“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, chúng ta ra ngoài ăn đi, coi như buổi tiệc đón chào giám đóc Châu”, Tần Kiệt nhìn vào điện thoại, đã khá muộn, anh muốn sớm trở về trường học.
Châu Phàm là ai chứ?
Anh ta có thể trở thành một trong bốn nhân vật đứng đầu thế hệ mới của Walmart, tầm nhìn đương nhiên không tồi.
Vừa nghe Tần Kiệt liền hiểu được anh ta đang nghĩ gì.
Châu Phàm nói: “Không cần đâu, tôi mới tới đây vẫn chưa quen với mọi thứ xung quanh, muốn một mình đi dạo một chút.
Gíam đốc Tần, anh nên trở về trường sớm đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc lại với anh!”
“Như vậy sao được chứ?”, Tần Kiệt đương nhiên không đồng ý: “Anh là đối tác làm ăn của tôi, lại vừa mới tới, không ăn cùng nhau bữa cơm thì không được!”
“Thật sự là không cần thiết!”
Cho dù Tần Kiệt thuyết phục thế nào, Châu Phàm cũng nhất quyết không ăn.
Cuối cùng, Tần Kiệt cũng chỉ có thể chịu thua.
“Được, nhưng bữa cơm này coi như nợ lại, lần sau có thời gian, hai chúng ta cùng nhau ăn riêng một bữa.
Gíam đốc Châu chắc sẽ không từ chối nữa đúng không?”, Tần Kiệt cười nói.
“Đương nhiên là như vậy rồi!”, Châu Phàm cười đáp.
“Được, hôm nay cứ như vậy đi.
Những ngày tiếp theo làm phiền giám đốc Châu rồi.
Có chuyện gì cứ điện thoại cho tôi, tôi đảm bảo sẽ có mặt sớm nhất có thể!”
“Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì!”
“Ừm.
Vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại!”
“Bye bye!”
Sau khi Tần Kiệt rời đi, anh vội vàng quay lại kí túc xá.
Anh vừa đến nơi thì nhận được điện thoại của Tần Tuyết, hai người tán gẫu một lúc, Tần Kiệt cầm cuốn giáo trình tiếng Anh đến gặp cô, bắt đầu cùng nhau ôn tập.
Trong nửa tháng tiếp đó, Tần Kiệt hoặc là học tiếng anh với Tần Tuyết, hoặc trò chuyện với Uông Sảng về chuyện của Đào Kỳ mỗi ngày.
Kể từ khi bạn gái của Đào Kỳ đề nghị chia tay, cậu ta thật sự đau khổ mất mấy ngày.
Có điều chỉ ba ngày sau, Đào Kỳ đã hồi phục lại tâm trạng ban đầu.
Hoặc giả như người ta vẫn nói, đen tình đỏ bạc, tình cảm không xuôi sự nghiệp lại phất lên như diều gặp gió.
Sau khi chia tay bạn gái, Đào Kỳ dồn hết tâm trí vào việc học và việc thu mua phế liệu.
Không ngờ trong nửa tháng đó, Đào Kỳ càng làm càng suôn sẻ.
Bây giờ đã là cuối tháng mười một, sắp bước vào tháng mười hai.
Tuy nhiên dưới sự nỗ lực của Đào Kỳ, việc thu mua phế liệu ở trường ĐH Hoa Nông vẫn rất tiến triển, không thua kém gì với mùa hè.
Cộng thêm diện tích của ĐH Hoa Nông lớn gấp đôi ĐH Hồ nên cậu ta đã kiếm được không ít tiền.
Đây là chuyện thứ nhất.
Thứ hai, cậu ta là sinh viên khoa tiếng Anh, tháng sau là kì thi CET-6 hàng năm.
Để chuẩn bị cho kì thi đó, cậu ta cũng không bỏ bê việc học của mình.
Chia tay là nguyên nhân thôi thúc cậu ta phấn đấu.
Trong nửa tháng, cậu ta chăm chỉ học hành, đi sớm về muộn.
Sau cùng trở thành sinh viên chăm chỉ nhất trong kí túc xá của Uông Sảng.
Tất cả các sinh viên khác trong kí túc đều cảm thấy áp lực tựa núi đè, Đào Kỳ bị bạn gái đá vẫn không suy sụp.
Uông Sảng bọn họ nào dám chơi game mà lãng phí thời gian ôn bài.
Vì vậy kí túc xá của Uông Sảng cũng như được truyền thêm nhiệt huyết.
Ai ai cũng đi sớm về muộn, chuẩn bị cho kì thi CET-6 sắp tới.
Không khí học tập hừng hực.
Có thể nói ở mức độ nào đó, Uông Sảng rất biết ơn Đào Kỳ.
Nếu không có Đào Kỳ, Uông Sảng sẽ không biết rằng mình vẫn còn thời gian để chiến đấu.
Đáng tiếc thay Uông Sảng đã chọn hợp tác với Tần Kiệt.
Dù có biết ơn đến đâu thì cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Một ngày là kẻ thù thì cả đời sẽ là kẻ thù.
Hơn nữa, Uông Sảng và Đào Kỳ là bạn cùng phòng, cùng nghĩa với việc bị bán đứng.
Đào Kỳ nếu biết được Uông Sảng bán đứng mình, nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta.
Thế nên mặc dù rất cảm kích Đào Kỳ nhưng Uông Sảng vẫn rất lí trí.
Cảm kích là cảm kích, thù hận là thù hận, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau không thể nhầm lẫn được.
Về điểm này, Tần Kiệt đánh giá cậu ta khá cao.
Hành vi của Uông Sảng là sự phân biệt rạch ròi giữa công và tư trong xã hội.
Cậu ta có nguyên tắc, là một hạt giống tốt.
Tần Kiệt cảm thấy sau này có thể tìm cơ hội liên lạc tiếp xúc với Uông Sảng nhiều hơn để tìm hiểu thêm về cậu ta.
Nếu ok, trong tương lai sẽ cần dùng đến.
Ngoài ra, Tần Kiệt cũng quan tâm đến hai chuyện khác.
Một là chuyện Lâu béo hợp tác với người cùng ngành ở phân hiệu Hoa Xương- ĐH Hoa Nam.
Lúc đầu, bên đó không đồng ý.
Không ngờ nó đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của Lâu béo.
Không ngừng bám diết, không sợ phiền phức, không bỏ cuộc, không thỏa thuận, dùng năm chính sách này với thời gian mười ngày, cuối cùng cũng có thể hạ gục đối phương.
Đồng ý kí kết.
Vì chuyện này, Tần Kiệt đặc biệt yêu cầu Lâu béo mời bên kia ăn một bữa cơm.
Địa điểm là nhà hàng Tiểu Tứ Xuyên, tổng cộng mời ba lần.
Ba lần liên tiếp đó khiến ông chủ của nhà hàng nhìn Tần Kiệt đến quen mặt luôn.
Từ lần đầu tiên không hài lòng, dần biến thành nhiệt tình.
Cũng đâu còn cách nào khác.
Ai bảo Tần Kiệt để lại ấn tượng sâu sắc như vậy, lại còn hết lần này đến lần khác đến chỗ ông ta ăn cơm.
Tục ngữ nói rất đúng, không giơ tay đánh người cười với mình.
Hơn nữa Tần Kiệt làm như vậy là đang chăm sóc đến việc làm ăn của ông ta.
Ông chủ Tiểu Tứ Xuyên đương nhiên là rất vui mừng rồi.
Khi thanh toán còn đặc biệt giảm giá cho họ, sau đó trò chuyện vui vẻ với anh đồng thời xin lỗi, mong lần sau Tần Kiệt lại tới.
Có thể hòa giải được đương nhiên là tốt.
Ông chủ của Tiểu Tứ Xuyên chủ động nở một nụ cười, Tần Kiệt cũng không phải là người không biết lý lẽ.
Đương nhiên anh sẽ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề.
Dùng nụ cười để xóa giải hận thù.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Lâu béo, Mã Dương và Quách Bùi dưới sự chỉ dẫn của Tần Kiệt lại bắt đầu củng cố 3 cơ sở của ĐH Hồ và kiểm tra những chỗ còn thiếu sót.
Cố gắng không để xuất hiện bất cứ sơ hở nào.
Thấy Lâu béo làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc, Tần Kiệt thật sự hài lòng.
Thế nên anh đặt hết tâm trí vào công việc của siêu thị.
Từ lần gặp Châu Phàm đợt trước, Tần Kiệt không thật sự chú ý tới tiến độ của siêu thị.
Lâu lâu có thời gian anh mới đến ngó một lần.
Ừm!
Đúng thật là, người chuyên nghiệp làm việc chuyên môn, đúng là không tầm thường.
Trước khi Châu Phàm tới, Tần Kiệt chỉ đi làm một ít văn kiện mà hai chân suýt nữa đã mềm đi vì mệt, suýt không thở nổi.
Kể từ sau khi Châu Phàm đến, hiệu quả làm việc được cải thiện rõ rệt.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Châu Phàm đã giải quyết gần như hết những tài liệu cần dùng.
Sau khi Tần Kiệt biết được việc này thì chỉ biết tặc lưỡi.
Nhân tài đúng là nhân tài có khác, hiệu quả công việc thật sự rất cao.
Tần Kiệt biết mình lựa chọn hợp tác với Châu Phàm là quyết định rất đúng đắn.
Anh càng nhìn Châu Phàm càng thấy hài lòng.
Hôm nay đến anh phát hiện ra Châu Phàm đang nói chuyện với một số người lạ.
Anh cũng không tiện làm phiền họ nên đi loanh quanh một vòng.
Đợi hơn 2 tiếng sau, Châu Phàm mới tiễn những người lạ kia đi.
Sau đó đi về phía anh.
“Gíam đốc Tần, để anh đợi lâu rồi!”
“Không sao, tôi hiểu mà.
Mấy ngày nay đều nhờ giám đốc Châu, vất vả cho anh rồi!”
“Nếu giám đốc Tần biết tôi đã chịu vất vả, vậy thì bắt đầu từ ngày mai, anh tới làm việc có được không? Nửa tháng rồi, giám đốc Tần mới đến có 3 lần.
Mỗi lần anh đến chỉ đi vòng vòng, sau đó vỗ mông rời đi, ném hết việc còn lại cho tôi, tôi chịu không nổi đâu!”
Châu Phàm nhìn thấy Tần Kiệt đến thì bắt đầu than thở.
Điều này làm Tần Kiệt bật cười.
Nghiêm túc mà nói, những điều Châu Phàm nói đều là sự thực.
Anh đúng là chỉ đến xem và không làm gì cả, làm một người quản lý đúng nghĩa.
Nghe Châu Phàm nói như vậy, anh cũng thấy có lỗi với anh ta.
“Gíam đốc Châu, anh biết tôi vẫn còn là một sinh viên mà, tháng sau phải tham gia vào kì thi CET-6, thật sự là không có thời gian!”
----------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...