Cơm tối thời điểm cậu Tân ăn cơm trong sự vui sướng, cậu Hoàng ngồi im re mắt to trừng cậu Tân.
Mận thói quen tính tình của cậu ta rồi cô ngồi ăn yên tĩnh, chỉ tội cậu em trai út nhà Mận, mới trưởng thành, lần đầu đi xa, cũng lần đầu ngồi ăn cùng anh em nhà anh rể.
Tình cảnh đặc sắc khiến thằng bé nhớ mãi không quên.
Tính ra thằng nhỏ biết em trai của anh rể quý thích chị gái nó, hai ba bữa lại nghe hai anh em nói mát nhau nó đến ôm bụng.
Trong đầu nhớ kỹ vở kịch này về nhà kể cho anh Đủ nó đang ở nhà chờ đợi đâu.
Chiến tranh diễn ra ba ngày cuối cùng cậu Hoàng chính thức tiễn đi thằng em trời đánh nhà mình.
Cậu đi rồi không quên gửi gắm lại cho anh trai hai câu:
” Anh trai, em buông chứ không thể nhìn anh bội bạc!”
” Cậu Phú buông nhưng còn người khác đấy giữ cho kỹ kẻo mất khi nào không hay!”
Cậu Hoàng tức giận dậm chân chỉ muốn túm cổ thằng em trai lắm miệng nhốt vào nhà đánh cho một trận mới tiêu nổi hỏa.
Cậu Hoàng thật đáng thương, vạ miệng có vài lần cuối cùng bị em trai ghi nhớ chỉ tưởng nhìn cậu cười cợt.
Làm chồng không được gần vợ, sỉ nhục của đàn ông là đây chứ đâu!
Nói vừa ý vợ cười, trái ý vợ cái nhìn không thèm liếc mắt, cậu nhận mình chính thức đi vào con đường cánh đàn ông hay chê cười đấy, cậu sợ vợ, sợ cô vợ ban đầu mình muốn tính kế.
Đây gọi là gậy ông đập lưng ông!
Cuộc sống hai vợ chồng quay lại lúc ban đầu trước khi cậu Tân đến.
Chỉ khác một tí tẹo là cậu Hoàng bắt đầu học nấu những món ăn khác.
Ba tháng nữa trôi qua chỉ còn hai tháng nữa lại một cái tết đến.
Mận bận bịu bán hàng, theo hàng tháng này bán cũng hết, vậy còn một tháng cô trở về quê kịp ăn tết.
Toan tính ban đầu đi chỉ nửa năm cuối cùng đi quá, trong nhà xảy ra biến hóa lớn cậu Tân không hé răng nói cho cô cậu biết, thành hai người không ai biết ở nhà mình không chỉ hai bà mẹ vẫn mặt nặng mày nhẹ chưa có dấu hiệu giảm.
Bên Ngọc, con Duyên tranh chấp cùng Gấm, Vừng không ai nhường ai chỉ vì cái quyền.
Mận đi xa nhà trong nhà hai mẹ chỉ quản họ ai có địa vị, làm con dâu phải lo cho gia đình, không có vợ cả ở nhà, vợ lẽ với nhau hai người kia ghen ghét Ngọc.
Ngọc bù đầu tóc rối đấu miệng với hai người kia dù cô ta có con Duyên bên cạnh nhưng thế nào cũng không so được.
Con Duyên thông minh tới mấy làm sao ngạnh được với Vừng đã từ nhỏ lăn lộn trên huyện, làm cô đào mánh khóe nào không biết, trừ Ngọc luôn đơn thuần nghĩ mới ra nông nỗi bị Mận cao giọng gọi là “Ngọc Ngốc”!
Đơn giản Mận nếu biết cô cũng bất lực không giúp được gì, chuyện mẹ chồng cô đã muốn tránh không nhúng tay ngay từ đầu, còn Ngọc cô đã nhắc nhở mà vẫn không đua nổi vậy tự làm tự chịu thôi.
Cái nhà không ra cái nhà đều do từ bố chồng, chồng cô gây ra, hàng xón họ cười cũng là cười hai người này đầu tiên chứ cười đâu tới cô mà cô phải bận tâm cho nặng váy.
———–
Trước ngày đi trở về, cậu Hoàng cầm tiền trả tiền thuê nhà, thuê sạp hàng.
Chiều đến Mận cho đồ đạc gọn gàng bao này bị kia đầy đủ mới ngừng nghỉ.
Cậu Hoàng đi tới xem xét hỏi:
– Em mua đồ có đủ không? Tận xa ngoài đấy mấy đồ trong này các mẹ sẽ thích.
– Mua cũng vừa phải đâu phải khuân hết, áo váy trong này giá cao hơn gấp đôi ở huyện, em mua mỗi người hai bộ về huyện mua thêm đi.
Dù sao trời ngoài đấy lạnh mình mua đồ trong này không hợp lắm.
– Đây cũng rét.
– Rét sao bằng gió mùa đông bắc ngoài đó.
– Ừ vậy quyền em.
Cậu Hoàng ngồi xuống ghế lảng qua truyện khác:
– Trời rét này mình xuống bếp nhóm củi ngồi cho đỡ lạnh đi.
– Cậu xuống mà nhóm.
– Em xuống ngồi với tôi thì tôi nhóm.
– Không, em đi đắp chăn ngủ sao phải ngồi cho mỏi lưng, cậu tự nhóm mà ngồi cho ấm.
Mận nói xong cô đi vào buồng đi ngủ thật, không có việc, ăn xong chỉ đi ngủ chứ làm gì.
Cậu Hoàng ngồi trơ trọi giữa gian nhà không biết làm sao, đi nhóm lửa ngồi một mình?
Cậu chưa bị điên đâu đi ngồi sưởi ấm một mình!
Đi vào ngủ?
Ban ngày ban mặt thế này hai vợ chồng ngủ cậu không sao Mận chắc chắn không chịu…..
Hết cách cậu đi ra ngoài tìm quán nước chè ngồi nghe người ta tám chuyện thiên hạ cho nhanh hết ngày.
Sáng ngày hôm sau hai vợ chồng Mận theo xe thuê ngược về quê.
Xe chạy không nhanh đi hết tầm mười ngày về đến đầu huyện, cô cậu trả tiền sau đi về quán của mình.
Cậu Tân biết anh trai hôm nay sẽ về tới nơi, cậu ta không lên quán nhà mình nữa, Mận vừa vào đến cửa đã nghe thanh chửi.
” Thằng Sanh mày còn lề mề ở đấy làm gì đấy hả? Cậu sắp về tao mách cậu, cậu đánh bỏ mẹ mày bây giờ.
Thằng nhác làm!”
” Chị bị mợ đuổi rồi còn la liếm ở đây chị không sợ mợ thấy mợ đuổi lần nữa à?”
” Tao sợ gì cái con không biết đẻ ấy, nếu nó biết đẻ tao còn nể, này gần ba năm trời không có gì….
Bà đang nói bóng gió rồi đấy! Làm dâu mà không biết phận cậu sớm ngày sẽ bỏ.
Mày tưởng tao sợ? Bà cả nói chỉ cần tao ngoan là làn vợ lẽ của cậu rồi.
Việc này không phải giấu diếm gì, mấy năm nay ai không biết? Trong nhà chỉ khinh thường cô ta mới không nói thôi!”
” Chị nói dối không ngượng ngùng.”
” Tao sao phải ngượng ngùng!!!”
…….
Hai người còn ở trong cãi nhau, Mận ở ngoài mặt không lộ vui buồn, cô vu vơ nói cậu Hoàng phía sau:
– Đi có hơn nửa năm về cậu lại sắp đón thêm vợ rồi!
Cậu Hoàng lòng bồn chồn vội giải thích:
– Tôi đâu lấy ai đâu mà thêm, em bóng gió nữa thế?
– Ớ cậu không nghe là mẹ đón dâu giúp cậu à?
– Em chấp gì con ở.
Mận đồng ý gật đầu:
– Thật là em không chấp con ở hay cô đào nhưng đây là mẹ chồng em gật đầu….
Nghe nói đã tận mấy năm trước rồi.
Cậu Hoàng hoàn toàn không hay biết mẹ mình ý định cho con Tỵ làm vợ lẽ của cậu.
Cậu còn đang tính ngày mai đưa con Tỵ đi làm lẽ cho mối nhập gạo của nhà kia sao có thể cưới nó được.
– Việc này tối tôi giải thích cho em nghe, giờ em đi vào nghỉ ngơi, đi đường xa vất vả rồi.
Mận biết tỏng cái bụng dạ của cậu ta cô ừ ừ đi vào mắt không nhìn cái Tỵ.
Người đời nói chỉ hay, họ bảo mắt không thấy tâm không phiền, tâm trạng đúng với tình cảnh của Mận.
Con Tỵ thấy Mận nó chép miệng muốn nói vài ba câu lại bị cậu Hoàng trừng mắt với nó, tâm sợ hãi lựa chọn im miệng.
Thằng Sanh thấy nó giống chó nhà có tang im phăng phắc thằng bé cười khẩy đi tìm việc khác làm.
Cậu Hoàng để người làm đem hàng hóa vào sau đó đi gặp mấy ông chủ đang nhập hàng cùng cậu nhập hàng của họ.
Tối về trước khi đi ngủ cậu giải thích ngọn nguồn cho Mận biết, sáng ngày hôm sau cậu đem theo con Tỵ đi trước nơi ông chủ nhập hàng gạo bàn chuyện làm ăn năm sau.
Cuối ngày cậu về một mình, con Tỵ số phận thế nào chỉ có cậu biết, nó biết, Mận lại coi như dòng nước chảy qua.
Hai người ở lại trên huyện mấy ngày sau mới đóng cửa hàng, trả công cho thằng Sanh cùng vài người khác về quê ăn tết.
Ngày 25 tháng chạp cô cậu ngồi xe bò về quê, một cái tết nữa lại đến.
Cái tết đầu tiên của khởi đầu hạnh phúc đồng thời cũng là cuộc sống rửa mặt bằng nước của Mận bắt đầu!
Một người buông, 1 người lưỡng lựu, một người mới xuất hiện !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...