Mơ Màng Một Chút Thơ Ca

Anh đi mất,
Hồn em như mặt đất cằn cỗi
Cứ nứt toác nứt toác dần

Chẳng còn dáng ai, rồi tan vỡ
Tim em vỡ rồi anh có hay
Anh đi kéo theo tất cả

Mà chỉ để lại thân xác héo mòn
Này anh tần nhẫn quá
Đi mãi sao không về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận