Trước khi khi ra ngoài nhất định cô phải đeo đồ trang sức thanh nhã, bởi cô cảm thấy trang điểm là một phép lịch sự tối thiểu, nhưng hiện tại cô lại rất ít son phấn. Trên thực tế, sau khi Thụy Thụy chết, cô không chỉ ngừng làm việc, hơn nữa bản thân cũng rất “lôi thôi”, không có sức làm
việc gì cả.
Triệu Sĩ Thành không tự chủ được dừng chân lần nữa,
quyến luyến gương mặt gọn gàng kia, anh thích dáng vẻ cô không trang
điểm, không có những thứ nhân tạo kia làm đẹp, không son phấn cô càng
đẹp quyến rũ hơn. Mặc dù khuôn mặt xinh đẹp rất tái, ngũ quan xinh xắn,
lại thiếu mất cảm xúc. Dù cô có dáng vẻ “vô hồn” như thế, đã gần một
tháng rồi, rất nhiều khi anh vẫn cảm thấy không dám nhìn thẳng vào cô.
“Hiện tại ban đêm vẫn thường không ngủ được à?” Anh nhìn thẳng về phía
trước, chuyên tâm lái xe, không dám quay mặt sang chỗ cô.
“Vâng, rất hay mất ngủ. Mắt càng nhắm chặt lại càng không ngủ được. Nếu
mắt nửa khép nửa mở, đầu lại cảm thấy mệt, nghĩ này nghĩ nọ, lại không
biết mình đang suy nghĩ cái gì.” Cô rất phối hợp trả lời.
Vẫn như thế ư?
“Vừa rồi bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói tôi đã gặp đả kích quá lớn, đã vượt qua giới hạn chịu đựng của
bản thân, nên mới mất ngủ, xuất hiện ảo giác. Ông ấy bảo tôi phải nghĩ
sang chuyện khác, ảo giác mới có thể từ từ biến mất.” Mặt cô không chút
thay đổi nói.
Cô không biết mình có vấn đề gì, lại càng không
nghĩ mình đã nhìn thấy ảo ảnh, chỉ là họ không tin mà thôi. Giống như
bây giờ, Thụy Thụy vẫn ngồi ở sau xe họ, lộ ra nụ cười nghịch ngợm với
cô và anh. Đó là linh hồn Thụy Thụy rồi, nó biết mẹ không xa được nó,
cho lên trở lại bên cạnh mẹ đúng không? Cô tin chắc là thế.
Triệu Sĩ Thành chú ý tới đến bất thường của cô.
“Dư Vấn, bây giờ là buổi chiều!” Anh nhắc nhở cô.
Anh không tin vào quỷ thần, nhưng nếu bây giờ là buổi tối, anh còn có thể
lừa mình, có lẽ trên thế giới này thật sự có chuyện lạ lùng tồn tại.
Trên thực tế, loại trạng thái này của cô, anh đã tra được qua rất nhiều
bộ sách trong phòng ba, chứng minh đúng là chứng uất ức nghiêm trọng, có biểu hiện ban đầu của tâm thần phân liệt. Nếu cứ để phát triển như thế, hậu quả sẽ không tưởng.
“Bác sĩ mới được không?” Anh lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, cô lịch sự mỉm cười: “Cám ơn anh đã giới thiệu ba anh cho tôi.”
Những lời này của cô khiến cho anh rất mất tự nhiên, “Không phải là tôi nghĩ
về việc làm ăn của ba tôi…” Anh chỉ hy vọng cô được điều trị thật tốt,
cho nên sau khi nhìn bệnh án của cô hôm qua rồi đã quyết định đưa cô đến trung tâm điều trị của ba.
“Tôi biết, bác sỹ Triệu Tuyết Minh
rất có tiếng, rất khó hẹn được ông ấy khám.” Cô cắt ngang lời anh nói,
“Ba anh rất giỏi, khám xong tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.”
Cả nhà
họ đều rất giỏi, đến hôm nay cô mới biết được, ba và anh cả của anh đều
rất nổi tiếng trong giới y học, mà anh tự nhiên chẳng cần phải nói, nghe nói năm nay em gái anh cuối cùng cũng lấy được bằng đại học y. Một gia
đình y học điển hình.
Lúc trước cô còn nghĩ những bác sĩ nổi
tiếng sẽ rất giỏi, nhưng vì quá nhiều bệnh nhân, sẽ khám qua loa thôi,
thời gian điều trị một tháng, bệnh của cô lại chẳng những không tốt hơn, còn có chuyển biến xấu nữa. Nhưng ba anh lại khác, thời gian tư vấn cho cô gấp mấy lần bệnh nhân bình thường, về sau hỏi y tá mới biết được,
anh đã nhờ ba dùng cả buổi chiều cho cô. Tổn thất kinh tế như thế với
bác sỹ là rất lớn, cô biết chứ. Dù cô cảm thấy thật ra không quan trọng, chính cô cũng cảm thấy giờ rất bình thường, nhưng với dụng tâm giúp đỡ
của anh, cô vẫn rất cảm kích.
“Giờ này tuần sau chúng ta lại đi.” Nghe được cô nói trị liệu rồi cảm thấy mình tốt hơn nhiều, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mấy ngày này, anh có rảnh lại đi đến nhà ba, hai cha con tâm sự rất nhiều, có thể để anh học thêm tâm lý học.
Muốn từ chối, nhưng cô không biết nên từ chối từ đâu, lời từ chối chẳng
những sẽ làm tổn thương dụng tâm của anh, hơn nữa ba mẹ cô cũng không
đồng ý đâu. Từ sau tai nạn của Thụy Thụy, bạn bè cũng gọi điện đến rất
nhiều, nhưng cô thật sự chẳng có tâm tình mà đối đáp, dần dần, bạn cô
cũng không dám “quấy rầy” đến cô quá mức thương tâm nữa, cho nên không
biết bắt đầu từ lúc nào, hình như bên cạnh cô chỉ còn lại người bạn là
anh.
Thật ra giao tình của họ chỉ bình thường thôi.
“Ba tôi kê đến sáu loại thuốc sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Ừ, mỗi tối tôi sẽ đến tiêm cho cô.” Anh thở phào.
Trên thực tế, đổi bác sĩ cho cô, anh cũng rất lo lắng, mình sẽ không có lý
do để gặp cô hàng ngày nữa. May mà cần phải tiêm thuốc cho tĩnh mạch
nhỏ.
Đến nhà cô, anh dừng xe lại. “Thụy Thụy, xuống xe.” Cô dùng khẩu hình miệng nói với con gái.
Cô không dám nói to, sợ dọa đến Triệu Sĩ Thành, cô có thể thừa nhận sự tồn tại của linh hồn, nhưng không có nghĩa là người khác có thể. Thụy Thụy
lanh lợi xuống xe, cô đưa tay nắm tay con gái.
Đắm chìm trong
thế giới của riêng mình, cô cũng không biết, hành động bất thường của cô đã sớm rơi vào trong mắt Triệu Sĩ Thành, nghẹn lại trong lòng anh.
Nhưng mà, anh biết là chẳng thể. Tâm bệnh phải dùng thuốc chữa tâm.
Thuốc cũng chỉ là thứ yếu, cô có thể chiến thắng chính mình, mới là quan trọng nhất. Nhưng hiển nhiên, cô nào có nghĩ thế.
Mới đi vài bước, một người đứng như tượng trước cửa nhà làm cho anh và cô cùng ngẩn ra.
“Dư Vấn.” Hạ Nghị cố nén sôi trào ở đáy lòng, cất bước đi đến chỗ họ.
Cô ra ngoài rất ít, mấy ngày này, anh có rảnh lại đến trước nhà, bây giờ, cuối cùng cũng đợi được cô!
Nhíu mày, Dư Vấn xoay người bước đi.
“Bác sĩ Triệu, ra hàng ăn cơm tối đi!” Ăn cơm tối, có lẽ hai người có thể cùng tản bộ hoặc nói chuyện phiếm.
Dù sao, cô không muốn gặp Hạ Nghị!
Triệu Sĩ Thành nhìn thoáng qua Hạ Nghị lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn
quyết định, “Được, cô muốn ăn món gì?” Quả thật cô nên ra ngoài đi lại
nhiều hơn, không nên mỗi ngày đều lười biếng ngồi trong nhà. Cho dù bây
giờ mới chỉ bốn giờ chiều, chưa đến giờ cơm tối.
“Thế nào cũng
được!” Dưới tình thế cấp bách, cô giữ chặt tay anh, một tay kéo anh, một tay kéo “không khí”, vội vàng đi đến chỗ xe anh.
Cô không thể để Hạ Nghị lại cướp mất Thụy Thụy!
“Ba, cùng đi đi, chơi với con, cùng chơi với con!” Bởi vì, Thụy Thụy quay
lại phía sau, phát ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.
Cô đi rất vội, tí nữa là té ngã.
Hạ Nghị vội vàng đuổi theo, “Dư Vấn, về nhà được không em? Anh sẽ chăm sóc em, anh thề, lần này nhất định anh sẽ làm người chồng tốt!” Bị cha mẹ
vợ đóng cửa, căn bản anh chẳng thể thấy mặt cô.
“Bác sĩ Triệu, mau dẫn tôi đi!” Dư Vấn sợ hãi đến mức đôi môi run rẩy không ngừng, chân cô như quẹo lại.
Triệu Sĩ Thành đã nhận thấy cô có chút khác thường, không nghĩ nhiều nữa, anh ngồi xuống bế cô lên. Anh rất khỏe, cả nhà họ khỏe như đấu sĩ, hơn nữa, bây giờ cô nhẹ như tờ giấy, cho nên, bước đến xe chẳng hề do dự.
Cô bây giờ vừa bất thường lại vừa bị kích động. Rất sợ ngã xuống, Dư Vấn vội vàng ôm chặt cổ anh.
Rõ ràng không có gì mờ ám, nhưng một màn này, làm cho trái tim rất Hạ Nghị có tư vị không vui.
“Hạ phu nhân, xuống dưới!” Anh bước nhanh đến trước cô, ngăn trở đường đi của họ.
“Ba, ba, con muốn về nhà!” Thụy Thụy làm nũng chạy về phía anh.
“A, a, a!” Dư Vấn bỗng ôm tai mình, thét lớn.
Đừng đi, Thụy Thụy, đừng đi, không được đi với ba con, anh ta sẽ hại chết con đấy!
Hai người đàn ông cùng kinh hoàng, đặc biệt Hạ Nghị bị chấn động đến ngây
phỗng ra. Hạ phu nhân luôn bình tĩnh, lý trí, cẩn thận, cho tới bây giờ
anh chưa từng thấy Hạ phu nhân không kiềm chế nổi thét lên như thế,
không thèm để ý đến bề ngoài.
Cửa phòng lập tức bị mở ra, ba Tống và má Tống cũng nghe thấy tiếng hét của con gái.
“Tống Dư Vấn!” Triệu Sĩ Thành cũng bị sợ hãi.
“Hạ phu nhân!” Hạ Nghị bị sợ tới mức không thể nhúc nhích.
“Súc sinh, mày lại đến quấy rối nó!” Không thể nhịn được nữa, ba Tống đánh một quyền đến.
Hạ Nghị kinh ngạc đứng tại chỗ, quai hàm bị đánh đau đớn, nhưng anh không
tránh, thừa nhận tức giận của cha vợ. Đây không phải lần đầu tiên cha vợ đánh anh, ở tang lễ của Thụy Thụy, anh đến tìm Hạ phu nhân rất nhiều
lần, mỗi lần gặp cha vợ lại bị đánh mấy lần. Đây là anh nên chịu. Nhưng
mà.
“Ba, mẹ, Dư Vấn làm sao vậy?” Anh ôm cằm, lo lắng vạn phần hỏi.
Bất thường, thật sự bất thường!
“Con bé điên rồi, anh vừa lòng chưa?” Mọi người không kịp ngăn lại, cha vợ đã nổi giận đùng đùng thốt ra.
Dư Vấn đông cứng trong lòng Triệu Sĩ Thành. Cô điên rồi? Thật không? Thì
ra chỉ là mẹ không nói mà thôi, thật ra đã cho rằng cô điên rồi. Dư Vấn
không hét lên, mặt cô không chút thay đổi không tiêu cự nhìn chằm chằm
phía trước.
“Tôi đưa cô ấy vào nhà trước!” Tránh để xúc động của người nhà gây tổn thương cho cô, Triệu Sĩ Thành vội bế cô vào phòng.
Sức của anh quá lớn, Dư Vấn bị động chỉ có thể đi theo anh. Cô nhìn xung
quanh, may mà nhìn thấy Thụy Thụy vẫn cười hì hì tiếp tục đi theo sau
cô, cô mới thở dài nhẹ nhõm. Cô chẳng để ý gì hết, chỉ cần Thụy Thụy vẫn ở bên. Về sau, cô cũng chẳng dám nói cho mẹ cô nhìn thấy Thụy Thụy nữa, Thụy Thụy vẫn không bỏ cô.
“Điên, điên rồi…” Hạ Nghị hóa đá, đâm mạnh vào lòng.
Hạ phu nhân rất kiên cường, cô là vô địch, cô là nữ vương, sẽ không, sẽ không đâu! Nhưng mà.
Mẹ, con về phòng đây, Thụy Thụy nên ngủ trưa…
Lúc giữa trưa, qua điện thoại, rõ ràng anh đã mơ hồ nghe thấy cô nói như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...