Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Trên đất, một đoàn người đang ầm ầm tiến đến căn cứ phía nam trong sự ngon giấc của người sống sót.

Nơi chúng đi qua chỉ còn lại hoang tàn cùng đổ nát.

Chỉ huy chúng là một tang thi cấp 7 mạnh mẽ. Nó không ngừng càn quét, mắt nhìn về phía căn cứ một cách mờ mịt.

Nó cảm nhận thấy có gì đó thôi thúc nó đến đó.

Sáng

Cố Tửu luôn thức sớm nhất, và cô không quên, hôm nay cô phải đến gặp mặt chủ căn cứ.

Cô lấy nước từ không gian rồi nấu nướng. Lục đã thức và đứng bế Tiểu Bảo.

Linh Phong, Yên Yên cùng Mục Phỉ dù còn nhỏ nhưng vì sống trong cuộc sống không tốt mấy thành ra cũng không ngủ sâu.

Nghe Cố Tửu lục đục dưới bếp, cả đám đã nháo nhào thức dậy vệ sinh cá nhân.

"Từ từ, đứa nào phá đồ thì nhịn ăn!"

Cố Tửu nói nhẹ một câu, âm thanh liền lập tức im bặt.

Cô cười khẽ. Đôi lúc nhặt chúng về cũng có cái vui~

Yên Yên đi xuống bếp giúp cô, Linh Phong thì lau bàn, dọn bát đũa.

Mục Phỉ cũng muốn làm, cơ mà cậu không rõ bản thân nên làm gì nữa, cậu sợ lỡ tay phá hỏng gì đó và bị đuổi đi.

Tâm tư đứa nhỏ quá nhiều vết thương làm cậu luôn sợ hãi nhiều điều.

Xích đột nhiên xuất hiện, mặt lạnh như băng nhìn Mục Phỉ.

"Ngươi tốt nhất không nên gây họa cho chủ nhân"

Anh nói, cũng không tỏa áp lực ra đè ép cậu.

"Vâng... ạ.."

Cậu gật đầu trả lời. So với lần trước Xích còn lơ cậu thì đây đã là tốt lắm rồi.

"Phỉ, Xích, đến nhanh ăn sáng!"


Trong bếp vọng ra âm thanh của Cố Tửu.

Mục Phỉ chưa kịp nhấc chân chạy vào thì đã bị Xích túm áo, vụt cái liền đã ở trong bếp.

Vì sự có mặt của Cố Tửu, Xích thả cậu xuống một cách 'nhẹ nhàng'.

'Xem ra đã tập trung đông đủ.'

Cố Tửu nhìn tất cả mọi người rồi ra lệnh ăn cơm.

Đợi khi cả đám đã no nê, cô bắt đầu nói việc chính.

"Nghe rõ đây, chiều nay chúng ta sẽ đến gặp chủ nơi này. Mọi người đều sẽ đi theo..."

Cô nhìn qua Xích

"Ngươi thì ẩn thân đi, dù sao cũng là lẻn vào, nhiệm vụ thì ngươi nhớ cho rõ."

Xích nhanh chóng gật đầu.

Cố Tửu nhìn qua đám Linh Phong.

"Lục, ngươi theo sát bảo vệ Linh Phong và Yên Yên, Tiểu Bảo giao cho ta là được."

Lục mím môi gật đầu. Anh là muốn bên cạnh Cố Tửu. Ai lại thích bảo vệ tình địch của mình bao giờ?

Cố Tửu chẳng để ý đến cái mặt đã sụ như bánh bao kia của lục.

Cô đang nghĩ, liệu là kẻ địch... hay đồng minh?

Bên phía đội Hàm Duy cũng chuẩn bị đầy đủ. Họ có những mục tiêu khác nhau và những tham vọng khác.

Trung tâm căn cứ

Một nhóm người từ xe đi xuống, toàn thân full một cây đen. Nếu thời đại còn hoà bình, mấy người này đã bị tống vào tù vì nghi là khủng bố rồi.

Người xung quanh tự giác né ra. Nhóm người đi vào nhà của chủ căn cứ.

"Oa, gọn gàng phết"

Linh Phong ngó ngang ngó dọc nói, nhẹ nhàng và đáng yêu đưa tay chôm luôn con rồng vàng nhỏ trên cửa. 


Yên Yên nhìn cậu không nói, lại nhìn qua Cố Tửu, cô bé giật cả mình.

'Linh Phong... mặc niệm cho ngươi vậy'

Nhìn đôi mắt đã nheo lại nguy hiểm kia của cô, Yên Yên đưa mắt thương hại nhìn Linh Phong. Cậu nhóc bốc chộp không chừa gì ở kia.

BỐP!

Nhóm người tiếp tục tiến vào và trên đầu Linh Phong đã có thêm cái mũ đỏ.

Mục Phỉ nắm tay áo cô không buông. Thằng bé chẳng dám tin ai cả. Nhìn cô cũng không đẩy ra nên cậu bé nắm càng chặt.

Lục im lặng từ đầu đến cuối, mắt chỉ đặt trên người Cố Tửu.

'Cô ấy nên đề phòng hơn.... sao ai cũng chạm vào cô ấy được.... đó là chủ nhân của anh....'

Đôi mắt đen khẽ xuất hiện tia đỏ rồi anh liếm nhẹ môi, trước khi kịp để Cố Tửu thấy kỳ lạ liền trở lại ban đầu.

Cố An được cô ôm trong lòng, đã thấy mọi hành động của Lục nhưng nhóc cũng chẳng nói gì.

'Cho tên đó chục lá gan cũng không động được người của mama, ngu ngốc!'

Họ đi vào thêm một chút, đã có người vận đồng phục ra tiếp đón. Cô nàng dẫn họ đến phòng khách rồi sắp xếp cho họ ngồi xuống rồi nhanh chóng rời đi.

Rất nhanh sau đó, cô ta quay lại và đằng sau lại thêm một nhóm người.

Cố Tửu cúi đầu ngắm Cố An, cũng không quan tâm ai đã tiến vào.

Mấy đứa trẻ nhà Cố Tửu ngó ra.

'Nhìn quen quen...'

Suy nghĩ xoẹt qua đầu Linh Phong và Yên Yên. Hai đứa trẻ nghĩ một lúc thì...

A! Người ở Thiên Ảo!

Lúc này nhóm người cũng đã thấy nhóm Cố Tửu. Đương nhiên quen với cô chỉ có đám học sinh Thảo Thanh. Họ nhanh chân đi đến.

Xoạt!!!


Xèooooo!!

Thảo Thanh vừa toan đến gần Cố Tửu hơn thì một cánh tay chém xuống. Vết chém xuất hiện axit rồi ăn mòn sàn nhà một cách ghê rợn.  Một đường thẳng lún sâu xuống. Nếu Thảo Thanh không được người phía sau kéo lại, có lẽ đã bị cắt làm đôi.

Lục lạnh lùng không quan tâm mình vừa phá hoại thứ gì. Trong mắt anh chỉ có sát khí. Và luồng sát khí đó là nhắm đến đám Thảo Thanh.

'Bất kể kẻ nào dám tuỳ tiện đến gần chủ nhân.... Giết!'

Mục Phỉ sợ hãi nép vào người cô còn hai đứa kia tuy miệng thì im nhưng mắt thiếu điều nói: Hay lắm, đánh mạnh vào!

"Anh!!!!"

Thảo Thanh khi đã hoàn hồn liền tức giận, muốn xông đến hỏi ra lẽ nhưng cậu biết mình không phải đối thủ của anh.

"Cút!"

Lục nói đơn giản một từ, lại làm không khí trong phòng như đóng băng. Nếu không phải cô cấm sát nhân thì họ sớm đã không còn đứng đây rồi.

Thảo Thanh tính nói tiếp nhưng Hàm Duy đã túm cậu lại. Anh ( HD ) có lẽ cũng hiểu thực lực của Lục so với họ thì mạnh hơn rất nhiều.

Dạ Thần thấy cô, muốn ôm lấy cô nhưng nay nhìn cạnh cô có thêm người đàn ông xa lạ, thoáng chốc anh tưởng mình có thể chết ngay lúc này. Tim anh đau nhói lên.

Cô gái Thiên Hy đáng yêu trầm mặc nhìn Cố Tửu. Đôi mắt tròn trong lúc không ai thấy đã chuyển sang âm u cùng cuồng bạo.

'A~ chị ấy lại trông ngon lành hơn rồi~'

Thiên Hy nghĩ.

Đám người theo nhóm Thảo Thanh lại không thông minh như vậy, họ tụ ra dị năng, nghĩ có thể đánh chết Lục. Dị năng có, làm cho họ nghĩ mình cao cả hơn con người yếu đuối rất nhiều.

"Khụ.... mọi người mời về chỗ ngồi, nếu mọi người đánh ở đây thì sẽ gây hại cho ngôi nhà của tôi đấy"

Một giọng nói uy nghiêm vang lên. Bầu không khí đầy thuốc súng bỗng chốc được hoà hoãn.

Họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía cửa.

Người vừa lên tiếng là chủ nhân của căn cứ phía Nam này. Ôn Dích Mặc

Ông ta đã ngũ tuần nhưng khí thế so với người trẻ tuổi đều nhiều hơn mấy phần. Ông ta hài lòng khi thấy mọi người đều về chỗ ngồi.

Chợt mắt ông lia qua Cố Tửu. Cô là người không nhìn đến ông ta từ nãy đến giờ.  Nhưng ông ta cảm nhận được, cô gái này hoàn toàn là người thường, cơ thể cô không có dị năng.

'Xem ra không đáng lo ngại, kẻ cần lo chắc chắn là hắn'

Ông nhìn Lục. Từ một đường chém trên sàn đã làm ông muốn chiêu mộ Lục về dưới trướng. Lúc đầu còn lo sẽ khó nhưng xem ra là ông ta nghĩ xa quá rồi. Nếu chủ của hắn ( Lục ) thực sự là cô gái đó, ông ta chỉ cần tốn chút vật tư liền có thể kéo người.

Ôn Dích Mặc cười, rồi ông tiến vào, ngồi lên ghế trung tâm.

Cố Tửu cuối cùng cũng ngẩn đầu lên nhìn. Khi nãy cô cũng biết là Lục đánh nhau nhưng không để ý lắm. Giờ nhìn kỹ, cô với đám học sinh này thật có duyên.


'Vậy mà không chết, đúng là so với tiểu cường còn dai dẳng hơn, rất có sức sống'

Cô nhìn nhóm Thảo Thanh rồi thầm nghĩ.

Thấy cô không nhìn đến mình, Hàm Duy miệng đang mỉm đã cứng nhắc. Anh không nghĩ cô lại chẳng nhớ gì đến mình. Không lẽ sức hút của anh suy giảm à?

Nghĩ là làm, anh nhìn qua một cô bé cạnh mình và cười tươi, hàm răng dù không qua ps vẫn trắng sáng. Cô bé mặt đỏ như gấc, cúi gầm mặt xuống.

'Hm.... vẫn đẹp trai mà nhỉ?'

Hàm Duy nghĩ nghĩ, sau đó như nhớ đến điều gì, nhìn cả nhóm Cố Tửu.

'Thiên Phi đâu rồi? Không phải cậu ta theo cô ấy à? Hay là.....'

Anh không dám nghĩ đến vế sau. Nói gì thì nói, Thiên Phi là người bạn đầu tiên của anh nên....

"E hèm.... giờ mọi người đã tụ tập đủ thì ta nên giới thiệu chút về bản thân nhỉ? Ta tên Ôn Dích Mặc, người đã xây dựng nên căn cứ này."

Ông ta hắng giọng, khi đã chắc chắn ai cũng nhìn mình, ông ta lên tiếng.

Nhóm Cố Tửu im lặng. Cô không lên tiếng thì họ không cần phải nói làm gì.

Thảo Thanh dẫn đầu nói trước rồi tới cả nhóm cậu ta. Lúc này cô mới nhìn ông ta nói, giọng không chút cảm xúc nào.

"Tôi là Cố Tửu, dị năng không đặc biệt...."

"À, cái đó tôi nghe thư ký nói qua rồi cô Cố"

Dích Mặc thản nhiên nói chặn họng cô. Đối với ông ta mà nói, kháng tang thi cũng chỉ giúp không bị lây nhiễm độc của chúng thôi, hoàn toàn không có ích với lão.

Cố Tửu đen mặt lại nhưng vì muốn để đám nhỏ tại đây, cô nhịn xuống cơn giận.

'Nếu gây chuyện thì e rằng đám nhỏ sẽ sống không yên ổn mất.... ta nhịn'

Nhìn cách ông ta đối xử với Cố Tửu, dàn harem sôi máu, tay vận dị năng.

'Đã già còn không có duyên, diệt liền khỏi cho đẻ trứng!'

Cả team đồng thanh nghĩ.

Khi dị năng sắp suất ra thì Hàm Duy đột nhiên lên tiếng.

"Thưa ông Ôn, giới thiệu phải mỗi người mỗi cách, tôi biết ông đang hiếu khách nhưng hãy để cô ấy nói xong nhé?"

Anh nói lịch sự nhưng Dích Mặc biết, anh đang nhắc nhở lão. Ông ta gật đầu cười làm hoà, lão còn muốn giữ dị năng cấp 4 này lại, không thể để vụt mất được. Giờ dị năng giả tuy có nhưng cấp bậc lên chậm nên ít ai cấp cao, như Hàm Duy dị năng hoả hệ cấp 4 đã là quá mạnh rồi. Đơn giản một hoả cầu đã có thể diệt hơn trăm tang thi. 

Giờ căn cứ của lão đã có một người cấp 3, lão muốn tóm lấy Lục và Hàm Duy. Vậy thì các căn cứ khác đừng mong vượt mặt lão!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận