Mộ Sắc Thần Quang

Về tới tiền biệt thự Cullen, hiện giờ là biệt thự Prince.

Cửa sổ sát đất hoa lệ khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, kiến trúc bằng đá màu ngân bạch, dung hợp hoàn mỹ trong cánh rừng xanh biếc.

Kiến trúc Slytherin tiêu chuẩn, cung điện thuộc về hoàng tử.

Nhưng không có ai sống bên trong, Alan nhìn chỗ đậu xe rỗng tuếch, chưa ma cà rồng nào về cả.

Tuy rất rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, Alan chọn đúng hôm sau khi bọn họ biến mất, không chú ý sự níu kéo của Charlie, vội vã trở về biệt thự trong rừng, khó lòng không phải vì…

Được rồi, không có gì không thể thừa nhận, khó lòng không phải vì ma cà rồng nào đó .

Alan âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Slytherin mặc dù không có sự nhiệt tình quá mức và tính cách đường hoàng của Gryffindor, nhưng cũng chưa từng trốn tránh vấn đề, kiếp trước cậu đã trốn tránh quá nhiều, cũng tiếc nuối quá nhiều. Từ giây phút sống lại, cậu liền quyết định, kiếp này phải làm một Slytherin tiêu chuẩn.

Quy tắc hành vi thứ bảy mươi của Slytherin: tìm một người đáng để mình dùng cả tánh mạng bảo vệ.

Cậu kiếp trước, lựa chọn sai lầm là Lily, như vậy kiếp này? Là chọn Edward sao?

Nhưng dùng thân thể cường hãn và chiến lực của Edward, nói thật, mặc dù có chút xem nhẹ, nhưng thật sự đến lúc nguy hiểm xuất hiện, ai bảo vệ ai đúng là khó mà nói.

Vốn Alan còn đang rầu rĩ nếu hôm nay gặp Edward nên đối mặt hắn thế nào, nên cho câu trả lời như thế nào với lời nói ngày đó.

Từ chối, Alan chuẩn bị làm như vậy, nhưng trong tiềm thức lại có chút không muốn.

Tiếp nhận, Alan trực tiếp pass mất, không phải chán ghét Edward, mà là cảm thấy vừa làm rõ gút mắc với Lily liền lập tức nhảy vào Edward, điều này có vẻ hơi bị…’Ủy khuất’ cho Edward, lại chứng tỏ mình… Rất ‘Đói khát’.

Tuy đến nay không thể hiểu rõ cái gì là tình yêu thật sự, nhưng chuyện tìm vật thay thế không có phẩm vị này Alan tự nhủ mình làm không được.


Cậu cũng không đói khát tình cảm đến mức bức thiết tìm kiếm an ủi!

Đúng vậy!

Alan vỗ trán một cái mạnh, làm một động tác thô lỗ chỉ có sư tử ngu xuẩn Gryffindor không hoa lệ mới có thể làm.

Gặp được Edward, giáo huấn hắn một trận trước, sau đó cảnh cáo hắn không được tiếp tục ‘thèm muốn’ mình nữa.

Chính là như vậy, có vẻ hơi giấu đầu hở đuôi phải không?

Hay là coi như không có gì phát sinh, cứ giống như trước đây.

Không được, Alan kiếp này cũng không phải cậu học trò nghèo hèn tự ti lại tự ngạo của kiếp trước, không cần phải trốn tránh bất cứ chuyện gì.

Cậu làm sai cái gì sao? Không có!

Cậu không xứng với Edward sao? Đương nhiên không phải! Tiền viện trường Slytherin kiêu ngạo nghỉnh mặt mình lên!

Ngạch… Ta đang nghĩ cái gì vậy trời! Alan hung hăng vỗ mạnh đầu, xem ra di chứng ma lực bạo động còn chưa biến mất.

Làm một Slytherin, cần hiểu rõ mình muốn cái gì trước.

Alan nhìn thẳng nội tâm của mình, tuy muốn lảng tránh, nhưng mà, cậu xác thực… hơi thích Edward.

Chỉ là thích thôi, tuy còn chưa tới mức  ‘Yêu’, nhưng xác thực là thích rồi.

Không giống thân tình dành cho Robert, không giống tình hữu nghị đối với Lucius kiếp trước, mà chân chính là, tính cảm thuộc về mặt tình yêu. Chỉ là, còn chưa sâu đậm.

Chỉ là hư ảo mộng cảnh dành cho Lily vừa nghiền nát xong, hiện tại liền lập tức tiếp nhận tình cảm của Edward, điều này làm cậu cảm thấy vô cùng… Không được tự nhiên.


Giống như… Giống như có một cảm giác như thay đổi thất thường vậy, điều này khiến Alan, từ trước đến nay ít nhiều gì cũng có chút đắc ý tình cảm ‘Trung trinh như một’ của mình dành cho Lily, không cách nào tiếp nhận.

Vì vậy, Alan bề ngoài mười bảy tuổi, mà tâm lý đã qua năm mươi, hiện giờ đang như một thiếu niên chân chính, bắt đầu vướn mắc.

Alan thậm chí nghĩ, nếu gia đình Cullen đều trở lại, trước hết cùng bọn họ tán dóc một chút về bí mật của phù thủy và  ma cà rồng. Dù sao tuy họ đều biểu lộ thân phận, nhưng còn chưa hiểu rõ nhau lắm, không phải sao? Hơn nữa làm ma cà rồng ‘không phải con người’ thế này, đối với mặt khác của thế giới nhất định sẽ hiểu ít nhiều, dù sao họ sống lâu lắm rồi, nói không chừng còn có thể từ chỗ họ thám thính một ít chuyện có liên quan đến bản thổ của phù thủy.

Đúng vậy, Alan tin tưởng vững chắc thế giới này cũng có phù thủy tồn tại, cậu đã từng phát hiện ma lực dao động trên một món đồ cổ thời Trung Cổ, chỉ là hết sức yếu ớt, nhưng xác thực có tồn tại. Đáng tiếc chính là, từ đó về sau, Alan không còn phát hiện bất cứ dấu vết gì chứng minh phù thủy tồn tại.

Phù thủy là cần một hệ thống chú ngữ, ma dược, luyện kim… Lẫn nhau cấu thành một đoàn thể phù thủy, cho nên phù thủy là một chủng tộc cần số lượng nhất định mới có thể truyền thừa.

Nhưng vì sao Alan không phát hiện tung tích của phù thủy, tin tưởng dựa vào năng lực của cậu, phù thủy đối với ma lực dao động là hết sức mẫn cảm, Alan cũng từng đi theo Robert du lịch các nơi trên thế giới, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện chứng cớ chính xác về sự tồn tại của phù thủy.

Điều này chứng tỏ phù thủy vì nguyên nhân nào đó mà… Biến mất.

Có thể làm cho chủng tộc có được số lượng nhất định, mà lại có sức chiến đấu không thấp biến mất, như vậy kẻ thù của cậu nhất định có thực lực rất mạnh! Mạnh đến mức, làm Alan cũng hơi sợ hãi.

Cậu… Cũng là một thành viên thuộc về phù thủy a! Tuy ma pháp của cậu cũng không phải học từ thế giới này, nhưng cậu xác thực là phù thủy sống ở thế giới này.

Nếu bị kẻ thù của phù thủy phát hiện sự hiện hữu của cậu, đó cũng là một chuyện hết sức nguy hiểm, nói không chừng có tai bay vạ gió đến nữa. Cho nên, cho tới nay, nếu không phải tất yếu, Alan rất ít vận dụng ma pháp. Nhất là loại nghệ thuật hắc ám ma lực dao động rất lớn!

Kẻ thù của phù thủy là ai? Điều này Alan không biết, nhưng từ truyền thuyết thế giới kể lại, Giáo Đình chính là hiềm nghi lớn nhất.

Truyền thuyết Giáo Đình thời Trung Cổ hãm hại phù thủy và thiêu sống nữ phù thủy là chuyện truyền lưu phổ biến nhất, lần trước du lịch tại Italy, Alan đã từng thấy phiến đá phù điêu miêu tả Giáo Đình thiêu chết phù thủy.

Nói không chừng ma cà rồng gia tộc Cullen sẽ biết cái gì. Sau đó dùng đề tài này làm cớ vào cửa, lại nhắc thoáng chút lời nói cho Edward… Như vậy sẽ không xấu hổ lắm.

Alan vốn vạch kế hoạch tốt rồi, nhưng trở về xem xét, trong biệt thự Prince rỗng tuếch, các thành viên gia tộc Cullen không còn một người, không có ai trở về.


Alan rất phẫn nộ, điều này làm cậu có cảm giác như đấm vào vải bông.

“Chết tiệt Cullen! Chết tiệt quỷ hút máu! Chết tiệt Edward! ~” chẳng lẽ họ trong lúc vô tình bị ánh mặt trời soi chíu, tan thành mây khói dưới ánh mặt trời như trong truyền thuyết rồi sao?

Sắc mặt Alan tái nhợt, khí tràng vốn bị che dấu trong nháy mắt triển khai toàn bộ, nổi giận đùng đùng đi đến phòng ngủ của mình.

Tuy rất tức giận, nhưng Alan lại cảm thấy mừng thầm nho nhỏ.

May mà Edward chưa về, điều này làm cậu có nhiều thời gian suy ngẫm và chuẩn bị hơn chút chút, đồng thời, còn có một ít thất vọng mà Alan tuyệt đối không thừa nhận.

Chẳng lẽ lòng ta vô cùng chờ đợi nhìn thấy Ma cà rồng kia? Không, điều đó không có khả năng! Cảm giác ngọt ngấy dinh dính một ngày không thấy như cách ba thu giữa tình nhân, thứ mà Alan ghét nhất, năm đó cậu cũng trừ không ít điểm đám học trò yêu sớm trong khuôn viên nhà trường.

Alan dè bĩu ý nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình, cậu đối với ma cà rồng kia còn chưa đến mức không thấy mặt liền ba nghĩ năm tưởng bảy nhớ, hơn nữa bất kể là cậu hay Ma cà rồng Edward kia, đều đã sớm qua thời thiếu niên thanh thuần rồi.

Đương nhiên, Alan rất nhanh vì bản thân tìm ra một lý do, sở dĩ cậu muốn mau chóng nhìn thấy Edward, hoàn toàn là muốn mỉa mai hắn si tâm vọng tưởng quái lạ, và lên án mạnh mẽ rắc rối hắn mang đến cho mình!

Buồn bực, Alan xoay người vào gian phòng bên cạnh phòng ngủ của mình, nơi bị cậu lấy làm phòng thí nghiệm thuốc.

Đây là một gian phòng nhỏ trong phòng, không có cách nào vào cửa trừ khi bước qua phòng ngủ của mình.

Mở cánh cửa khác trong phòng ngủ, Alan phảng phất về lại thế giới kiếp trước.

Mùi thơm đặc biệt của Ma dược tràn ngập không gian tương đối chật hẹp, hương thơm ẩn chứa ma lực, phảng phất như trần ai loạn vũ ngàn năm.

Bản vẽ các loại công cụ do Alan vẽ, được phân loại đặt trên chiếc bàn rộng lớn.

Cốc chịu nóng do thủy tinh cẩn thận tạo hình, nồi nấu ma dược làm bằng đồng lẫn bạc, dụng cụ kim khí cùng khung đứng chế tạo bằng hợp kim, ống nghiệm có vạch khắc hoàn mỹ…

Còn có tủ bát trên vách tường bày đầy những chiếc bình chứa mấy vật cổ quái quý hiếm kỳ lạ, chất lỏng đủ mọi màu sắc dưới ánh đèn chân không lóe ra ánh sáng mê người.

Ngón tay thon dài của Alan mơn trớn từng dụng cụ, tựa như đang vuốt ve tình nhân của mình

Không thể phủ nhận, Alan là một đại sư ma dược năng lực cực kỳ vĩ đại, điều này ở kiếp trước đã được công nhận. Mặc dù lúc còn là học sinh không có tiếng tăm gì, thiên phú xuất chúng kia, dù là đôi thủ một mất một còn như tổ bốn người Gryffindor, cũng không thể không bội phục.


Mấy chục năm cùng ma dược làm bạn, đã khiến cậu đạt tới một mức độ si mê ma dược thậm chí biến thành điên cuồng. Cậu có thể vì một loài cỏ vong ưu sinh trưởng ở nơi đặc biệt mà xâm nhập vào hang bò cạp độc chết người, mạo hiểm bị độc đâm mà không sợ hãi; cậu có thể vì bắt một loài thằn lằn sinh trưởng tại khu vực rực cháy mà men bám vào núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào; cũng có thể vì sưu tập nước mắt người cá mà lẻn vào hồ đen, cùng con mực hình thể khổng lồ kia dây dưa vô số lần…

Thậm chí là, có khi vì triệt để hiểu rõ dược hiệu, cậu sẽ tự mình nhấm nháp ma dược đang trong giai đoạn thí nghiệm. Nhất là loại ma dược cho tới giờ cũng chưa ai thí nghiệm qua, cả người chế tạo nghiên cứu là cậu cũng không hoàn toàn hiểu hết hậu quả!

Nói một cách khác, một khi cậu vì thí nghiệm ma dược mà xảy ra chuyện gì, ngoại trừ chính cậu, căn bản không ai có thể cứu giúp!

Cho dù là Severus kiếp trước, lúc đang tiến hành thí nghiệm, cũng chuẩn bị tốt thuốc giải khẩn cấp, đồng thời phân phó một gia tinh ở bên cạnh quan sát để ngừa biến cố mà ra tay cứu giúp.

Ngày nay lại không có gia tinh có thể làm lá bài tẩy, hơn nữa thế giới này rất nhiều loại thuốc khác với kiếp trước. Alan hao hết tâm tư sưu tập những nguyên liệu ma dược này, có vài thứ cả bản thân cậu cũng không biết dùng xong sẽ sinh ra hậu quả gì!

Nhưng không có cách nào, trong thế giới này Alan không có khả năng tìm kiếm bất kì sự trợ giúp nào, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính cậu, vì hoàn toàn nắm rõ những thứ thuốc không có bất kỳ sách vở nào giải thích, cậu chỉ có thể làm lại từ đầu, phân tích từng công dụng của chúng, sau khi phối hợp với các tài liệu khác sẽ sinh ra phản ứng gì, có hại với người hay không…

Mà phải hiểu phương pháp hữu hiệu nhất, lấy mình làm vật thí nghiệm. Đương nhiên, dù sao Alan sẽ không đùa với tánh mạng, mỗi lần dùng đều nằm trong phạm vi thân thể có thể tiếp nhận. Bởi vậy, chưa từng xuất hiện vấn đề gì lớn.

Hôm nay, Alan đang chuẩn bị uống một chút chất lỏng màu vàng nhạt để phân tích dược hiệu.

Thân là một đại sư ma dược vô cùng tự tin, Alan cũng không vận dụng vạch khắc để lấy thuốc, mà trực tiếp dùng chai, cậu tin chắc dùng xúc cảm nhiều năm của mình có thể lấy đúng phân lượng.

Chất lỏng hơi ngọt chạy vào khoang miệng, Alan nhìn chất lỏng màu vàng nhạt trong bình thủy tinh, đột nhiên sững sờ.

Màu sắc tuyệt đẹp này, hình như là đôi mắt của Edward.

Sáng chói. Thấu triệt, trong vắt không chút hoen ố.

Ai ngờ chỉ sửng sờ một giây, tay Alan không cẩn thận run lên, lại uống nhiều hơn một vạch.

Cảm giác đau nhức như đao xoắn lập tức tràn ngập bụng, Alan cuộn thân thể lại run rẩy trên mặt đất. Trên mặt hiện ra đỏ bừng kỳ dị, toàn thân nóng hổi dọa người!

Alan biết rõ, loại thuốc này cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng nếu không nhanh chóng hạ nhiệt cho thân thể, đầu óc cậu sẽ đã bị thương tổn khó có thể khôi phục!

Cảnh vật trước mắt mơ hồ thành một mảnh, lỗ tai ù ù vang lên, ngay cả hô hấp cũng như biến thành khói đặc mang theo nhiệt độ cao. Cậu áp trán mình vào mặt đất lạnh như băng, hấp thu một ít cảm giác lạnh buốt ít đến đáng thương. Trong thoáng chốc cậu cảm thấy, cả người mình đều bắt đầu bị thiêu cháy.

Trong mơ màng, cậu như nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gọi quen thuộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui