Hai bên lời qua tiếng lại đến cãi nhau, mọi người không ai nói gì mặc cho Ngọc cùng Gấm nói.
” Mày chẳng khác con chó canh cửa, con Mận nó quý mày quá, làm lẽ còn nghĩ vợ Cả nó tốt với mình, này nghĩ đẹp quá đấy….”
” Nghĩ đẹp hay không cần cô xía mồm vào à? Cậu nếu thích cô sao lại để giờ này mới đem cô về nhà? Tưởng mình có giá còn vênh mặt chửi vợ Cả này kia…”
” Mày nói tao sao mày không nhìn lại mày?”
” Nhìn gì? Tôi cần gì nhìn? Tóm lại tôi có chửi cũng chỉ dám nói đâu như cô thực hành luôn.”
” Mày gam chuột bớt kéo tao vào với mày, loại người hơi tí đã run chân, tao mà là mày tao đánh bỏ mẹ nó luôn.”
” Cô giỏi cô đánh, tôi nhận tôi nhát gan không dám đánh…”
Ngọc nhát thật, cô ta ngoài ném đồ còn đâu dám dơ tay đánh Mận cái nào đâu….
Gấm càng được nước lấn tới chửi:
– Tao nói mày giống chó mày còn không nhận, tao khinh loại ngu như mày, vợ Cả hay lẽ do mày thôi, mày chiếm được lòng cậu lại ngu thì kêu ai.
Đáng lẽ có đứa con còn ngu si để mất giờ như con chuột đi theo chân người ta.
Đã vậy còn nói rõ to….
Thật xấu hổ….
– Có gì xấu hổ? Cô hôm nay buồn cười quá đấy? Mình cũng làm lẽ lại chửi người làm lẽ? Cô nói người ta xấu hổ thế cô có thấy thẹn với tâm không Gấm?
Gấm nói chưa hết Mận đi vào nghe vừa hết đoạn cô ta nói, cô đem giỏ treo lên tường sau nói lại Gấm.
Mọi người quay qua thấy cô dáng vẻ mệt mỏi ngồi xuống ghế trước mâm cơm.
Vân lo lắng hỏi:
– Thằng Hoàng nó có nói gì em không?
– Không có chị, mọi người chờ em lâu rồi, ăn cơm thôi.
– Ừ.
Mọi người không bận tâm Gấm nữa, Gấm ấm ức phải ngậm miệng ăn cơm.
Cậu Tân trên đường đem hai người khác về, ông Tũn ăn cơm xong ngồi bậc hè hút thuốc phì phèo, bà Quý ngồi ôm cu Lâm nhìn phía cổng đăm chiêu.
Nhà ông Tũn sầu lo thì nhà ông Tẫn tiếp đón một chàng trai tưởng không quen mà quen không tưởng.
Cậu Phú quỳ gối trước mặt ông Tẫn cầu xin:
– Ông, con xin ông nhận con vào làm trong nhà được không?
Ông Tẫn phức tạp nhìn cậu Phú thấm thía nói:
– Phú, con đừng quỳ nữa, con với con bé không có duyên, con nên nghe lời mẹ con lấy con Thiết bên thôn đi.
Cậu Phú khăng khăng lắc đầu:
– Con không lấy, con chờ Mận, một năm, hai năm còn đều chờ đợi được, ông đừng đuổi con, con biết mình không xứng với Mận nhưng con thích em ấy, cậu Hoàng làm người không tốt, con xin ông cho con cơ hội.
Ông Tẫn lòng thương hại cậu Phú, ông hiện tại không nhìn ra con gái thích ai thì ông không phải thầy cô.
Ông đã sai giờ không thể lầm lỡ hạnh phúc con nhà người ta được.
Ông làm sao biết con gái ông cùng con rể sẽ yên ổn hay chia hai nửa.
Cậu Phú nói chờ, chờ đến bao giờ đây? Chờ cả đời không được như thế ông sẽ cắn rứt lương tâm.
– Phú, bác không phải khó dễ con, Mận! Con bé đã gả đi, con muốn con bé sau tái giá với con điều này khó lắm con trai.
Con là anh cả trong nhà nếu chờ con bé cả đời không lấy vợ, con bé sẽ mang tiếng.
Thầy mẹ con sẽ khổ tâm.
Cậu Phú nhất quyết không đứng dậy, cậu dập đầu khóc:
– Ông, nhà con nghèo không giàu nhưng con xin hứa cả đời này con chỉ lấy Mận làm vợ, con thề không thêm một người đàn bà nào bước qua ngạch cửa nữa.
Xin ông cho con cơ hội, Mận sống vậy khổ lắm rồi.
Cậu Phú càng nói ông Tẫn càng khổ tâm, ông sai lầm gả con đi, ngày hôm qua riêng gì ông Tũn xấu hổ, ông đây cũng đau đầu mất mặt nữa chứ.
Con gái gả phải thằng chồng tâm đen, mặt đẹp lòng xấu xa thì hạnh phúc ở đâu….
Ông chưa từng nghĩ gả con đi vào nhà giàu cho con sướng, nhà ông đủ sống cần gì nhà người ta bố thí cho mà ham hố.
Ông vì danh dự vì cái luật làng mà cắn răng gả con đi chứ….
Con ông từ hôn có dễ như nói đâu, từ đi sau này ai muốn lấy con ông về làm dâu, thà gả đi khổ quá không sống được sau này may ra còn đi bước nữa được.
Chưa gả đi đã từ hôn cho dù con gái ông nết na bao nhiêu cũng mang tai mang tiếng chê chồng.
Gái chê chồng thả trôi sông còn nhẹ, không phải thả sông thì sống cô độc cả đời, em gái, em trai sau cưới gả không xong.
Ông đã nghĩ trái nghĩ phải mới quyết định gả, đến con gái còn suy nghĩ tới vấn đề này rồi.
Ông Tẫn thở dài khuyên nhủ:
– Con giờ nông nổi thôi, thầy mẹ con chưa chắc đồng ý, con đừng khó xử thầy mẹ con.
Hai đứa không có duyên, giờ con bé đang làm vợ thằng Hoàng, khổ hay sướng đã gả đi là gái có chồng rồi, con có thể chấp nhận một người đàn bà gả quá nhưng họ hàng, gia đình con họ sẽ không chịu.
Chưa nói hai đứa nó chưa bỏ nhau!
– Con không ngại, nhà con có em trai, nếu thầy mẹ, hay họ hàng không muốn con có thể ở riêng.
– Con nói vậy bất hiếu, bác sẽ không cho con gái bác sống bất hiếu với thông gia.
Dù hiện tại thằng Hoàng bốn năm vợ thì con bé vẫn là Cả, trách nhiệm đè nặng trên vai.
Ông bà bên đó khó xử nó thì con gái bác vẫn hiếu thuận hai người họ.
Cậu Phú vội vàng sửa lời:
– Không! Ông đừng nghĩ vậy con sẽ không để em mang tiếng, con sẽ cho em cười hạnh phúc bù lại quãng thời gian này, con hiểu ông băn khoăn việc đã gả đi.
Đúng là gả quá chỉ được làm lẽ nhưng con không yêu ai, con không lấy vợ Lẽ, con chỉ cần một vợ nếu em nguyện thương con.
Thầy mẹ con cũng không khó xử, nhà con nghèo không trèo cao, không bày vẽ.
Hai nhà đều ở cùng thôn sáng tối giáp mặt thầy mẹ con làm người ông hãy tin con.
Ông Tẫn không biết nói thế nào bà Vui đi tới nghe được, bà làm mẹ khác ông Tẫn, hôm qua đủ để bà quyết định cho con bà cùng cậu Hoàng hòa ly, bỏ nhau khó, đàm tiếu có, bà chấp nhận còn hơn để con chung chạ với 4 người đàn bà khác.
Bà không giống người ta sống cảnh chung chồng, bà không nghiệm qua bà không hiểu rõ.
Bà chỉ biết chung chồng không cãi nhau thì chửi nhau, sống chia sẻ khổ lắm.
Còn bà còn trinh, con rể chưa đi gian buồng sau này gả tiếp vẫn ổn….
– Ông cần gì đắn đo nếu cậu Phú đợi được thì để cho hai đứa sau này nếu duyên có thì tới, nếu không có cậu ấy sẽ không đợi được thế thôi.
Hai bên tình nguyện, thằng Hoàng có thay đổi thì tôi sẽ không chấp nhận được nó.
Người ta ba, bốn vợ cũng lấy cách nhau, còn nó ngủ với 4 đứa mấy năm rồi không phải xa lạ.
Chưa nói tới có chửa trước vào cửa đã không tôn trọng vợ Cả rồi.
Ông Tẫn tâm sợ vợ, ngoài mặt nể vợ, ông im ru khi bị vợ nói.
Cậu Phú mắt long lanh như vớ được cọng rơm, cậu hướng bà Vui cam kết;
– Thưa bà, bà cho con một cơ hội, con sẽ ở rể….
Ở rể?
Bà Vui nhìn ông Tẫn, ông Tẫn nhìn bà Vui choáng váng…..
Ở rể khái niệm khó khăn nhất, tái giá còn không tới mức đó, chỉ nhà nghèo cơm không có mới cất công đi ở rể nhà vợ cho đỡ gánh gia đình.
Nhà cậu Phú không giàu, nghèo chưa tới mức phải ở rể nhà người, cậu sẵn sàng đi ở rể vì con gái ông bà!!!
Cái tình thương cậu dành cho Mận đã vượt qua định kiến, vượt qua dèm pha…..
Cậu không tiếc xấu hổ đi ở rể vì xin cho cậu cơ hội nếu con gái ông bà cùng con rể hòa ly.
Bà Vui đau lòng nhìn cậu thanh niên hơn con bà một tuổi, trước bà nghĩ đơn giản con gái bà cùng chàng thiếu niên nhà nghèo chỉ giống bạn bè ai biết được đằng sau nó là thứ tình trên mức tình yêu….
Giống chồng bà lấy bà không chỉ yêu mà cả hai đã đem nhau như tri kỷ đối đãi nhau.
Bà Vui băn khoăn mãi cuối cùng gật đầu, bà nói cậu Phú nếu chờ được thì chờ, không chờ được ông bà không ép….
Con gái ông bà mới gả đi ba tháng chưa có gì, muốn bỏ cũng một hai năm, nếu không có con thì bỏ dễ, bà chỉ lo trong thời gian này phát sinh chuyện gì đó sẽ khổ tấm lòng của cậu.
Cậu Phú tự tin nói:
– Ông bà không cần lo lắng, con sẽ không làm sai trái gì với Mận, con cũng không làm em ấy phải chịu cái gì khổ sở.
– Ừ, thôi con về đi sau không cần thưa ông bà làm gì cứ gọi hai bác là được.
Con không phải người làm không nên câu thúc cái việc này.
– Vâng, con cảm ơn hai bác.
Cậu Phú đứng dậy tính đi về ông Tẫn lại nói:
– À, con về tết nhất lo cho thầy mẹ các em qua tết đến làm cho nhà bác đi, không cần đi làng bên làm thuê.
Cậu Phú kinh ngạc, cậu trước sợ ông Tẫn bà Vui ghét bỏ cậu không nhìn hoàn cảnh muốn leo cao thích con gái ông bà, cậu không dám tới xin làm mướn, ngoài việc làm ở nhà, tối đi mò cua, tôm, cá cậu sẽ đến các thôn lân cận làm mướn kiếm thêm tiền cho thầy mẹ lo gia đình.
Cậu vui mừng rưng rưng nghẹn ngào cảm ơn:
– Con cảm ơn hai bác…
Ông Tẫn xua tay:
– Không có gì, bác nên cảm ơn con mới đúng, con không chê nhà bác, không chê con bác gả đi còn nguyện chờ đợi cho con bác cuộc sống mới.
Bác cùng vợ thay cái Mận cảm ơn con!
– Không có gì đâu, con thích Mận, con tự nguyện!
– Tự nguyện cũng có người hiếm như con, nếu thằng Hoàng được một nửa từ con thì….
Thôi duyên số cả rồi….!
Cậu Phú thấy ông Tẫn mắt đau lòng ông giấu nổi cậu, cậu âm thầm thề nếu cậu cùng Mận sau không có duyên nữa thì cậu sẽ đối tốt với ông bà coi như chính mình là con rể đi.
Cậu nói thêm vài câu sau xin phép đi về nhà, ông Tẫn, bà Vui nhìn bóng dáng cậu đi ra khỏi cổng ông bà chỉ biết thở dài thườn thượt, người thương yêu con bà thật lòng lại không phải cậu Hoàng, nếu biết trước ông bà sẽ gả cô cho cậu Phú mà không phải Hoàng….
Cái này là nghiệt duyên !!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...