Mơ Màng Một Chút Thơ Ca
Tia nắng sưởi ấm muôn loài
Nhưng không ấm được trái tim cằn cỗi.
Không một ai thèm đoái hoài
Ngọn cỏ níu làn gió để sinh sôi.
Mây đã đưa tay giúp đỡ
Cỏ vì thế trót đem lòng lỡ yêu.
Cánh hoa tiếc thương thực tế
Ngọn cỏ ven đường sao với được mây?
Sao phải ngu ngốc đến thế
Chịu đựng sự giẫm đạp từ chê bai.
Sao phải nhân nhượng đến thế
Chỉ vì tình yêu đơm hoa kết trái.
Cỏ không màng những rào cản
Một mực gắng gượng từng khoảng không gian.
Đem tình yêu thành ý chí
Chứng minh rằng cỏ bao nhiêu rực rỡ.
Mây ơi, mây có để ý
Một người nguyện vì mây mà nỗ lực?
~
Cỏ ơi, đừng đuổi theo mây
Vì mây đã đến ngay bên cỏ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...