Chuyện không được tự nhiên này cũng chỉ diễn ra trong tích tắc.
Triệu Khiếu nhanh chóng ném cảm giác này ra khỏi đầu.
Dù Gia Nam quận chúa có uy nghiêm oai phong đến đâu cũng chỉ là một tiểu cô nương chưa từng trải qua gian khổ, rời khỏi hoàng cung và phủ Trấn Quốc công, nàng chỉ là một người bình thường.
Triệu Khiếu bắt đầu cân nhắc đến một chuyện khác.
Nếu như Tào Thái hậu không hề nghiền ép Từ Ninh cung như bọn hắn nghĩ, vậy có phải là Trấn Quốc Công Khương Trấn Nguyên cũng không chịu sự áp chế của Tào Thái hậu?
Hoàng thượng có tác dụng gì trong đó?
Gia Nam quận chúa không muốn gả cho Tào Tuyên, có phải bởi vì Khương gia và Hoàng thượng đang có bí mật gì hay không?
Triệu Khiếu cười như gió xuân, thần sắc tự nhiên đi theo sau Khương Hiến giống như hắn vốn cũng muốn đi Di Nhạc điện, trùng hợp cùng đường với Khương Hiến.
Khương Hiến đi theo hắn, tiến vào Di Nhạc điện.
Vở kịch lớn đã thu dọn xong xuôi, treo màn, đặt bàn ghế.
Có võ sinh ở trên sân khấu lộn nhào, có Thanh Y* ở bên cạnh hát lời hát, sư phụ chỉ đạo hát hí khúc ra hiệu sư phụ kéo đàn nhị dừng lại, sửa lại hí từ của Thanh Y ông cũng cảm thấy các học viên kinh kịch đang làm ầm ĩ nên quay lại mắng vài lần.
Người phụ gánh đạo cụ bên cạnh dường như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi đi qua giữa nhưng tất cả bọn họ đều tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy Khương Hiến, họ đều hốt hoảng quỳ xuống, vì không biết xưng hô như thế nào nên đã tùy tiện kêu lên "Nương nương".
* Thanh Y: Vai Đào trong hí khúc.
Khương Hiến cảm thấy rất thú vị.
Trong kinh kịch, hoàng đế và quyền lực đế quốc luôn được viết là tối cao, như thể một lời của hoàng đế có thể khiến biển chảy ngược.
Trên thực tế, làm hoàng thượng là một việc rất khó, nếu làm không tốt sẽ hại con cháu hoặc hại chính mình.
Mỗi lần nàng nghe hí kịch đều cảm thấy những này viết kịch này đều là những học giả tầm thường, cái gì cũng không biết, toàn dựa vào trí tưởng tượng ngông cuồng của họ sau những cánh cửa đóng kín.
Khương Hiến ngồi ở ghế bành bên cạnh.
Tất cả âm nhạc trong đại điện đều dừng lại, yên tĩnh im lặng.
Khương Hiến đang muốn hỏi vài câu, đột nhiên có người mới trang điểm được nửa bên, hắn mặc áo nâu tơ lụa màu xanh từ phía sau vọt ra, hắn khẩn trương hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, hắn kinh ngạc liếc nhìn Khương Hiến rồi vội vàng cụp mắt xuống, tiến lên quỳ trước mặt mọi người, căng thẳng nói: "Thảo dân Đỗ Tuệ Quân của xã Liên Châu bái kiến nương nương."
"Nương nương" là danh hiệu phi tần của Hoàng thượng.
Lưu Đông Nguyệt nhíu mày liền quát: "Đây là quận chúa nhà chúng ta."
Đỗ Tuệ Quân vội nói: "Thảo dân Đỗ Tuệ Quân của xã Liên Châu tham kiến quận chúa."
Không ngờ lại bị Triệu Khiếu nói trúng, người hát "Trầm Hương cứu mẹ" thật đúng là Đỗ đại gia của xã Liên Châu.
Chẳng lẽ Triệu Khiếu cũng thích nghe kịch?
Khương Hiến cũng từng nghe nói qua xã Liên Châu này lúc làm Thái hậu.
Nhưng khi đó nàng đã có địa vị cao, sở thích của nàng rất dễ ảnh hưởng đến phong tục dân gian.
Mặc dù nàng có nghe kịch nhưng cũng không đến mức chuyển một đoàn kịch từ phía Nam đến Bắc Kinh.
Có thể thấy rằng nàng đã trở thành Thái hậu nhưng cũng không thể tùy ý làm gì, nói không chừng còn không có phúc khí như những lão thái thái nhà phú thương kia.
Khương Hiến cười kêu Đỗ Tuệ Quân đứng lên, cẩn thận đánh giá hắn.
Vì có lớp trang điểm nên nàng không thể nhận ra tuổi tác và ngoại hình hắn.
Hắn có dáng người trung bình và trông khá gầy, mặc dù hắn đứng đó có chút hoảng sợ nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để thể hiện một phong thái không khiêm tốn cũng không hống hách.
Khương Hiến ôn nhu hỏi hắn: "Chỉ có một đoàn hát ở đây thôi sao?"
Đỗ Tuệ Quân cung kính đáp: "Hôm nay có ba đoàn đến diễn, buổi sáng là Thập Tam Viên, buổi chiều là chúng tôi, còn buổi tối là Sử gia ban."
Khương Hiến thấy hắn mồm miệng lanh lợi, nói chuyện trật tự rõ ràng, nàng lại hỏi thêm vài câu.
Đỗ Tuệ Quân cảm giác được thiện ý của Khương Hiến, dần dần cũng không còn sợ hãi nữa.
Nhưng trong lòng hắn lại nhịn không được nói thầm.
Không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tại sao vị quận chúa này lại dám nói chuyện với hắn như vậy?
Có lẽ đúng như sư phụ hắn nói, người đứng ở đỉnh cao, thì quy củ gì cũng không trói buộc được, họ chính là quy củ..
Triệu Khiếu ở một bên nghe, hắn cố nén mới không lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gia Nam quận chúa này..
Chỉ là một quận chúa thôi sao?
Có quận chúa nào to gan như vậy không?
Nàng rốt cuộc là người như thế nào?
Cho dù nàng là hoàng hậu, cũng không thể không kiêng nể gì như vậy.
Khương gia và Hoàng thượng rốt cuộc đạt thành hiệp nghị gì?
Triệu Khiếu nhất thời có chút đứng ngồi không yên.
Đỗ Tuệ Quân mở to hai mắt, thất thanh nói: "Thì ra là Đại Sơn tiên sinh."
Triệu Khiếu ngạc nhiên, nghĩ đến tác phong của Khương Hiến, nghĩ đến Khương Hiến ở ngay bên cạnh, hắn không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, liếc Khương Hiến một cái.
Khương Hiến hận không thể cười to ba tiếng.
Đường đường là thế tử Tĩnh Hải Hầu, nghe kịch nghe đến nghiện, nghe đến còn có danh hiệu..
Không biết cha hắn có biết hay không đây?
"Hóa ra thế tử gia là diễn viên nghiệp dư nha!" Khương Hiến nói, giọng nói càng lộ vẻ ôn hòa thân thiết: "Cảm giác thật tốt.
Ta vốn muốn tới đây xem mọi người diễn tập cái gì, lại sợ ngày mai tiết mục sẽ chậm trễ, không phải có câu 'Cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm' sao? Hiện tại có thế tử gia ở chỗ này, vừa hay có thể cùng Đỗ đại gia bàn luận một chút, ta ở bên cạnh xem, cũng giúp cho dàn dựng kịch, hát hí khúc không chậm trễ."
Thị vệ của Triệu Khiếu lập tức lộ ra vẻ giận dữ.
Thế tử nhà bọn hắn đường đường là người thừa kế Tịnh Hải hầu, cũng không phải diễn viên, cái gì mà cao sơn lưu thủy tri kỷ khó tìm, đây không phải là đang mắng thế tử gia bọn họ là con hát ở tuồng Lê Viên sao?
Sắc mặt Triệu Khiếu khẽ biến.
Đỗ Tuệ Quân lại quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi, khóe miệng mấp máy không biết nói cái gì cho phải..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...