Mỗ Nữ Mạt Thế Tung Hoành

Cố Tửu để thần thức vào không gian nhìn, sau đó gục xuống...

"Má nó! Thế quái nào còn mỗi một gói mì cơ chứ???" Cô gào lên, nhìn trong góc còn sót gói mì ăn liền.

Sức ăn của bọn trẻ tăng lên nhiều khi có dị năng... thịt cũng bị A Lục ăn hết rồi..... haizzzz.... cảm giác nghèo nàn này là gì đây... ai thấu nỗi đau này...

Cố Tửu gục mặt, nước mắt chảy ngược vào trong. Cô cứ nghĩ còn rất nhiều, xem ra cô quá xem thường chuyện này rồi... phải tìm cách giải quyết thôi. Không thể để cả team chịu đói được.

Cô ngồi nhìn không gian nay đã có thêm vài cọng cỏ xanh mơn mởn, có vẻ nó cũng tăng cấp theo cô.

Cố Tửu thu lại thần thức, mở mắt nhìn xung quanh. Cạnh giường là đám nhỏ, chúng vừa nói chuyện vừa đề phòng.

Đám nhỏ sợ có kẻ thèm chết doạ đến Cố Tửu. Dạo này cô vì chúng mà làm nhiều việc, cố lắm cô mới chợp mắt ngủ, tuyệt đối không để ai phá - Đám nhỏ cực kì quyết tâm nghĩ.

Cố Tửu không ghét bỏ cảm giác ấm áp này như trước, cô đưa tay xoa xoa đầu Linh Phong rồi Yên Yên, cuối cùng bế lại Tiểu Bảo mà chọc ghẹo.

"Thiên Phi và A Lục đâu?" Cô nãy giờ nhìn cũng không thấy họ. Bình thường chính là đuổi không đi, thế mà giờ liền không thấy đâu rồi.

"Thiên Phi đi nấu đồ ăn cho chị, còn A Lục thì đang thủ trên nóc xe ấy, anh ấy muốn đảm bảo không ai tiến lại gần đây." Yên Yên nói, ánh mắt nhìn cô nồng đậm sự đáng yêu

Cố Tửu bật cười, bẹo má Yên Yên. "Cứ thích bán manh, rõ đã 18 tuổi mà cứ như con nít"

Cô bé nào đó bị chọc đến mặt có thể chảy ra máu, chạy ra ngoài hít thở. Linh Phong thấy thế thì tự giác đưa má đến cho cô bẹo.

Cố Tửu cười cười bẹo bẹo má Linh Phong đến ửng đỏ, thằng bé cũng không lộ vẻ đau đớn hay gì mà nhắm mắt hưởng thụ.


Ôi... không uổng công cô cứu tụi nó mà, đáng yêu quá mức quy định rồi a - Cố Tửu gào hét trong lòng

- Mama... Lục vừa giết 1 đám người, hình như là cướp - Tiểu Bảo đột nhiên truyền tinh thần vào não Cố Tửu, nói chậm rãi. Nếu không phải tận tay nuôi thì cô còn nghĩ con trai cô là người lớn cơ. Nó thậm chí còn ít bán manh hơn hai đứa kia.

- Hm..... A Lục ghét con người lắm, lúc trước nó còn tính mần thịt mấy đứa kia - Cố Tửu nói lại, thở dài.

- Mama ra lệnh đi, Lục sẽ nghe theo - Tiểu Bảo giơ tay nhỏ kéo kéo mặt cô, ý bảo cô đừng nhăn mặt.

- Sẽ được sao? Dù gì A Lục bằng cấp với mama, thậm chí còn nhỉnh hơn, dù gì tang thi chú trọng nhất vẫn là cấp bậc - Cố Tửu nắm bàn tay nhỏ kia, sờ sờ. Thân nhiệt của Tiểu Bảo rất lạnh, mặt cũng lạnh nốt.... sao nó chẳng giống cô miếng nào vậy? Cố Tửu lạnh nhạt nghĩ.

- Tin con, Lục sẽ nghe....- vì nó thích mama lắm.... câu này Tiểu Bảo không truyền qua, nó biết mama nó EQ thấp đến đáng thương luôn, vẫn nên để mama ngược đám người đó đi, ai bảo dám tranh mama với nó!

Cố Tửu ngẫm nghĩ rồi gật đầu, cô lại đút cho Tiểu Bảo ăn đến no rồi dỗ đứa nhỏ ngủ. Dù là tang thi thì vẫn mới hơn tháng tuổi, truyền tinh thần lực lâu vậy sẽ mệt.

Cô vừa đặt Tiểu Bảo lên ghế thì một lá chắn trong suốt được dựng lên. Đây là Tiểu Bảo đặt, phòng khi nó đang ngủ mà có kẻ muốn đến gần, chỉ cần sơ suất chạm vào liền bị công kích thẳng đến đại não, người thường chắc chắn chết.

Đưa tay mở xe, cô đi ra ngoài. Vừa ra thì A Lục đã từ nóc xe nhảy xuống, nhe nanh cười với cô ngây ngốc, cậu còn cầm tay cô đặt lên đầu bản thân, mắt chết nhìn cô.

Cố Tửu theo ý, vuốt tóc cho cậu. Chẳng hiểu sao, rõ ràng đôi mắt kia đã chết nhưng cô lại cảm nhận nó long lanh nhìn cô, còn theo kiểu bán manh.

"A Lục, đi túm mấy đứa nhóc về đây" Cố Tửu xoa đầu cậu nói, vừa dứt lời cũng đã không thấy hình dạng cậu đâu nữa.

Vài giây sau, mấy bạn nhỏ đã bị túm lại, còn bị A Lục không chút thương tiếc ném xuống đất. Mấy đứa nhỏ bao gồm Thiên Phi trừng mắt lườm, moá... thù này nhất định phải trả... 1 ngày nào đó.... chắc vậy.


"Mọi người đừng liếc mắt đưa tình nữa." Cố Tửu nhìn họ, ánh mắt lạnh nhạt có tia đe doạ làm nhóm người nghiêm túc ngay lập tức. "Chúng ta hết đồ ăn rồi, trước tiên đổi lộ trình, đến siêu thị M rồi mới tiếp tục đến căn cứ phía Nam."

"Tửu Tửu, như vậy nguy hiểm, em cũng rõ siêu thị đó nằm gần một trường đại học mà, nếu đến chắc chắn sẽ bị tang thi vồ như hổ đói!" Thiên Phi bé ngoan giơ tay phát biểu.

Anh nói xong liền thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút khinh bỉ.... này, anh là nói sự thật nha, sao lại nhìn anh như thế..?

"Anh đem dị năng ném qua sọt rác à? Chưa kể ở đây còn có Lục ca" Yên Yên lại bắt đầu nói lời độc người

Linh Phong mặt búng ra sữa nói :"Em có thể lo cho bản thân, chị cứ an tâm ạ, em tuyệt đối không làm vướng chân."

"Em cũng vậy, dị năng của em đã cấp 3 cao rồi, em có thể dễ dàng đem chúng ngũ mã phanh thây ạ" Yên Yên cũng không chịu thua, nhanh nhảu quay sang nhìn Cố Tửu.

A Lục đương nhiên không phản đối, lời của cô là thánh chỉ với nó cơ mà. Có nó ở đây, sẽ không để mấy con tép riu đó chạm vào cô!

Cố Tửu hài lòng gật đầu. Vậy mới tốt chứ, quyết đoán chút sẽ dễ sống ở mạt thế hơn. Cô nhìn qua Thiên Phi, mặt có chút đăm chiêu...

Anh thấy cô nhìn mình cũng dựng thẳng sống lưng. Nếu anh có dị năng mạnh mẽ như hai nhóc kia thì thật tốt, dị năng của anh hoàn toàn không có lực sát thương. Thiên Phi mặt mày ủ rũ.

"Thiên Phi, lúc đến nơi cứ trong xe đi, canh chừng cho Tiểu Bảo." Cố Tửu nói. Thiên Phi thân thủ bình thường, tính cách lại nội liễm, giờ có thêm dị năng chữa trị càng làm anh tự ti... haizzzz... từ kẻ lớn người nhỏ, chẳng ai làm cô đỡ lo

"Anh muốn theo em...." Thiên Phi nói nhỏ, anh không muốn rời Cố Tửu chút nào và ở lại chỉ làm anh thấy mình càng vô dụng, không giúp gì được cho cô.

Cố Tửu đưa tay búng vào trán Thiên Phi làm anh ôm đầu la oai oái, sau đó cô còn vả cho anh vài cái, đương nhiên là dùng lực nhẹ nhất, nếu không đầu một nơi mình một ngả thì sao.


"Anh cứ ôm tính tự ti đó mà chết đi" cô phũ phàng nói. "Nếu không có anh thì ai nấu đồ ăn? Anh trông coi Tiểu Bảo thì uỷ khuất anh lắm à?" Cố Tửu lạnh lùng quay người bỏ về xe.

"Anh đúng là kẻ ngu!" Yên Yên chỉ đáng yêu khi cạnh Cố Tửu mà thôi, với kẻ khác luôn luôn không nể mặt.

"Anh nghĩ vừa ôm đứa nhỏ vừa đánh thì nguy cơ chết cao không?" Linh Phong hỏi, nhìn vẻ mặt còn ngơ ngác của anh. "Tiểu Bảo là mạng sống của Tửu tỷ, chị ấy an tâm giao cho anh là đã tín nhiệm anh rồi, tự anh suy nghĩ đi."

"À mà.... nếu anh thấy không thích cứ rời đi, đừng ở lại đây chọc Tửu tỷ mất vui!" Trước khi bỏ đi, Linh Phong không quên bỏ lại một câu rồi đi đâu mất hút.

Chỉ còn lại Thiên Phi, anh ôm đầu ngồi dựa vào xe suy nghĩ. Phải chăng anh đã sai.... Cố Tửu khi nãy đã tức giận, anh chưa từng thấy mặt lạnh lùng cùng cực này của cô.

Sáng hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường nhưng không khí trong xe rất u ám, so với bên ngoài còn muốn u ám hơn.

Thiên Phi muốn nói chuyện với cô nhưng lại sợ, anh sợ cô sẽ càng thêm chán ghét bản thân.

Tối qua anh đã thông suốt vài điều. Anh không chiến đấu được, đi theo chỉ vướng chân nhưng cô lại an tâm giao Tiểu Bảo cho anh. Có phải hay không cô đã mở lòng với anh? Như cách mở lòng với đám nhỏ.

Cố Tửu vừa lái xe vừa nghĩ, nếu vào siêu thị rồi nên lấy gì ăn nhỉ? Cô thích ăn thịt nhưng đám nhỏ cần phải ăn rau nha, người lớn thì nên làm gương mà.

"À, xém chút thì quên... chúng ta sẽ không giết hay tấn công con người, nếu chúng cứ quá đáng thì cùng lắm đánh đe doạ thôi" Cô nói. Dù là tang thi nhưng ý thức công dân tốt vẫn còn tồn đọng trong cô đó.

"Tửu tỷ, lỡ chúng động đến Tiểu Bảo thì sao ạ?" Linh Phong nhướng người hỏi

"Giết khỏi hỏi!" Cố Tửu chẳng suy nghĩ nói.

Chị bán bánh tráng à? Sao có thể lật nhanh vậy chứ ==" Đám nhỏ hắc tuyến giăng đầy trán.

A Lục cái hiểu cái không gật đầu, nó hứa bảo vệ cô thì chắc chắn sẽ bảo vệ luôn cậu chủ nhỏ rồi.


Không khí trong xe hoà hoãn bớt thì đột nhiên Cố Tửu phanh xe, chiếc xe theo quán tính muốn lật.

"Mộc Đằng!"

"Ngưng Trọng!"

Hai âm thanh cùng lúc vang lên. Dưới đất 3 sợi dây leo lớn cứng rắn đem chiếc xe giữ lại rồi sau đó lại như có người nắm chiếc xe đặt xuống từ từ, mọi chuyện xảy ra nhanh chóng chưa quá 5 giây.

Những con người chặn đầu xe sớm đã trắng bệch mặt, ngã xuống đất run lẩy bẩy. Lúc này người trong xe mở cửa bước xuống.

"Mấy người muốn chết à?" Giọng nói có chút trầm vang lên, một nữ nhân từ ghế lái đi xuống. Mái tóc được cô vấn gọn lên, trang phục thể thao màu đen đơn giản lại làm tôn lên làn da trắng của cô.

Rõ ràng là xinh đẹp như thiên sứ nhưng ánh mắt lạnh nhạt kia nhìn họ như nhìn người chết vậy....

-----------------------------------------------------
Mức độ % yêu thích của các thành viên với Cố Tửu

- Linh Phong 100% : Cô đã cứu cậu, quan tâm và chăm sóc cậu, cũng dạy cậu nhiều đạo lý bảo vệ bản thân. Cậu muốn ở cạnh cô, mãi mãi không muốn rời cô, nếu cô là quỷ, cậu nguyện làm đầy tớ quỳ dưới chân cô.

- Yên Yên 100% : Chị mạnh mẽ nhưng có lúc vẫn yếu đuối, em muốn làm bờ vai cho chị dựa dẫm. Em sẽ mạnh thật mạnh, bảo hộ chị và không để bất cứ ai cướp chị khỏi em... không thì....

- A Lục 100% : Có phải hay không vì cùng là tang thi nên nó có tình cảm với cô? Cô tuy lạnh nhạt nhưng lúc ở cạnh người mình quan tâm, mặt cô lại rất nhu hoà, rất xinh đẹp. Nó không biết tình cảm với cô là gì nhưng nó biết, nó muốn ở cạnh cô mãi mãi.

- Thiên Phi 80% : Không biết từ bao giờ anh lại không thể rời mắt khỏi cô, người con gái kì quái. Cô ăn không thục nữ, tính cách lại bạo lực, điểm nào giống con gái? Nhưng vì thế mà cô lại đặc biệt với anh. Người trước đó lạnh nhạt nhưng khi anh gặp nguy liền có thể chắn trước mặt thay anh đỡ.

- Dạ Thần 100% : Em đâu rồi?? Tôi muốn gặp em, muốn ngắm gương mặt xinh đẹp của em.... tôi muốn em...

- Hàm Duy 10% : Cô ấy mạnh mẽ, rất thú vị. Lần sau gặp lại, tôi muốn cùng cô ấy đánh một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui