulu sắc mặt rõ ràng không ổn xuống xe.

“Bella…” Alan đột nhiên nói: “Không được nói cho Charlie biết chuyện này, em biết đấy, anh còn không biết nói thế nào với Robert cho tốt, nếu như Charlie biết, như vậy Robert cũng sẽ biết.”

“Dạ… dạ.” Bella nhẹ gật đầu, chỉ là biểu lộ vẫn còn hơi không thể tiếp nhận.

Thiếu niên tuấn lãng như thần bóng đêm chậm rãi đi tới, mái tóc rối bời màu đồng trong mưa phùn hiện ra ánh sáng vàng rực rỡ.

“Anh ta là…”

“Tên này gọi Edward – Cullen, là bạn trai của anh.” Alan không chút do dự nói ra tên bạn trai mình, còn có biểu lộ thoáng dịu dàng.

“Cái tên rất… không tệ.” Bella lắp bắp, nói thực, vẻ ngoài của Edward xác thực còn mạnh hơn Alan vài phần.

Nhìn thấy thân ảnh Edward – Cullen từ mưa đi tới, Alan phát hiện khi đôi mắt vàng kim của hắn bắt gặp Lulu đi theo bên người Bella, trên mặt liền lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hắn cũng nhìn ra cái gì rồi sao? Hay là, ngửi ra điều gì? Ma cà rồng mẫn cảm mạnh hơn phù thủy không phải nửa phần hay một phần.

“Edward, đây là em họ tôi, Bella. Đây là bạn của em ấy, Lulu.”

“Rất hân hạnh được biết các vị, hai cô gái xinh đẹp, các cô có thể gọi tôi là Edward?” Edward vô cùng thân sĩ mở miệng, hắn nhìn thấy Alan ném cho mỉnh một ánh mắt kín đáo, rõ ràng bạn trai phù thủy của hắn cũng phát hiện cô Lulu này có gì đó không thích hợp.

“Đúng vậy, Edward. Em cũng rất hân hạnh được biết anh.” Bella do dự một chút vươn tay bắt tay hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười giằng co.

Cô phát hiện ánh mắt thiếu niên anh tuấn tên là Edward này rất sắc, Bella mẫn cảm phát giác hắn hình như cố ý nhìn hai mắt của mình.

Hoàn hảo không phải màu xanh, Edward âm thầm gật đầu, buông xuống suy nghĩ luôn treo nặng.

Khi hắn muốn vươn tay với cô gái còn lại, phát hiện đối phương rõ ràng sợ hãi một chút, lúc này mới do dự đưa tay ra.

Đang muốn trò chuyện vài câu, đột nhiên một cơn gió nhẹ từ hướng Bella thổi tới, đôi mắt vàng sáng chói của Edward đột nhiên co lại một chút, lỗ mũi khẽ nhăn, toàn thân cứng ngắc lại.

“Làm sao vậy, Edward!” Alan đã nhận ra  điều dị thường ở người yêu ma cà rồng.

“Không có việc gì!” Edward hộc ra hai chữ từ miệng, đột nhiên xoay người đi đến Volvo của mình.

“Các em chờ một chút!” Alan vội vàng vứt lại một câu, đuổi theo Edward.

“Làm sao vậy, Edward.” Alan có chút khiếp sợ phản ứng lúc này của Edward, giờ phút này hắn đang thở hổn hển, phát ra tiếng thở trầm gấp như dã thú rít gào, một tay đặt trên Volvo thậm chí để lại trên thân xe ngân sáng năm dấu tay, bàn tay còn lại che lấy miệng, thậm chí có thể nhìn thấy răng nanh sáng lóe giấu trong miệng, không được khống chế vươn ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui