Có người đến gần vợ chưa cưới của anh.
“Tiểu thư, tôi rất muốn làm quen với em.” Có một chàng trai với diện mạo không tồi đang quấn lấy vợ chưa cưới của anh.
Vợ chưa cưới của anh chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng từ chối. Mà lúc này, anh xấu hổ không biết có nên xuất hiện không. Anh luôn là chàng trai ăn nói
không giỏi. Với chuyện người ta, cũng không có cảm xúc quá mãnh liệt.
“Sĩ Thành.” Vợ chưa cưới vừa ngước mắt đã nhìn thấy anh liền dịu dàng vẫy tay.
Chàng trai đến gần, xoay người, ngạc nhiên nhìn anh với dáng người cao lớn phía sau họ.
“Chào anh, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.” Anh không thể không biểu thị chủ quyền công khai.
Thật ra, anh cũng không bá đạo như vậy, nhưng anh chú ý thấy hai hàng lông
mày của cô nhíu lại, dường như đang bị quấy rầy, khi cô phiền não luôn
có biểu hiện như thế. Kết giao đã hơn một năm, cho dù anh không phải
người quá cẩn thận, cũng không thể hoàn toàn không hiểu cô.
Có lẽ
dáng người anh cao gần 1.85 làm cho đối phương có cảm giác áp bức, vì
thế, chàng trai vội nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay vợ chưa cưới của anh: “Đây là số điện thoại của anh, có rảnh mình cùng đi chơi!” Sau đó, giận dữ rời đi.
Vợ chưa cưới của anh có gương mặt trái xoan cùng đôi mắt
đen sóng nước, là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa rất có khí chất. Cô thỉnh thoảng lại trầm tĩnh suy nghĩ, thỉnh thoảng lại lộ vẻ thản nhiên, tang
thương ưu sầu, dường như có một bí mật không thể chạm đến, hấp dẫn ánh
mắt của đàn ông rất lớn. Lúc trước, anh bị cô hấp dẫn, chỉ là thích một
mặt đầy tâm sự của cô. Đó làm anh tò mò. Vì thế, mới nhớ kỹ gương mặt
của cô. Về sau, họ còn có lần hẹn hò thứ hai.
“Thật có lỗi, hôm nay
anh cả có chút việc, cho nên anh phải giúp đón Tiểu Vũ.” Một tuần chỉ
gặp mặt hai lần, nhưng anh lại kéo cháu gái theo, hơn nữa còn hẹn ở KFC, đúng là có điểm ngại ngùng.
“Không sao, em cũng rất thích trẻ con.” Cô cười dịu dàng như là hiểu và thông cảm.
Hơn nữa, còn cẩn thận giúp mở đồ ăn đưa cho cháu gái. Là đàn ông đều cảm
thấy may mắn khi mình sắp cưới được một bông hoa dịu dàng như thế.
“Vừa rồi người kia…” Xuất phát từ lịch sự, cô muốn giải thích, cũng lấy giấy ở lòng bàn tay ra muốn đưa cho anh.
Có điều.
“Không cần, anh tin em.” Anh cười lắc đầu.
Anh không hiểu lãng mạn lắm, nhiều khi không biết làm thế nào mới có thể
khiến cô vui vẻ, nhưng anh có thể cho cô niềm tin trọn vẹn.
Cô sửng sốt.
“Anh biết em sẽ không thích loại đàn ông tùy tiện đến tìm phụ nữ.” Hai người sắp kết hôn, tình hình gia đình cô ít nhiều anh cũng hiểu một chút, rõ
người đàn ông cô phản cảm nhất là thế nào, tuyệt đối sẽ không tiếp xúc.
Nhưng cô lại lâm vào trầm tư. Thật lâu sau.
“Anh lầm rồi.” Cô nhẹ nói ra ba chữ.
Tính cách của cô là hướng nội, không có nhiều bạn bè lắm. Nhưng, cô có một
người bạn thân, bạn thân của cô thật làm cho cô kiêu ngạo, bởi vì đối
phương không chỉ học giỏi, tự tin rất lớn, hơn nữa còn là trưởng ban tổ
chức của hội học sinh.
“Hiểu Văn, tan học cậu về nhà trước đi, hội
học sinh còn rất nhiều việc quan trọng chờ mình.” Đầu bên kia di động,
bạn thân Tống Dư Vấn của cô nói: “Phải cẩn thận chút, nếu gặp sắc lang,
đừng nhát gan, đừng khách khí, đá mạnh vào đối phương một cái hoặc cho
nó một cái tát, cho nó biết, cậu không phải dễ bị bắt nạt như thế!” Vì
là bạn cùng trường lại là hàng xóm mà thực khéo lại là đồng hương, cho
nên tình cảm của hai cô không tệ.
Lại nói nói thì dễ làm thì khó, chỉ sợ nếu gặp thật, cô chỉ biết run rẩy chứ không dám mở mắt đâu. Cô gặp
rồi, cũng chịu thiệt rồi. Cô 16 tuổi, không phải là một cô gái có lá gan lớn.
“Mình… hay là mình chờ cậu nhé…” Dù sao về nhà đối mặt với mẹ dùng nước mắt rửa mặt, cô chỉ thấy càng khó chịu.
Thật ra, cô bây giờ đã đứng ở cửa hội học sinh, chỉ là cô đứng ở góc không dễ bị người ta chú ý.
Suy nghĩ một chút, bạn thân đáp ứng: “Được rồi, mình sẽ cố làm xong nhanh nhất.”
Chờ đợi chính là hai ba giờ, chỉ là mỗi lần cô đều kiên nhẫn chờ. Bởi vì,
vừa chờ, cô cũng có thể vừa chú ý một ít “phong cảnh”, lẳng lặng cho hết thời gian.
“Anh Nghị, có bộ phim hay lắm, em mời anh đi xem!”
“Anh Nghị, chúc mừng anh đoạt giải biện luận giỏi nhất, chúng ta cùng đi MTV đi!”
“Anh Nghị, em có bài tập muốn nhờ anh dạy nên có thể ngồi cạnh anh không?”
Nam sinh kia mới đi ra khỏi hội học sinh, đẹp đến mức hấp dẫn ánh mắt bao
người, vừa đến các nữ sinh lập tức ra chiêu lớn mật liên tục.
“Được,
cùng đi xem phim, cùng đi hát, cùng đi học bài.” Khi nam sinh tên Hạ
Nghị kia mỉm cười, thật sự nhìn rất đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên, thật
sự mê người.
“Cậu đúng là có cơ hội trời cho, ai cũng ghen tỵ đấy!
Vừa kết bạn với hoa khôi lớp tiếng anh, lại mượn cớ đá đối phương, giờ
cậu đùa đủ chưa!” Nam sinh đi phía sau ra vẻ bất mãn, cười đùa.
“Tuổi trẻ mà, giờ không chơi, chẳng lẽ về già lại chơi?” Anh nhún vai, ra vẻ bất cần.
Theo bản năng, cô lại gần một chút, nhường lại đường rộng hơn cho họ.
Nhưng anh bị một đám nữ sinh vây quanh, vẫn chú ý đến cô: “Một cô bé rất xinh.” Anh lặng lẽ nói với nam sinh kia.
Anh nói một loại ngôn ngữ làm người ta khó hiểu. Ví dụ như, tiếng địa
phương. Cô sửng sốt một chút, bởi vì, cô hiểu thứ tiếng địa phương này.
“Không biết thế nào, mình thấy Tống Dư Vấn có khí chất hơn.” Nam sinh
kia cũng nói tiếng địa phương này: “Cậu muốn thì theo đuổi Tống Dư Vấn
đi, mọi người đều là đồng hương, có tiếng nói chung!” Hơn nữa quan trọng là, chỉ cần anh bị xích sẽ có rất nhiều cô gái để lại cho mọi người.
“Hắc hắc, cậu đừng chớp thời cơ hại mình, mình sợ nhất là bị rơi vào
tay cô gái mạnh mẽ như mẹ mình vậy!” Anh làm động tác run rẩy rất khoa
trương.
Cô cúi đầu, vẫn giả vờ nghe không hiểu. Bởi vậy, cô không chú ý tới chàng trai đẹp đi vài bước kia vẫn quay đầu nhìn cô.
“Này!” Ngoài dự đoán, chàng trai bỗng quay người chạy lại.
“Anh là Hạ Nghị.” Anh đột nhiên tự giới thiệu, dọa cô nhảy dựng lên.
“Em đang đợi anh à?” Anh tươi cười hỏi, trên mặt tràn đầy tự tin.
“Em…” Cô rất sợ hãi.
Anh rất nhanh đã lấy giấy ghi chép từ cặp sách ra, vội viết xuống một dãy
số, sau đó nhét vào tay cô, “Hôm nay không rảnh, lần khác hẹn anh, anh
sẽ dành thời gian cho em!”
Cô còn chưa kịp phản ứng, trong tiếng la
hét của nhiều người, anh đã chạy ra xa lần nữa. Cô ngơ ngác. Nhìn chàng
trai quay đầu, vẫy tay cười với cô, sau đó, làm động tác có rảnh gọi
điện thoại cho anh nhé.
※※※※※※※※※※※※※※
“Có tâm sự gì muốn nói cho anh biết không?” Triệu Sĩ Thành cau mày, nhìn dáng vẻ bi thương của vợ chưa cưới.
“Không.” Cô lắc đầu, “Cũng qua rồi.”
Ở bãi đỗ xe bên ngoài KFC, Thụy Thụy đang sám hối:
“Mẹ, con không dám nữa, con biết amiđan của mình dễ nhiễm trùng, không thể
ăn bậy, con biết sai rồi cho nên mẹ đừng phớt lờ con như thế!”
Người phụ nữ ngồi trong ô tô con, vì trừng phạt muốn để con gái nhớ kỹ cô rất tức giận, vì thế cố ý lạnh mặt.
“Vì sao con lại giống ba, khó dạy như thế chứ?” Thở dài, nổ máy, chạy xe khỏi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...