Ngồi ở ghế phụ của xe là một người phụ nữ đeo kính râm, ăn mặc rất sành điệu, vừa nhìn liền biết đây là một tiểu thư quý phái.
Ngoài ra còn có hai người phụ nữ ngồi ở ghế sau, mặc dù họ ăn mặc không thời trang bằng người ngồi ở ghế phụ.
Thế nhưng, cũng rất bắt mắt, trái ngược hoàn toàn với những ngôi nhà và đường phố cũ kỹ, đổ nát của huyện Thiệu, hình thành sự chênh lệch rõ ràng, có phần hoàn toàn không hợp.
Giống như ở thế hệ sau, một số quý cô đã đến những nơi cũ kỹ, tồi tàn để chụp ảnh kỷ niệm.
Rất hiện đại.
"Vân Vận, Uyển Như, hôm nay vừa tới huyện Thiệu, chúng ta nên đi nhà khách nghỉ ngơi trước hay là đi dạo chơi trong huyện thành Thiệu trước?" Lý Lan Phương ngồi ở hàng sau cười hỏi.
Lý Lan Phương ngồi bên cạnh Liễu Uyển Như nhìn khung cảnh đường phố, nói: "Chúng ta lái xe dạo quanh trước, trên đường lúc này không có xe cộ, chúng ta đến đây là để du lịch, đi xem trong thành phố trước, buổi tối ở trong thành ăn chực một bữa, ăn một chút đồ ăn đặc sản ở đây, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi xem hang động ở Quan Sơn đã đề cập trước đó.
"
"Vân Vận, ý của cậu thế nào?"
Liễu Uyển Như nhìn về phía Tịch Vân Vận ngồi ghế cạnh tài xế hỏi.
Giọng nói Tịch Vân Vận lạnh lùng, trong khi nói chuyện mang theo khí chất cao quý tự nhiên, nhưng mà trong giọng nói của cô có chút cô đơn, "Tôi sao cũng được.
"
Liễu Uyển Như nghe thấy giọng nói của cô, biết cô ấy đang suy nghĩ gì.
Lần này cô đưa Tịch Vân Vận đến tỉnh Hồ Nam gặp các chị em, chính là muốn dẫn cô đi giải sầu.
"Vân Vận, cậu cũng đừng quá lo lắng, mặc dù nói cô nhóc Tiểu Tình kia hiện tại không biết chạy đến đâu làm việc, thế nhưng, tôi nghĩ qua một thời gian nữa, cô ấy nhất định sẽ bởi vì nhớ các cậu, không nhịn được trở về.
” Liễu Uyển Như nói.
Lý Lan Phương cũng quan tâm nói: "Đúng vậy, trẻ con phản nghịch, chờ bọn họ sau khi lớn lên hiểu chuyện, liền biết cha mẹ trong nhà mới là người quan tâm đến họ nhất.
"
"Hãy thư giãn đi, đừng quá lo lắng.
"
Tịch Vân Vận không lên tiếng, ánh mắt có chút trống rỗng.
Bởi vì ở thời đại này rất loạn, cô ấy rất lo lắng, con gái cô có xảy ra chuyện gì không.
Đến lúc đó sống không thấy người, chết không thấy xác !
Cô cũng vô cùng hối hận về những gì mình đã làm, nếu như không ép buộc Tiểu Tình, Tiểu Tình cũng sẽ không cùng trong nhà huyên náo cắt đứt.
"Ồ, mau nhìn kìa, chỗ đó có người bán hoa quả khô, hình như là nấm bụng dê.
" Liễu Uyển Như lo lắng Tịch Vân Vận suy nghĩ quá nhiều, nhớ nhung thành bệnh, nhanh chóng dời đề tài, chỉ vào sạp hàng ven đường của Chu Phong đang bán nấm bụng dê.
Lý Lan Phương kêu tài xế giảm tốc độ, sau đó cô quay cửa kính xe xuống, hướng về quầy hành Chu Phong nhìn sang, cười nói: "Thật đúng là, tôi nghe nói tài nguyên rừng ở huyện Thiệu đặc biệt phong phú, có rất nhiều nấm rừng, không nghĩ tới, vậy mà thật sự gặp được nấm bụng dê, đi xem thử, nếu như là nấm bụng dê tự nhiên, chúng ta mua một ít mang về.
"
"Được.
" Liễu Uyển Như cười gật đầu.
Lý Lan Phương để tài xế đem xe lái qua.
Ba người xuống xe.
Đi tới trước sạp Chu Phong.
Chu Phong đem Đại Bảo với Tiểu Bảo thả ở trên tấm thảm trước mặt hắn, chơi đùa với bọn nhóc, cũng cảm giác được trên đầu có bóng mờ.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ba người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đứng trước quầy hàng của hắn.
Trong đó một người còn ngồi xổm xuống, cầm một cây nấm bụng dê lên, nói: "Đây đúng là loại nấm bụng dê tự nhiên đích thực, chất lượng tốt.
"
"Tiểu tử, cậu bán bao nhiêu tiền một cân?"
Chu Phong vào lúc này cũng nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz Peugeot Sedan (BMW) đứng bên cạnh.
Năm 1988, những người có thể lái chiếc Mercedes-Benz Sedan chắc chắn là những người giàu có.
Bởi vì vào thời điểm này, xe con đặc biệt quý, Mercedes-Benz Sedan thì càng đắt hơn, không thể nào có giá dưới 500 ngàn.
Hơn nữa, còn phải có quan hệ, nếu không, cũng mua không được.
Xem ra ba quý cô này, không phải những người bình thường có tiền.
Hơn nữa, người phụ nữ mở miệng nói chuyện dùng tiếng phổ thông, trong giọng nói mang theo chút khẩu âm của Tinh Thành, hiển nhiên không phải người địa phương ở huyện Thiệu.
Bảng số xe của BMW cũng bắt đầu bằng tương A ở Tinh Thành.
Anh cười nói: "16 đồng một cân.
"
Anh không có bởi vì các cô không phải người địa phương, còn là quý cô, liền giở công phu sư tử ngoạm, báo giá vẫn như trước.
Bởi vì anh biết, người có tiền, bình thường đều rất thông minh.
Chỉ có một số ít người bị lợi dụng.
Trong tay cầm nấm bụng dê, ánh mắt của Lý Lan Phương rõ ràng vui vẻ, nói: "Giá cả rất thích hợp.
"
"Chỗ này của cậu còn bao nhiêu cân? Tôi mua hết.
"
Những cây nấm bụng dê này đều rất bổ dưỡng, ở Tinh Thành cho dù đi thị trường bán sỉ, cũng bán được 18 đồng một cân, nơi này bán rải rác vậy mà chỉ có 16 đồng một cân.
Hơn nữa, chất lượng của một cây đều rất tốt.
Không có lẫn lộn của nấm bụng dê được trồng trong nhà kính nhân tạo.
Không chỉ có thể bản thân mình ăn, còn có thể đưa cho bạn bè.
Lý Lan Phương nội tâm cảm thán, người thanh niên trước mắt này rất biết kiếm tiền, rất phúc hậu, thành thật.
Chu Phong trước tiên đem Đại Bảo Nhị Bảo phân biệt ôm vào trong sọt, sau đó cười đứng dậy nói: "Để tôi cân cho.
"
Sau khi cân xong, anh đem cân cho Lý Lan Phương xem, "Tổng cộng là 33 cân.
"
Nói xong, anh đem cân đưa tới trước mặt Lý Lan Phương, để cho cô qua cân lại.
Lý Lan Phương cười không có nhận cân, cầm chiếc túi da rắn lên, cười nói: "Ừm, rất chuẩn, đúng là 33 cân, không cân thiếu, đồng chí nhỏ, cậu rất tốt.
"
"Tổng cộng là 528 đồng.
" Nói xong, Lý Lan Phương từ trong túi rút ra sáu tờ 100 còn mới toanh.
------
Dịch: MBMH Translate
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...