Anh ta đẩy bả vai mình chạm vào bả vai Chu Phong, vẻ mặt như là hai anh em tốt thường xuyên hút thuốc, cười nói: "Nhìn những lời này của cậu xem, cậu không phải là con của bà con xa của ba vợ tôi sao? Khi cậu còn bé, tôi còn thấy cậu để mông trần chạy qua đấy, cho thân thích dùng giá nội bộ của nhân viên ở trong xưởng của chúng tôi là hợp quy tắc hợp pháp, nhà ai cũng sẽ có một ít hàng tươi mới muốn sấy khô.
"
“Nhà máy sấy của chúng tôi cũng không có phúc lợi gì khác, nhưng mà điểm này cũng khá là tốt.
”
Ý là, đồng ý ăn hoa hồng của Chu Phong.
Mặc dù nói một cân chỉ có một xu tiền hoa hồng, nhưng đây là 457 cân, chính là 4,57 đồng!
Hơn nữa Chu Phong còn nói sau này sẽ thường xuyên đến sấy nấm, số lượng có lẽ sẽ rất khả quan!
Dù sao bây giờ khi anh đi làm, cho dù ngồi vào vị trí quản lý thì tiền lương cũng chỉ có 72 đồng một tháng.
Ai lại ngại tiền nhiều?
Tảng đá trong lòng Chu Phong trở lên rắn chắc hơn, bởi vì điều anh làm không phải mua bán một lần, mà là hợp tác lâu dài, cho nên thời điểm nên thẳng thắn thành khẩn đối đãi thì phải thẳng thắn thành khẩn đối đãi.
Như vậy chẳng những sẽ không làm cho đối phương phản cảm, ngược lại sẽ làm cho đối phương cảm thấy mình rất đáng tin cậy, có thể hợp tác được.
--
Bởi vì sấy khô nấm bụng dê cần 12 tiếng, cho nên sau khi đặt nấm bụng dê ở đây, Chu Phong mang theo người nhà rời khỏi nhà máy sấy khô, ngày mai lại đến.
Trước khi đi, Chu Phong lại đưa hai điếu thuốc Bạch Sa cho ông bảo vệ, cảm ơn ông hỗ trợ.
Ra khỏi xưởng sấy khô, sau khi đi qua chỗ rẽ, giọng nói Chu Trình đè nén sự hưng phấn nói: "Chú Năm, chú thật trâu bò! Chuyện này thế mà được chú xử lý xong rồi!”
"Vừa rồi Đỗ quản lý còn phân phó cho người phía dưới, nói về sau khi chúng ta đưa nấm đến, mặc kệ số lượng bao nhiêu đều cho chúng ta sấy khô!"
Chu Vạn Lý cũng nhìn em năm của mình với cặp mắt khác xưa, nói: "Vẫn phải có văn hóa mới được, em xem anh và anh hai em, trước đó ngay cả cửa cũng không vào được, chớ nói chi là nói về chuyện tiện lợi như sau này có thể đến sấy khô bất cứ lúc nào.
”
--
Lúc đi bộ trở về thôn, vừa vặn là chạng vạng tối, người đập lúa bắt đầu về nhà.
Trên đường đi, bọn Chu Phong gặp thím Xuân Hồng.
“Thím Xuân Hồng.
” Chu Phong nhìn về phía bà ta chào hỏi.
Chuyện đổi núi, phải sớm giải quyết.
Thím Xuân Hồng nhìn thấy Chu Phong, cho rằng Chu Phong muốn nói với bà ta chuyện Tô Tiểu Tình bổ túc bài tập cho Tiểu Mai nhà bà ta, lập tức cầm liềm, tươi cười đi đến chỗ Chu Phong.
“Nghĩ xong chưa?” Thím Xuân Hồng cười hỏi.
Chu Phong biết Dương Xuân Hồng nói chuyện gì, anh đặt sọt xuống, cầm đòn gánh nói với Dương Xuân Hồng: "Thím Xuân Hồng, cháu có chút chuyện muốn nói riêng với thím.
”
Dương Xuân Hồng nở nụ cười, chuyện này mà còn phải ngượng ngùng.
Cũng đúng, sinh viên đại học rất hay sĩ diện.
Bà ta gật đầu.
Hai người đi về phía bờ ruộng.
Hai anh em Chu Trình và Chu Vạn Lý liếc nhìn nhau, Chu Trình hỏi: "Em nói xem liệu chú Năm có thể giải quyết không?"
Chu Vạn Lý nói ra: "Nếu như là lúc trước, em sẽ không tin, nhưng mà anh cũng nhìn thấy, chuyện hôm nay ở nhà máy sấy Hoa Phong, chú Năm đã làm được chuyện mà hai anh em chúng ta đều không làm được.
"
“Nó đã nói có thể khiến thím Xuân Hồng đồng ý đổi núi, hẳn là có thể giải quyết.
”
Lúc nói lời này, trong lòng Chu Vạn Lý cũng không yên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Chu Phong và Dương Xuân Hồng.
Lúc này, Chu Phong và Dương Xuân Hồng đi đến chính giữa bờ ruộng, nói chuyện ở chỗ này, cho dù là hai người Chu Trình ở bên kia cũng không nghe thấy.
Chứ đừng nói đến những người ở nơi xa hơn.
“Một hào hai giờ thật sự đã là rất đắt rồi, cháu cũng biết, đầu năm nay kiếm tiền rất khó, thím cũng không phải cố ý trả giá, trước đó trả hai hào hai giờ đó là bởi vì trong nhà thím còn có chút tiền, nhưng mà bây giờ trong nhà thím cũng nghèo, nếu không hay là như vậy đi, cứ một hào hai giờ tạm một thời gian, chờ nhà thím dư dả một chút, lại tăng lên hai hào hai giờ, thế nào?"
Bà ta vốn còn muốn giảm xuống còn năm xu hai giờ, nhưng mà lại suy nghĩ lại, nếu thật sự đề nghị ít tiền như vậy, đến lúc đó Tô Tiểu Tình nói cho hàng xóm trong thôn nghe thì bà ta mất mặt chết mất.
Quan trọng nhất vẫn là sợ Tô Tiểu Tình lúc nào cũng thanh cao thấy tiền quá ít sẽ từ chối.
Dù sao Tô Tiểu Tình cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học trọng điểm, mạnh hơn nhiều so với Chu Phong tốt nghiệp đại học bình thường, cũng là người có trình độ văn hóa cao nhất trong tám thôn mười dặm quanh đây.
Chu Phong đau lòng cho Tô Tiểu Tình, cô gái nhỏ này, nếu như ngày hôm qua không phải anh trùng hợp trở về, cô sẽ phải đi dạy bổ túc tiếng Anh cho người ta với giá một hào hai giờ, kiếm tiền vất vả thì không nói, còn phải bị thím Xuân Hồng châm chọc khiêu khích.
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt đen của anh nhanh chóng xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Xem ra mình cũng không cần phải mềm lòng.
------
Dịch: MBMH Translate
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...