Cô lại mơ mình là một thân cây ở trong sa mạc rộng lớn. Tán cây khổng lồ cô đơn đứng vững trong ánh mặt trời. Quanh mình là một mảnh khô hạn.
Sắp chết héo.
…
Hơn mười giờ tối, Tống Dư Vấn lại tỉnh dậy từ giấc mộng kia, theo thói quen tìm chăn bên cạnh, chạm vào một bàn tay ấm áp, cô mỉm cười, đắp lại chăn cho con gái. Từ khi có Thụy Thụy, cô thường
ngủ ít.
Khi Thụy Thụy mới sinh ra, giống như bao đứa trẻ khác, hai ba giờ đêm lại dậy ăn một lần, mà cô là mẹ, hoàn toàn không cần đến đồng
hồ báo thức, theo quy luật thời gian của con gái có thể tự nhiên tỉnh
lại. Thế cho nên hiện tại Thụy Thụy đã hơi lớn, thói quen này của cô vẫn không thay đổi, cứ hai ba giờ sáng lại tỉnh một lần, thuận tiện kiểm
tra Thụy Thụy có đá chăn, có khó chịu không?
Thụy Thụy là bảo bối của cô. Khi đó, Thụy Thụy còn nhỏ, mỗi tối ngủ nhiều chỉ ăn có 150cc sữa,
từ sau khi xuất viện, Thụy Thụy vẫn do cô tự mình chăm sóc. Thụy Thụy
được nửa tuổi, có một lần cô mỏi mệt ngủ mất, mẹ cũng không nói một
tiếng, liền bế Thụy Thụy ra ngoài, sau khi tỉnh ngủ, cô sợ đến mức đau
tim.
Mẹ cô xuất thân phú quý, cả ngày ngồi chơi mạt chược còn được,
làm sao lại có kiên nhẫn bế con đi! Cô lo bà sẽ giao Thụy Thụy của cô
vào tay người khác, dù là người thân cũng thế. Cho nên hai năm đầu, cô
thậm chí hy sinh hoàn toàn sự nghiệp của mình. Cho đến khi có rất nhiều
lời đồn truyền vào trong tai cô, về chồng cô và Tiểu Bí. Cô biến thành
trò cười cho bè bạn.
Cô vẫn nhớ, một lần đó, khi Thụy Thụy của cô lên cơn sốt, cô vừa đắp khăn giảm sốt cho con, vừa nghe Tiểu Bí gọi điện ầm ĩ cho cô nghỉ việc. Ngày hôm sau, Thụy Thụy khỏi bệnh rồi, cô yên tâm
đưa Thụy Thụy vào nhà trẻ. Cô trở về công ty, nhanh như chớp, giành lại
nội bộ đuổi đi ba người, vượt mọi chông gai lại lần nữa trở thành nữ
vương trong mắt mọi người.
Thụy Thụy rất ngoan, trong không khí chỉ
có tiếng hít thở đều đều của nó, khuôn mặt nhỏ có tính trẻ con ngây thơ
hiền lành, chân thật như thế chiếu rọi xuống đời cô. Nhưng mà, ngoài
“ánh sáng” này, cuộc sống của cô còn lại gì chứ?
Cô nhìn phòng ngủ xung quanh một chút, đêm dài yên tĩnh, cảm thấy căn nhà này như một toà thành. Tòa thành hoang vu.
Hôm nay, con gái hỏi cô: Mẹ, trước kia mẹ theo đuổi ba thế nào? Tốn nhiều công không.
Cô không dám nói cho con gái, thật ra, cô không theo đuổi ba nó, chưa từng.
※※※※※※※※※※※※※※
“Em có việc muốn thương lượng với anh, buổi tối gặp ở nhà hàng XX.” Cô 16
tuổi, khi nói chuyện thích nâng cằm lên có vẻ rất ngạo mạn.
Cô sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ mẹ đã dạy cô làm người phải có quyết đoán, thua người không thua trận.
“Được!” Hạ Nghị nhún nhún vai, thản nhiên đáp ứng.
Anh vẫn hay hẹn hò, chỉ là lần hẹn Tống Dư Vấn này hoàn toàn khác. Cô cố ý
mặc một chiếc váy liền áo tinh khiết, còn thoa một chút son bóng. Cho
nên, cô nhìn xem có phải ngây thơ chút hay không, so với nữ sinh kia có
kém chút nào không? Nếu đêm nay cô đề nghị hai người hẹn hò, không biết
có bao nhiêu phần thắng?
Cô có mặt ở nhà hàng trước thời gian hẹn, đứng thẳng lưng, ngồi ở vị trí chờ anh.
Nhưng cô chờ, lại là một đôi tình nhân. Người bạn thân nhất của cô, cùng
chàng trai cô thầm mến đã lâu, hai người với mười ngón tay giao nhau
cùng xuất hiện trước mặt cô.
“Hiểu Văn nói hai em là bạn tốt nhất, chắc không ngại chứ?” Trên mặt anh tuấn là nụ cười tràn ngập.
Nhưng Dư Vấn lại lạnh đến tận xương bởi sự thật tàn khốc. Cũng vì, đây là một cách từ chối vô hình.
“Hai người sao lại đi cùng nhau?” Cô mỉm cười, giọng cất lên cao vút
như thể vui vẻ thay họ, không biểu hiện vẻ tức giận với hành vi giấu
diếm của bạn thân.
Nắm tay Hiểu Văn, anh ngồi xuống, sau đó nghiêng
đầu: “Em ấy… Ngây ngốc gọi điện thoại cho anh, nói rõ người mình chờ là
em không phải anh.”
Mà Hiểu Văn không nói, mặt đỏ lên. Khóe môi Dư Vấn còn lộ vẻ tươi cười, mặt lại thủy chung không có độ ấm.
Hiểu Văn cùng tuổi với cô, trời sinh thanh tú, có một tư thái mềm mại sinh
ra từ máu, vẻ nữ tính uyển chuyển tràn ngập. Không thoải mái tỏa sáng
như cô, không hề ngây thơ, ngũ quan dù đẹp nhưng lại quá rõ ràng, không
có cảm giác kiều diễm. Cho nên, chính vì thế mới không lọt được vào mắt
anh sao.
“Thế rồi anh đã nói, cậu ấy đang nói dối, muốn cậu ấy đi ra giáp mặt nói rõ, chứng minh cho anh xem.” Dư Vấn cười nhạt tiếp lời.
“Lợi hại đó, sao mà em biết?” Hạ Nghị vỗ tay.
Cô làm sao mà biết? Đoán bừa. Cô tuy chưa từng yêu, nhưng vẫn khá hiểu rõ mấy chiêu kỹ xảo của nam sinh kia.
“Về sau anh ấy hẹn mình, chúng mình đã… bắt đầu.” Hiểu Văn đỏ mặt, nói cho cô.
“Anh ấy rất tốt, chúc mừng cậu.” Nụ cười của Dư Vấn không thay đổi.
Từ đó, Hạ Nghị luôn che chở cho Hiểu Văn. Quen anh hơn một năm, đây là lần đầu tiên Dư Vấn thấy anh tốt với một cô gái như thế.
Trên đường về nhà, Hiểu Văn bất an hỏi cô: “Dư Vấn, cậu cảm thấy mình với Nghị xứng không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Anh ấy trời sinh đã năng động, là nhân vật tiêu điểm, mình sợ không thể đi
cùng con đường với anh ấy…” Giọng Hiểu Văn càng nói càng thấp, nhìn ra
được sớm đã mất con tim.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, tuổi trẻ mà, qua
một ngày là một ngày, giờ trong lòng anh ấy có cậu là được rồi.” Cô rộng rãi cười an ủi bạn thân.
Ngày đó, cô trước sau vẫn duy trì tư thái tự nhiên hào phóng, nỗi đau tuổi trẻ cũng là lần đầu tiên nhận thức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...