Mơ Màng Một Chút Thơ Ca
Thưở tương tư còn đầy trong nỗi nhớ
Tựa hôm qua mắt em ánh ngây thơ
Tôi khẽ mấp máy môi một ý thơ
Ngại ngùng nhìn em buổi đầu gặp gỡ.
Ta đi dạo qua con phố sương mờ
Trời trông xanh biếc mây trôi lẳng lơ
Tôi nắm lấy tay em rồi vẩn vơ
Em sẽ bên tôi đến bao bến bờ.
Thực tình cuộc đời chẳng hệt như mơ
Em làm kẻ cắp trốn khỏi hồn thơ
Rời bỏ tình tôi nơi chốn bơ vơ
Chữ thương của em trở thành tiếng vỡ.
Tôi tiếc một đoạn tình ca dang dở
Bởi tình ta là câu chuyện lững lờ
Như khúc gảy đàn vang vọng nhởn nhơ
Bấy nhiêu mặn nồng rồi cũng hững hờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...