Mơ Màng Một Chút Thơ Ca
Xuân thì cây lá đơm hoa
Chim én bay về nhộn nhịp cả trời
Tiếng hoạ mi hót lánh lót
Dẫn bước hai kẻ cô đơn gặp nhau
Hương hoa bén mồi tương tư
Xuân đó tơ hồng nối lại thành đôi.
Hạ đến ươm vàng sắc tình
Đôi kẻ quấn quýt như thuở ban đầu
Tặng nàng cành hoa hồng nhỏ
Tỏ bày tình yêu vĩnh cửu của anh
Dừng chân nơi tiệm sách cũ
Trên môi rạng rỡ nụ cười vui tươi.
Thu về gặp mùa chia xa
Đôi uyên ương bỗng mỗi người một nơi
Anh theo sự nghiệp phía trước
Nàng lại cần mẫn ủng hộ phía sau
Chuyện trò qua những cuộc gọi
Chẳng biết ai kia đang như thế nào.
Thu tan đông tới lạnh lẽo
Liên lạc thường xuyên rồi cũng thưa dần
Tơ hồng cắt đứt làm đôi
Anh không còn yêu, bỏ nàng đi rồi
Nàng đứng tuyệt vọng giữa đường
Khoé mi ửng đỏ đại dương tuôn trào.
Anh bảo tình yêu vĩnh cửu
Nhưng lại chẳng thắng được dòng thời gian
Đêm khuya lòng nàng tan vỡ
Làm sao để vỗ về sự nức nở
Khi đã trao hết tình thương
Có ai ngờ được lòng người đổi thay.
Đông tàn rồi xuân lại đến
Thời gian vẫn thế, xoay chuyển liên hồi
Người chẳng ở mãi quá khứ
Vẫn phải đi tiếp hành trình bỏ dở
Tình cũng chỉ là phù phiếm
Có ai đợi mãi bến đò năm xưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...