Người phụ nữ đến gần trước mắt anh, anh không nhận ra.
“Hi, bác sĩ
Triệu, lại gặp mặt!” Một khi đã xác định mục tiêu, cô liền triển khai
hành động, không dài dòng là tác phong làm việc nhất quán của cô.
“Xin hỏi, cô là…” Anh cũng không muốn đứng dậy, cảm thấy đôi mắt trên khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát này rất xa lạ.
Nhưng mà, nếu cô nhận được anh, cũng gọi anh là bác sĩ Triệu, như vậy có nghĩa cô chắc từng là người nhà bệnh nhân của anh.
Trên thực tế, Triệu Sĩ Thành không nhớ được dáng người, bình thường anh chỉ
nhớ cao thấp gầy béo, lớn tuổi hay trẻ tuổi với người lạ. Các y tá phòng khám biết rõ cũng chỉ cười, anh cũng không nghĩ mình lại tệ như thế.
Chỉ là về phương diện này, anh có vẻ ngốc ngếch chậm hiểu.
Dư Vấn cười bất đắc dĩ, bởi vì cô đã đoán được kết quả này, “Tống Dư Vấn.”
Sau đó, cô rất kiên nhẫn khua tay thuyết minh: “Tống trong triều tống, Dư trong cho, Vấn trong Vấn Đinh Giang Hồ*.”
*chiếm đoạt giang sơn
Lần này, hy vọng anh có thể nhớ kỹ.
“À, Tống tiểu thư.” Nhưng mặt anh lại hờ hững rõ ràng, quan hệ với người
khác cũng không quá thân. Hơn nữa, bởi vì trên người cô đặc mùi nước
hoa, anh còn cau mày, lui vài bước.
Dư Vấn hiểu rõ, chỉ sợ mình lại gặp xui.
“Bác sĩ Triệu, tôi và con gái tôi chỉ có hai người, nếu không chê anh đưa
cháu gái anh đi ăn cơm với chúng tôi đi!” Người trong nhà ăn rất nhiều,
Dư Vấn thuận tiện đưa ra lời mời.
Cô sớm đã thấy anh đứng ở khu đồ
chơi, là vì anh đi cùng cháu gái mười tuổi của anh. Không phải lần đầu
tiên cô hẹn người đàn ông này, dù sao mỗi lần anh cũng đã quên mặt cô,
cho nên dù bị từ chối, cho dù lần sau gặp lại, Dư Vấn cũng không cảm
thấy có gì mà xấu hổ.
Nhưng Thụy Thụy ngồi ở bàn cơm bốn người bên kia, khuôn mặt nhỏ đã xấu hổ lắm rồi. Mẹ đúng là gan dạ dũng cảm!
“Thật có lỗi, không tiện đâu.” Triệu Sĩ Thành thản nhiên từ chối.
Lại bị từ chối. Nhưng không sao, một khi đã có mục tiêu, cô sẽ bám riết
không tha, như là thái độ làm việc của cô vậy. Cô nhất định phải trở
thành bạn với bác sĩ Triệu.
Khi Dư Vấn lại muốn nói điều gì đó.
“Tôi giành chỗ cho vợ chưa cưới của tôi.” Triệu Sĩ Thành thản nhiên trả lời.
Vợ chưa cưới? Cô nghe bệnh nhân nói, tháng trước bác sĩ Triệu hình như đã đính hôn.
“Được rồi, tôi không quấy rầy bác sĩ Triệu hẹn hò nữa.” Vì thế, cô rất thức thời, rất phong độ mỉm cười bước đi.
Lần sau quen cũng không vội, nhưng lại không thể để lại ấn tượng cho người
ta rồi. Quay lại vị trí của con gái, Thụy Thụy đang nhíu mày, nhiều hứng thú ngó cô chăm chú.
“Mẹ, trước kia mẹ theo đuổi ba thế nào? Tốn nhiều công không?” Dáng vẻ con gái nhíu cao mày, vô cùng giống với chồng cô.
“Uống sữa của con đi!” Cô xoa đầu con gái, từ chối trả lời.
Cô chú ý tới, nó cố ý lột da gà ăn chỉ còn miếng nhỏ, nhưng sữa lại không uống một ngụm.
Dư Vấn vội cầm cô ca trước mặt mình, mắt trầm xuống: “Thụy Thụy, con dám thừa cơ trộm uống Côca của mẹ?”
Xong đời! Thụy Thụy vội vùi mặt xuống.
“Con nhổ ra cho mẹ!” Dư Vấn nghiêm khắc nói.
***
Thật ra, Triệu Sĩ Thành có điểm phản cảm với cô gái đến gần anh. Rất rõ
ràng, cô gái này dùng mánh khóe giao tiếp, tuyệt đối cũng đủ để làm đảo
lộn thế giới của đàn ông.
Anh là đàn ông bình thường, cũng không thích loại phụ nữ chạy quanh khắp nơi như cô. Anh thích những cô gái yên lặng.
Cháu gái ngoan mệt mỏi, Triệu Sĩ Thành nắm tay nó bước lên cầu thang, đi lên tầng hai. Chỗ cửa sổ tầng hai, lúc này có một người phụ nữ trầm tĩnh
trang nhã, kiên nhẫn ngồi chờ. Đó là vợ chưa cưới của anh.
“Hiểu Văn.” Anh đi đến chỗ cô.
Đón anh là khuôn mặt dịu dàng như nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...