Ngọc cùng Duyên giao lưu ánh mắt cười mà lòng hiểu rõ.
Cuộc sống không có sai lầm làm sao có tương lai?
Ngọc ngộ ra chân lý cuộc sống, ngộ ra bản tính con người, từ một người không hiểu thói đời giờ lại nhìn ra mọi mánh khóe trong ngôi nhà đầy toan tính này.
Mọi sự không nói trước điều gì, chẳng biết cái này là phúc hay họa chỉ mong cô ta không lầm được lạc lối trở thành vật ngáng chân của Mận.
Mặt khác Mận đi dạo trên con đường tấp nập, khi ở quê Mận xem ăn mặc đã coi như tư sắc giờ cô nhìn trên đường rất nhiều cô gái mặc váy áo màu sặc sỡ cô nhấp miệng nghĩ:
” Huyện thành khác thật, mình đúng ếch ngồi đáy giếng….”
Mận cảm thán lại quên cô ở vùng quê người con gái hay đàn bà đều lấy màu nâu làm chủ đạo.
Váy áo của cô vẫn có màu sắc nhưng do cô tính trầm mới dùng màu nâu đấy thôi.
Nhìn lại mấy cô vợ lẽ của cậu Hoàng có ai dùng màu nâu như cô đâu???
Mận đi hết con đường quẹo vào ngã rẽ khác đi thẳng đến trước một cửa tiệm nhìn nó lại không bước vào.
Cửa tiệm này là nhà cô, lý do cô không đi vào lại chỉ mình cô biết.
Hôm nay cô lên đây chờ cậu sắp xếp công việc cô chỉ tính đi dạo mà không phải tới cửa hàng nhà mình tính toán.
Quay người rời đi sau lưng ông Tẫn đi ra nhìn bóng lưng con gái thở dài, cậu Đủ vừa đến thấy ông nhìn về phía trước liên tục thở dài.
Mắt cậu nhìn theo thấy bóng dáng quen thuộc cậu ta vỗ vai chu mình nói:
– Chú đừng bi quan quá lần này em nó đi vào đó cũng là xem thời thế, nhà chúng ta không có người dốt!
Ông Tẫn quay ngắt đầu vỗ cho cậu ta một cái mắng:
– Nói thì hay mà chẳng được cái tích sự gì, cậu cứ để cho anh lo lắng đi rồi biết sự.
Cậu Đủ váng đầu ngu ngơ nói:
– Chú nói gì cơ? Thầy cháu thì sao?
– Sao chăng tối sẽ có, chú trọng việc buôn bán đây này, thương nhân giờ mọc như nấm không cẩn thận bát cơm không có mà nếm đâu.
– Ơ….
Cháu nói cái kia mà….
– Nói gì mà nói, thật là mấy anh em nhà cậu không bớt lo….
Cậu Đủ không hiểu ra sao tự nhiên bị mắng oan, cậu muốn nói lại lắm mà nhìn thấy thầy mình trợn mắt trông đành ngậm miệng bĩu môi thì thầm.
” Chú lo cho em Mận thì nói còn bày đặt lôi cháu ra nữa….
Chẳng biết ai phải lo ai đâu…”
Thằng Vinh cười ôm bụng, nó tưởng đau đầu cũng không dám tưởng ra vì chị gái mà thầy nó nổi nóng mắng anh Đủ nó không còn mặt mũi.
Chuyện này Mận không biết, mà biết cô cũng chỉ cười, hiểu biết thầy cô thì cô chỉ sau mẹ cô.
Ông miệng cười tâm lo lắng bất an vì cô, con gái gả đi chẳng đâu vào đâu, đi xa ông không lo mới lạ.
Ông làm đàn ông không nhiều lời như đàn bà, tình thương ông dành cho con gái lớn chỉ hơn chứ không có kém vợ mình.
Nét bút đẹp cả đời vẻ vang của ông, chỉ sai một dấu chấm khiến ông ngày lo đêm sợ.
Ông Tẫn liếc con gái đã khuất bóng mà quay người vào gian chuẩn bị đi giao hàng hóa.
Mận đi tìm hiểu rất nhiều thứ, cô vòng cả ra bến để xem cách nhà buôn giao dịch, đi tìm hiểu các nhà quan.
Phải nói 1 ngày với người đàn bà lười sẽ nhanh, mà đối một người chỉ muốn làm giàu, học hỏi mọi thứ như Mận thật đáng giá.
Chiều tối cô đi về cửa hàng đã thấy cậu ngồi ở quầy hàng tay gảy bàn tính gỗ.
Đang làm thấy bóng người cậu Hoàng đứng dậy đi ra quan tâm hỏi:
– Em đi dạo sao về muộn vậy? Đã ăn cái gì chưa tôi đi mua về?
– Cảm ơn, em đã ăn.
– Vậy em vào tắm rửa đi tối nay đi ngủ sớm mai giờ Dần chúng ta khởi hành.
– Vâng!!!
Mận đi vào cậu Hoàng còn muốn nói thêm nhìn tới ánh mắt cô mệt mỏi bèn im lặng không rên.
Sáng sớm hai người lên đường đi vào đàng trong, bước ngoặt mới bắt đầu với cô gái trẻ, liệu cô có thành công đứng vững gót chân trong kinh thành phồn hoa hay không?
Liệu cô có tâm vững vàng vượt qua chông gai trước mắt….
Tình vợ chồng cặp đôi oan trái có khả năng dịu nhẹ đi hay gắt gao thêm?
Nửa tháng sau!
– Cậu, chúng ta đến thành rồi.
Người lái xe vọng vào kêu, cậu Hoàng mở mành xe nhìn phía trước đưa cho tên ở nói:
– Tiền đi đóng phí rồi vào gửi xe tìm chỗ ở.
– Vâng.
Vào thành cô cậu thuê một chỗ ở, Mận ở nhà dọn dẹp chuẩn bị cơm nước, cậu Hoàng đi dạo xem xét tình hình.
Vài ngày như vậy, nhìn bình dị như cặp vợ chồng hòa thuận, đó chỉ mặt ngoài, mặt trong người ở giữa mới hiểu.
Nửa tháng sau.
Buổi tối ngày nọ.
– Mận em xem vải này bán giá mấy đồng một sấp?
Mận tay ngồi thêu nhìn nhìn.
– Cậu tính bán mấy đồng?
– Tôi tính bán mười đồng em nghĩ sao?
Mận suy tư nói:
– 10 đồng có vẻ hơi cao, chúng ta nước lạ muốn đứng vững cần phá giá chịu thiệt một vài chuyến.
– Vài chuyến số lượng hơi nhiều….
– Muốn lâu dài cần chịu thiệt, còn cậu muốn chỉ lần này thì cậu cứ theo ý cậu thôi.
Cậu Hoàng tâm động lại hỏi:
– Thế em tính bán giá nào là vừa?
Mận sờ vải trả lời:
– Vải này cậu đem vào không phải loại 1, nếu ở huyện thì giá 10 đồng sấp nhỏ này là được nhưng khinh thành quan nhiều, các bà mặc lên người không phải loại vài đồng, tiểu thư nhà quan họ dùng hàng cả quan tiền một sấp ấy.
– Tôi ban đầu tính bán thử.
– Cậu tính toán chi li quá, kinh nó khác huyện, vải này chỉ bán nhà thường hay nhà mới giàu, cậu căn giá 5, đến 7 đồng thôi.
Sau này đem loại 1 bán 20 đồng sấp vẫn lời, bỏ cái nhỏ mà bắt cái lớn.
– Em tính vậy?
Mận không vui nói:
– Em dù sao cũng là phận đàn bà không dám vọng ngôn, cậu vẫn là người trụ cột, ý của cậu là ý của em.
Cậu Hoàng giật mình, cậu cảm giác cô đang bực bội, tay toát mồ hôi cười:
– Tôi nào nói em thế nào, em nói sao tôi nghe, tôi là đang trưng cầu ý của em mà!
– Không dám, cậu cứ quyết đi em làm vợ hơn cậu cái đầu rồi.
– Tôi không có ý gì em giận sao?
– Không!
– Không giận sao mặt như cái nia thế này?
Mận liếc xéo cậu, cô chỉ muốn một tay tát cho cậu tỉnh ngủ, cậu suy diễn tới cô phải phục.
– Em cần gì giận cậu, cậu buồn cười.
– Không giận chỉ duỗi thôi đúng không?
– Hừ!!!
Mận giận quay người lên giường đi ngủ, cậu Hoàng càng cười to, thời gian này cậu ở chung sớm tối với cô vợ tâm lạnh này cậu đã hiểu vài phần.
Cô vẫn giống bao người vợ mà thôi, cô cũng muốn chồng mình có mình trong lòng, cũng muốn chồng mình nghe lời, muốn chồng quan tâm….
Cậu hiện tại mới nhận ra sau 2 năm trời đã quá muộn, cậu sai ngay từ lúc ngỏ lời cưới cô rồi.
Giọt nước tràn ly sao thu lại được….
Cậu Hoàng cười khổ, con đường lấy lòng vợ của cậu còn dài….
Một trận đánh, một cái tính kế của cậu đấy phải trả giá theo thời gian…..
Có khi 5 năm, có khi 10 năm….
Mà có khi cả đời này cậu không lấy được lòng tin của cô!
Dọn đồ vào cậu tắt đèn lên giường ngủ.
Ở thôn Hoài!!!
Nhà ông Tẫn.
Trong sân người ra người vào nhộn nhịp.
Hôm nay là ngày hỏi cưới cái Hậu, tuổi nó nặng vía nên nhà trai hôm nay chỉ tới đem sính lễ, đón nó qua nhà một vòng tháng sau mới rước dâu chính.
Trong căn buồng nhỏ cái Hậu mặc bộ váy hồng sắc ngồi trên giường chờ người gọi đi ra bưng nước mời đoàn nhà trai.
Cô gái tim đập thanh thanh, nắm thật chặt tay nhỏ rầu rĩ nói chuyện cùng Tím.
– Chị Tím em gả cho cậu Phú như này có thương tâm chị Mận không?
Cái Tím gần giống như cái Hậu được cái nó hiểu hơn tí chung lại cũng là vô tâm vô phổi.
Nó cười ngoác cái mồm nói:
– Mận tính cho em sao em còn băn khoăn.
Cậu Phú tính ra tốt gấp mấy lần cậu Hoàng dở hơi kia đấy.
– Em áy náy lắm, em biết cậu tốt nhưng chung lại cậu thích chị Mận.
– Thích nhưng không tới được, em nghĩ nhà cậu ta sẽ đồng ý cưới Mận à? Mận có bỏ cậu Hoàng thì nhà cậu Phú không chấp nhận đâu.
Sai ngay từ đầu rồi, số con bé khổ.
Em nếu hiểu thì về bên ấy sống tốt, chăm cậu Phú nhiều tý, dẫu sao tình yêu đâu có từ đầu, cưới về yêu cũng được.
– Em….!!!
Cái Tím ngắt lời nói:
– Giờ này áy náy gì nữa? Mận lo cho em tới mức này rồi chẳng nhẽ em muốn cho nó từ kinh thành về lại phải bận lòng sao? Em không biết nó vì sao phải rời đi à? nhìn bên kia đi rồi ngẫm! Chị trước nay không hiểu nhưng giờ sắp gả đi nhà người làm dâu, phận chung chồng sắp tới.
Cho dù vô tư tới đâu chị nhìn Mận chị hiểu nó khổ tâm.
Không vì bận tâm em, bận tâm thằng Vinh em nghĩ nó cắn răng gật đầu gả cho cậu Hoàng à? Nghĩ thông ra đi, 2 năm nay bao nhiêu lời đồn, bao nhiêu vất vả mình nó gánh?
Hôm trước mẹ chị nói nó khổ lắm, làm dâu phú ông, làm vợ có chồng ngu muội.
Chưa nói tới giờ hai bà mẹ chồng lớn nhỏ không kiêng cứ ầm ĩ.
Vợ lẽ không phải con nhà đàng hoàng mà là cô đào.
Cô đào mà như Ngọc đã mệt rồi, hai người kia không phải loại vũng bùn lầy, nếu là chị hay mày có ngấp ngoải về nhà mẹ đẻ rồi sao trụ nổi tận 2 năm?
– Em….
– Đừng có ấp úng nữa, suy nghĩ chín chắn, cậu Phú cần người vợ hiền, người vợ hiểu chuyện.
Nói đi nói lại Mận nó giờ vững cái chỗ vợ cậu cả Hoàng đấy đều do thực lực.
Chị em ta cần học hỏi thêm!
Nghe nhiều là thế cái Hậu tâm vẫn thương chị gái nhiều lắm, cùng mẹ cùng bố đẻ ra, làm chị gánh hết, nó làm em từ nhỏ có phải học, phải làm đều chị gái làm thay, không thích học thì thôi.
Cứ vô ưu cười qua mười mấy năm.
Khi chị gái gả cho anh rể nó đơn thuần nghĩ gái lớn phải gả chồng, khi chị gái bị anh rể đánh nó tức giận là thế nhưng tâm lại không hiểu thế nào….
Nó còn nhớ như im ngày giáp tết Mận gọi nó vào buồng tâm sự với nó.
*******
– Hậu vào buồng chị bảo.
Nghe chị gái gọi nó tung tăng đi vào, hai người ngồi xuống giường, Mạn sâu kín hỏi nó:
– Em trong lòng đã thích hay nhìn thấy chàng trai nào trong thôn ưng ý hay không?
Cái Hậu mặt đỏ ửng lắc đầu:
– Không có.
Mận mỉm cười cầm tay nó.
– Thế thầy mẹ với chị tính gả em cho cậu Phú em tính thế nào?
Cái Hậu sững sờ như vừa nghe tin chấn động, nó lắp bắp nói:
– Chị nói cái gì cơ?
Mận tưởng nó nghe không rõ cô nói lại:
– Chị nói em gả cho cậu Phú làm vợ được không?
– Chị nói đùa à?
– Không, nói thật.
Cái Hậu rưng rưng nước mắt nghẹn ngào hỏi:
– Chị không thích cậu ấy nữa à?
Mận mỉm cười mắt sáng trong lắc đầu:
– Đã từng giờ thì không, cậu ấy là người đàn ông có trách nhiệm chỉ cần em gật đầu thôi.
– Em…..
Em không nghĩ, cậu ấy thích chị, cậu ấy chờ chị 1 năm rồi mà sao giờ lại thế này.
– Chị không hòa ly, thầy mẹ già rồi không muốn thầy mẹ lo toan nữa.
Dù sao chị vẫn làm vợ cả, cậu Hoàng không điên rồ như trước, chị giờ sống vậy tạm ổn.
Em đã tới tuổi tìm được mối thì gả đi đừng nghĩ vớ vẩn mà tội thầy mẹ.
– Em sẽ gả nhưng không phải cậu ấy, em không thích cậu ấy đâu.
Mận phát thanh chỉ muốn răn dạy em gái.
– Cậu Phú hơn em 3 tuổi quá đẹp, fm gả qua nhà cậu ấy bà cả, bà hai không ở chung, ăn không chung dễ sống hơn.
Cái Hậu không biết làm sao, nó rối rắm nắm vạt áo bặm môi im lặng.
Mận thở dài ôm con bé vào nói:
– Chị muốn em gả cho cậu ấy vì muốn em sau này có cuộc sống sung sướng, chồng tuy không giàu nhưng trí lớn biết cố gắng.
Cơm ngày ba bữa ấm no là được gả về gắng có đứa con trai đầu lòng thôi là đủ.
Băn khoăn không phải chuyện, thầy mẹ mắt ưng cậu ấy, chúng ta làm con phải nghe lời thầy mẹ.
Không yêu thì về ở với nhau sẽ sinh tình.
Cái Hậu òa khóc gục vào vai Mận.
Mạn vỗ lưng con bé an ủi cuối cùng nó mắt đọng giọt lệ gật đầu nấc lên nói:
– Em gả cho cậu ấy.
Mận thả lỏng lòng bấy lâu nay lau nước mắt cho em gái.
– Cậu ấy sẽ không phụ em…..
*******
Giờ Tỵ đến họ hàng hai bên ngồi trao đổi sính lễ cặp vợ đôi Phú, Hậu ở bên hầu trà.
Giờ Tỵ khắc ba mọi chuyện xong xuôi, cậu Phú nắm tay cái Hậu đi về nhà mình, từ giây phút này cậu không còn là người con trai trông chờ cô gái tình đầu nữa…..
Cậu đã là em rể của cô, cậu vì cô mà lấy người con gái khác chỉ vì câu:
” Tôi tin cậu!”
Cuộc đời Mận không còn bóng dáng cậu, cậu còn yêu cũng chỉ coi cô là chị vợ…..
Có duyên không có phận, cách này là tốt nhất cho cả hai, không hận chỉ có một tình yêu đầu đời in sâu trong tim mỗi người….
Cậu hạnh phúc….
Cô yên tâm, đáy lòng không bất an, áy náy !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...