Mặc kệ là lễ nước hay lễ nhà, Thái hoàng Thái hậu đều không tiện cự tuyệt phu nhân Trấn Quốc Công Phòng thị tới chơi.
Nàng để lại đồ cho Phòng thị, rồi kêu Khương Hiến sớm trở về nghỉ ngơi, cũng nói: "Con đừng nói nữa, ta sẽ không bao giờ đồng ý cho con đi Vạn Thọ Sơn mừng thọ Tào thị đâu."
Thái độ bá rất kiên quyết, không có chỗ cho sự thay đổi.
Khương Hiến bất lực, đành phải nghĩ biện pháp khác liền về Đông Tam Sở.
Bách Kết và Tình Khách đang dọn giường cho nàng nghỉ.
Chăn đệm màu xanh ngọc Đan Phượng gối mây vàng năm nào cũng dư.
Một chiếc tua màu đỏ bạc lộ ra dưới gối.
Rất là bắt mắt.
Ánh mắt Khương Hiến liền dừng lại ở trên tua rua kia.
Đó là hầu bao màu đỏ tú thêu Bồ Đề màu xanh bóng mà Lý Khiêm đưa cho nàng.
Bên trong là một đôi trứng bồ câu lớn nhỏ làm bằng bạc tú trâm hoa linh đang.
Lúc đưa cho nàng, linh đang được nhồi bông nên không phát ra âm thanh, khi nàng lấy bông ra thì tiếng linh đang kêu lanh lảnh, nghe rất vui tai.
Đồ tuy nhỏ nhưng lại tinh xảo đáng yêu.
Nàng không biết tại sao Lý Khiêm lại đưa mình hai cái linh đang.
Kiếp trước nàng không biết vì sao Lý Khiêm lại cho nàng một nắm bông lúa, giống như mấy cây ngân đan thảo.
Khương Hiến đi tới, ngồi xuống mép giường rút hầu bao dưới gối ra, linh đang nối liền với một sợi dây xích bạc.
Linh đang vang lên những tiếng đinh đinh như một bài hát vui vẻ.
Khương Hiến buồn bực.
Cái này có thể làm gì?
Ngay cả khi treo trên cổ con mèo, chỉ sợ mèo con cũng bị nhao nhao không được yên bình.
Nàng khuấy động linh đang kia.
Trong phòng liền vang lên một chuỗi tiếng leng keng.
Tình Khách cười tiến lên giúp Khương Hiến thay quần áo.
Bách Kết giúp nàng gỡ trang sức trên người xuống.
Chỉ đợi nàng đem châu trâm trên đầu Khương Hiến, nút ngọc trên lỗ tai, chiếc thắt lưng bên eo đều tháo xuống, khi đang định cởi chiếc vòng tay có nhánh hoa văn bằng xích kim lấp thanh ngọc thạch, Khương Hiến liền giơ tay lên, tránh khỏi tay Bách Kết, nói: "Vòng tay này ta rất thích, không cần tháo ra."
Bách Kết thấp giọng đáp "Vâng", trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Quận chúa từ trước đến nay không thích đeo đồ trang sức, đặc biệt là nhẫn, vòng tay các loại, luôn nói đeo không thoải mái, huống chi là lúc ngủ nên đồ trang sức trên người đều gỡ sạch sẽ.
Nhưng từ ngày đó gặp Lý Khiêm ở ngự hoa viên rồi trở về, quận chúa đột nhiên từ đáy hòm tìm được cái vòng tay đeo trên cổ tay không nói, còn **** Hàng đêm đeo trên cổ tay không chịu tháo xuống..
Cũng không biết vòng tay kia có gì tốt?
Nàng cùng Tình Khách giúp Khương Hiến đắp kín chăn và thả màn xuống rồi lui ra ngoài.
Tại sao Lý Khiêm lại đưa một đôi linh đang cho nàng?
Khương Hiến nghĩ mãi không ra.
Những ngón tay trong chăn tinh tế vuốt ve hoa văn trên vòng tay xích kim lấp thanh ngọc thạch.
Đó là một vòng tay rỗng.
Lúc nhỏ nàng được Thái hoàng Thái hậu thưởng cho.
Bên trong có để ba mươi viên nhân đan.
Còn có một tờ giấy nhỏ trong đó.
Giấy Lý Khiêm nhập đội được nàng đặt ở trong này.
Khương Hiến cảm thấy thứ này rất quan trọng, dù sao Từ Ninh cung cũng là nơi ở của ngoại tổ mẫu nàng, nàng cũng không có quyền hành tuyệt đối ở đây như kiếp trước.
Lỡ như bị người phát hiện, không chỉ Lý gia chịu nạn, Khương gia cũng không thoát khỏi liên quan, để ở nơi đâu nàng cũng không yên lòng, thà ngày đêm cứ mang theo trên mình.
Còn về hầu bao hình vuông màu xanh ngọc lụa thêu hoa sen trắng..
Chất liệu thêu cũng không tệ, nếu đã đưa cho nàng thì là đồ đạc của nàng, có thể sẽ rất hữu dụng, ngày nào đó muốn khen thưởng cho ai, cũng có thể tiện tay gói ít đồ.
Nàng đặt nó ở đáy hòm.
Mà Đại bá mẫu tiến cung làm gì vậy nhỉ?
Khương Hiến nghĩ thầm trong lòng, tay thì mân mê sờ cái vòng trên tay rồi ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Phòng thị mang theo rất nhiều đồ trang điểm đến yết kiến Thái hoàng Thái hậu.
Kiếp trước Khương Hiến vốn không quan tâm những chuyện này, nàng luôn đợi Phòng thị gặp và trò chuyện với Thái hoàng Thái hậu xong, Mạnh Phương Linh hay Lưu Tiểu Mãn sẽ tới gọi nàng, nàng mới đi gặp Phòng thị ở Đông Noãn Các.
Nhưng từ khi có ký ức ở kiếp trước, nàng đã thân thiết với người Khương gia hơn, biết phải cho người Khương gia mặt mũi, sớm tính toán thời gian Phòng thị tiến cung đã sớm chờ ở trước cửa Từ Ninh cung.
Phòng thị giật mình khi nhìn thấy nàng, trong lòng vừa cảm kích vừa kích động, lôi kéo nàng cùng đi đến Đông Noãn Các, chỉ bẩm báo với Thái hoàng Thái hậu hôm nay là mùng một tháng mười, theo phong tục sẽ cúng bái tổ tiên nên đặc biệt tới mời Khương Hiến về.
Khương Hiến về Khương gia tế tổ, cũng sẽ tế bái phụ thân Khương Trấn Anh và mẫu thân Vĩnh An công chúa của nàng.
Thái hoàng Thái hậu nghĩ tới nữ nhi và con rể của mình mất sớm, bà đã khóc một trận, căn dặn Khương Hiến một phen đến tận lúc dùng cơm trưa.
Lúc đó Thái hoàng Thái hậu mới thu liễm được niềm thương nhớ, kêu Phòng thị ở lại dùng cơm trưa.
Sau khi ăn trưa xong, Khương Hiến dẫn Phòng thị đến Đông Tam Sở ngồi xuống, cho họ có cơ hội để nói lời muốn nói.
Phòng thị ngoại trừ mời Khương Hiến trở về tế tổ, còn giúp Khương Trấn Nguyên chuyển vài câu đến Khương Hiến.
Nàng đợi Khương Hiến đuổi hết đám thuộc hạ ra ngoài, trong phòng không còn ai khác, lúc này mới đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Khương Hiến thì thầm: "Bá phụ con nói, người cầm ngọc bội của con đã tìm được hắn.
Ý bá phụ con là, nếu người kia có thành ý, đây là một chuyện không thể tốt hơn.
Còn nếu không có thành ý, đồ vật thu ở chỗ của con, con cũng không cần quá lo lắng, bá phụ con biết nên làm thế nào."
Lý Khiêm động tác nhanh vậy à?
Bá phụ nàng cũng không phải tốt như vậy.
Cũng không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì?
Khương Hiến kinh ngạc, nói: "Bá phụ còn nói gì nữa không?"
Phòng thị lắc đầu, đáy mắt hiện lên tia thẹn thùng, nói: "Bá phụ con dặn ta nói nói thế nào, ta liền nói thế đó, cũng không có hỏi nhiều."
Nàng đối với trượng phu là hoàn toàn tín nhiệm.
Khương Hiến nhếch môi cười, cùng Phòng thị hàn huyên chuyện gia đình, thấy trời không còn sớm, liền cùng Phòng thị bái biệt Thái hoàng Thái hậu, rồi tự mình đưa nàng ra Từ Ninh cung.
Phòng thị không khỏi ở trong lòng cảm thán Khương Hiến đã trưởng thành.
Khương Hiến xoay người đi đến chỗ Thái hoàng Thái phi.
Nàng nhờ Thái hoàng Thái phi giúp nàng nói chuyện, để Thái hoàng Thái hậu đồng ý cho nàng đi Vạn Thọ Sơn: "..
Người khác không đi còn nói qua được, con đã là thụ phong quận chúa, lại là vãn bối, còn lớn lên ở Từ Ninh cung.
Nếu con không đi, những người có ý nịnh bợ Tào Thái hậu không biết sẽ nói những gì? Nhưng những lời này con lại không tiện nói với ngoại tổ mẫu."
Thái hoàng thái phi đã sống dưới trướng người khác, nên cũng đồng cảm với lời nói của nàng và cũng không biết dự định bên này của Khương Trấn Nguyên liền sảng khoái đồng ý.
Đợi đến ban đêm dùng bữa tối xong, Thái hoàng Thái phi bồi tiếp Thái hoàng Thái hậu đi đến phòng tiệc trà uống trà, liền bắt đầu khuyên Thái hoàng Thái hậu: "Quận chúa vẫn là một đứa trả, quanh năm bốn mùa đều ở Từ Ninh cung với chúng ta nhưng vẫn rất hiểu chuyện, cũng chưa từng ầm ĩ.
Nàng đã muốn đi Vạn Thọ Sơn xem kịch, người cứ để nó đi -- Vạn Thọ Sơn tuy xa nhưng dù sao cũng là lâm viên Hoàng gia, người ra vào đều là người trong cung, người còn sợ con bé bị bắt cóc sao?"
"Nếu người không yên lòng, thì để Chưởng Châu đi với con bé."
"Nếu người ngại Chưởng Châu tuổi còn nhỏ, thì để Lưu Tiểu Mãn đi cùng quận chúa cũng được!"
Thái hoàng Thái hậu nhắm mắt lại vân vê chuỗi hạt tràng già nam mộc mười tám vị La Hán trên tay, từ chối cho ý kiến.
(Còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...