Sau khi lửa cháy lớn, anh mới đi xem bên bếp xào rau, thêm vào một ít củi lửa, để cho ngọn lửa trong bếp cháy lên.
Anh đứng dậy lấy bình dầu từ trong tủ bát đũa ra.
Trong bình dầu chỉ có phần đáy có một tầng mỡ heo, anh dùng xẻng xúc toàn bộ mỡ heo này ra, bỏ vào trong nồi sắt nóng hổi.
Lúc này Tô Tiểu Tình đi vào, sau khi cô nhìn thấy Chu Phong bỏ mỡ heo vào trong nồi sắt, trong nháy mắt lại đau lòng, nhịn không được nói: "Mau vớt một ít mỡ lại, xào đồ ăn làm sao phải bỏ nhiều mỡ heo như vậy.
”
Bây giờ mỡ heo rất đắt, bởi vì thịt heo có thịt mỡ khi bán sẽ đắt hơn so với có mỗi thịt nạc, một cân cần 1,8 đồng, còn nhiều hơn so với tiền lương một ngày của cô.
Nông dân bình thường, mấy tháng cũng không ăn nổi thịt heo.
Nhà cô còn coi như tốt, cô có tiền lương, cộng thêm ba mẹ chồng trợ cấp, nếu như không phải Chu Phong quá phá, thích đánh bài, còn luôn thua tiền, cuộc sống nhà bọn họ thật ra còn có thể sống dễ chịu hơn nữa.
Không dám nói ngày ngày đều ăn thịt, một tháng ăn thịt heo vài lần vẫn có thể.
Nhưng sau khi sinh hai bảo bảo ra, chi tiêu trong nhà tăng lên mãnh liệt, nhưng Chu Phong lấy tiền từ trong nhà đi đánh bài chẳng những không bớt, ngược lại cầm càng nhiều tiền từ trong tay cô.
Cô đã không ăn thịt lợn trong một tháng.
Mỡ heo này là tháng trước khi mua thịt heo về chiên.
Mỗi lần cô xào rau, đều chỉ dùng thìa, nhẹ nhàng cạo từng chút một.
Lúc này, Chu Phong lại cạo sạch toàn bộ mỡ heo trong bình dầu.
Cô làm sao có thể không đau lòng.
Chu Phong đặt tay ở trên vai của cô, dịu dàng nói: "Không có việc gì, ngày mai anh sẽ mua thịt heo về, đến lúc đó chắc chắn có mỡ heo, đêm nay làm cua cay cho em, nếu không có mỡ thì không thể làm được.
"
"Tiểu Tình, em an tâm đi xem con đi, trong phòng bếp giao cho anh, cam đoan sẽ không làm hỏng, đêm nay cho em nếm thử cách làm mới của cua, cam đoan em vừa ăn đã nghiền, ăn đến độ hết rồi phải liếm ngón tay.
"
Câu nói cuối cùng khiến Tô Tiểu Tình xấu hổ, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Thời đại này, quan niệm giữa nam nữ đều rất thuần phác, người yêu của nhau ở bên ngoài cũng không dám dễ dàng nắm tay, chớ nói chi là hôn môi trước mặt mọi người.
Nói chuyện cũng đều rất quy củ.
Ví dụ như từ 'liếm ngón tay' này, sẽ rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ lệch, người đứng đắn tuyệt đối sẽ không nói, bởi vì sẽ làm cho nam nữ trưởng thành liên tưởng đến “liếm” ở phương diện khác.
Đi trở lại trong nhà chính, Chu Tiểu Yến nhìn về phía Tô Tiểu Tình trở về, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Chị dâu Năm, chị làm sao vậy?”
“Có lẽ! có lẽ là do bếp lò hơi nóng, chị vào trong phòng lấy mấy món đồ chơi cho Huyên Huyên và Khả Hinh chơi.
” Nói xong, Tô Tiểu Tình cúi đầu nhanh chóng vào phòng.
Sợ Chu Tiểu Yến nhìn ra chút gì đó.
Trong lòng nhịn không được oán trách nói: Hôm nay Chu Phong sao lại kỳ quái như vậy, mồm mép thì trơn tru luôn nói những lời kia.
Chu Phong ở trong phòng bếp xào cua đến độ vàng óng ánh thì vớt toàn bộ ra, đổ toàn bộ hành gừng tỏi băm đã cắt xong vào, nồi sắt lập tức phát ra tiếng vang 'xèo xèo'.
Mùi hành, gừng, tỏi trong nháy mắt tràn ngập.
Tô Tiểu Tình và Chu Tiểu Yến chơi với cục cưng trong phòng khách đều không tự chủ được hít sâu một hơi.
“Thơm quá.
” Chu Tiểu Yến nói.
Tô Tiểu Tình gật đầu, "Hành gừng tỏi quả thật rất thơm.
”
Dù sao trong nồi đồ ăn cũng bỏ nhiều mỡ như vậy.
Đau lòng.
Lần sau tuyệt đối không để Chu Phong xuống bếp nữa.
Khi cạo mỡ tay cũng không biết run lên một chút.
Sau khi Chu Phong xào hành gừng tỏi cho thơm xong thì đến dưới mái hiên lấy một nắm ớt khô treo dưới mái hiên đã được hong khô.
Sau khi rửa sạch thì đặt lên thớt gỗ băm nhỏ từng miếng.
Sau khi băm nhỏ, bỏ vào trong nồi rau, tiếp tục xào.
Sau đó lấy vỏ quýt phơi khô đã chuẩn bị sẵn thái sợi cùng với các loại gia vị khác như hồi, hạt tiêu, hoa tiêu v.
v! bỏ vào.
Lại xào sơ một chút, mùi thơm càng nồng.
Anh cho cua chiên vào nồi, sau một lúc xào sơ qua thì cho thêm nước nóng, hầm trong nồi.
Trong thời gian hầm trong nồi, anh chuẩn bị xem giờ.
Bởi vì cua là con vật ở trong sông, trong cơ thể sẽ có các loại ký sinh trùng, nhất định phải nấu chín mới có thể ăn.
Nếu không sẽ có khả năng nhiễm trùng phổi.
"Không có đồng hồ đeo tay! "
“Không có đồng hồ báo thức.
”
“Không có đồng hồ.
”
Chỉ có thể dự đoán thời gian.
Đi đến bếp lò, cho thêm chút củi lửa vào bếp lò, không cho lửa cháy quá to, để lửa vừa.
Sau đó anh mở cửa gỗ phía sau phòng bếp, nơi này có một mảnh đất trồng rau.
Mượn ánh đèn yếu ớt từ phòng bếp lộ ra, anh vặt một ít tía tô, sau đó một lần nữa vào nhà, đến chỗ giếng nước rửa sạch lá tía tô và rau xanh chuẩn bị lát nữa xào.
------
Dịch: MBMH Translate
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...