Mộ Lang Bách Hoa Tu

"Trường Canh à, nha đầu kia vẫn quỳ ở bên ngoài sao?" Ngọc Hoàng đại đế liếc nhìn nha đầu bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện kia, phát sầu vuốt râu, đối với loại người quật cường cố chấp như thế này, hắn luôn cảm thấy đau đầu, đã thế lại còn gặp phải một đôi, thực không làm cho người khác bớt lo mà.

Kỳ thật, hắn vốn định để cho Khuê Mộc Lang ở trong Đâu Suất cung tự kiểm điểm lại một thời gian, sau đó lợi dụng chút tình cảm sau khi đã kết bạn bè cùng Thái Thượng Lão Quân, xin ông ta một viên tiên đan cho nha đầu kia ăn, thế còn không phải là xong chuyện hay sao? Ai biết Khuê Mộc Lang kia lại tuyệt không minh bạch nỗi khổ tâm của hắn, cứ gấp gáp trộm tiên đan của nhà người ta ngay ngày hôm đó, , kết quả Thái Thượng Lão Quân vừa về đã chạy đến nơi này của hắn bẩm báo chuyện bị mất trộm, vì thế, mọi người đều biết, hắn có muốn bao che cũng không bao che được, đành phải đày Khuê Mộc Lang xuống nhân gian. Nha đầu kia thì hay rồi, không ăn không uống không khóc không nháo, quỳ ở ngoài điện hai mươi ngày liên tiếp, định để cho hắn phải mềm lòng đây.

"Bệ hạ, đã hai mươi ngày rồi, lão nhân gia ngài vẫn nên nghĩ một biện pháp để đuổi nàng đi thôi."

Ngọc đế rầu rĩ nói: "Nếu có thể nghĩ ra một biện pháp, còn gọi ngươi tới làm cái gì chứ."

"Nếu như bệ hạ không có biện pháp, thì cựu thần có một biện pháp."

Ngọc đế vội hỏi: "Biện pháp gì?"

"Bệ hạ đày Khuê Mộc Lang xuống thế gian, hiện giờ hắn ở nhân gian quá ư là xuôi gió xuôi nước, thập phần mỹ mãn, cũng sắp thành thân đến nơi rồi. Không bằng để cho nha đầu xuống dụ dỗ hắn đi vào con đường tu tiên, đây coi như là nhất cử lưỡng tiện, người nói xem, bệ hạ?"

Ngọc đế vỗ tay cười nói: "Biện pháp này không tệ. Ta mà nói Khuê Mộc Lang muốn thành hôn dưới hạ giới, nàng so với ai khác đều chạy đi nhanh hơn, khẳng định là sẽ không còn ở này dây dưa nữa, khà khà."

"Vậy cựu thần đi truyền chỉ."

Ngọc đế cười tít mắt nói: "Nhanh đi, nhanh đi."

Nhi tử độc nhất của Lang viên ngoại muốn thành hôn, việc này tại Bồng Sơn thành coi như là chuyện lớn, bởi vì hắn cưới là thiên kim nhà đương kim Huyện lệnh, thật đúng là môn đăng hộ đối, quần anh tụ hội.

Tuyết Họa Nhi nhìn chữ hỉ đỏ thẫm dán đầy tường vây của Lang phủ, nói trong lòng không chua xót, miệng không đắng chát, thì đó là giả.


Khổng Tước quân cực kỳ trượng nghĩa vỗ vỗ bờ vai nàng, nói: "Khóc đi, khóc cho hết chua xót cùng oán khí đi cho nhẹ nhõm đầu óc. Ta sẽ nghĩ biện pháp làm thế nào để bắt cóc hắn từ nơi này."

Tuyết Họa Nhi không biết xấu hổ khóc lên, rồi miễn cưỡng nói: "Ngày mai chàng đã thành thân rồi, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà đi vào cướp đoạt hay sao?"

Khổng Tước quân ra vẻ ta đây đã tính hết tất cả rồi, nói: "Ta thân là tiên nhân, sao có thể làm bừa? Ta có một biện pháp, nhưng phải dùng trí tuệ."

Tuyết Họa Nhi vô cùng nghi ngờ những gì hắn nói, hắn cũng lúc có dùng trí tuệ hay sao?

Khổng Tước quân bởi vì chứng minh cho mưu tính sâu xa của mình, nên đã mau chóng biến hóa, cư nhiên thành bộ dáng của một vị cao tăng, rồi lại biến Tuyết Họa Nhi thành một vị tiểu hòa thượng.

Tuyết Họa Nhi sững sờ không biết hắn lại định giở trò gì, giữ chặt ống tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Làm cái gì vậy?"

"Lừa người." Khổng Tước quân nghênh ngang trên đường, rồi tới gõ cửa.

Quản gia vừa mở cửa thấy hai vị hòa thượng đến đây, vội nói: "Nhị vị là tới hoá duyên* à?" Gần đây thiếu gia muốn thành thân, d♡iễ.n‿đà,n‿l♡ê‿qu,ý‿đ♡ôn, cho nên người tới phủ hoá duyên hay ăn xin đều nhiều hơn bình thường.

(* - hóa duyên: đi khất thực; đi quyên.)

Khổng Tước quân giả vờ giả vịt nói: "Cái này, lão nạp tới không phải là để hoá duyên, mà là đến để tìm kiếm một người hữu duyên với Phật."

"Cái gì gọi là hữu duyên với Phật?"

"Chính là thiếu gia nhà ông đó. Hắn vốn là phương trượng nhà ta chuyển thế, hiện giờ chúng ta tới đón hắn rồi. Hắn ngàn vạn lần không thể thành thân nha."


"Bậy bạ, bệnh thần kinh." Quản gia xanh mặt, đại môn "ầm" một cái đóng lại.

Hạ nhân của Lang phủ này xem ra cũng không phải là hạng người dễ gạt gẫm, Tuyết Họa Nhi nhìn Khổng Tước quân mặt mày xám xịt, có chút khó xử thay hắn.

"Kế này không được, thì ta còn có một kế khác." Từ trước đến giờ, Khổng Tước quân luôn là càng bị áp chế thì lại càng hăng hái.

"Ta đi tới nhà Huyện lệnh, bắt cóc tiểu thư nhà lão ta. Khuê Mộc Lang sẽ không thể thành hôn được."

"Này, này cũng quá không phúc hậu đi?"

"Chuyện gấp lắm rồi, Ta chỉ có thể không phúc hậu một phen."

"Cái này, ta không làm được việc này."

"Nàng không làm được? Vậy được rồi, hiện giờ hắn không nhớ được nàng, nàng cứ trơ mắt nhìn Khuê Mộc Lang thành hôn đi, rồi con đường tu tiên của hắn cũng bị chặt đứt luôn. Nàng có muốn sau này được gặp lại hắn trên Thiên Đình hay không hả?"

Sao mà nàng lại không muốn? Bằng không sao có thể quỳ trước mặt Ngọc đế hai mươi ngày.

"Đi thôi, việc này không nên chậm trễ. Hành động nhanh một chút."

Tuyết Họa Nhi cũng hiểu được chuyện trước mắt vô cùng đặc biệt, cho nên chỉ có thể dùng thủ đoạn vô cùng đặc biệt mà thôi. Vì thế, hai người mau chóng dứt khoát, tới thẳng Huyện lệnh gia.


Huyện lệnh gia cũng là một màu đỏ thẫm, vui mừng chói mắt, lại đâm Tuyết Họa Nhi thêm một nhát.

Hai người đợi cho bóng đêm bao phủ, mới quyết định động thủ.

Tuyết Họa Nhi đang muốn niệm quyết đi vào, Khổng Tước quân ngăn cản nàng: "Nàng đi chỉ sợ không được, vạn nhất nàng kêu lên, thì lớn chuyện. Không bằng ta đi dùng sắc dụ. Nàng thấy bộ quần áo hôm nay ta mặc thế nào, có được không?"

Nói xong, hắn phủi phủi quần áo, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng, dung mạo cực kỳ lẳng lơ.

"Được!"

Khổng Tước quân vô cùng tự tin vẫy vẫy tay: "Vậy để ta đi. Nàng ở trong này tiếp ứng."

"Vâng!"

Khổng Tước quân khẽ bay lên rồi trèo tường đi vào, Tuyết Họa Nhi chờ ở bên ngoài tường vây, cảm thấy được Khuê Mộc Lang có một người bằng hữu như hắn, thật là có phúc khí.

Đột nhiên, có tiếng nữ tử thét lên thê lương, rồi tiếng quát tháo bên trong tường vây vang lên: "Người đâu, bắt hồ ly tinh kia lại! Đừng để cho hắn chạy!"

Tuyết Họa Nhi sợ ngây người, đột nhiên, thấy hoa mắt, Khổng Tước quân trèo tường ra, rồi lập tức túm lấy nàng bỏ chạy.

Hai người, hoàn toàn không có phong thái của tiên nhân, chạy trối chết. Chạy một hồi, Khổng Tước quân mới ngừng lại được, sâu xa thở dài, nói: "Nàng ta thật đúng là kẻ thiếu hiểu biết, nhìn thấy bản thượng tiên có tư thế của người trời như thế này, lại dám nói là hồ ly tinh."

Tuyết Họa Nhi muốn cười, Khuê Mộc Lang ở dưới nhân gian định việc hôn nhân này, ngược lại có chút thú vị.

"Trời sáng là thành thân rồi, làm sao bây giờ?" Khổng Tước quân bứt tóc, phát sầu.


"Nếu không, huynh thi triển pháp thuật để cho vị tiểu thư kia ngất đi, à không, ngủ đi. Người ngoài đều biết có hồ ly tinh vào trong phủ, nhất định sẽ cho rằng nàng bị hồ ly tinh hù sợ rồi. Hôn mê bất tỉnh thì sẽ không có cách nào để thành thân đi?"

Đường đường là tiên nhân mà lại muốn đi giả mạo một nam hồ ly tinh, Khổng Tước quân cực kì phiền muộn, buồn bực nói: "Vậy cũng chỉ có thể làm như thế."

Hôm sau, hôn lễ của Huyện lệnh tiểu thư cùng nhi tử của Lang viên ngoại mà dân chúng huyện Bồng Sơn chờ mong đã lâu, bị hoãn rồi.

Hôn lễ vừa được hoãn lại, tiểu thư cũng lập tức thức dậy, nhưng mà vừa định tổ chức lần nữa, thì nàng ta lại hôn mê.. Sau năm lần bảy lượt, Lang viên ngoại chịu không nổi, Huyện lệnh cũng chịu không nổi, xem ra hai người này không có duyên phận, vì thế hai nhà giải trừ hôn ước.

Khổng Tước quân cùng Tuyết Họa Nhi đều nhẹ nhàng thở ra, hôn sự tạm thời không lo, vậy là tốt rồi. Giờ phải dẫn dắt Lang thiếu gia tới con đường tu tiên, nhưng trước hết chặt đứt tất cả việc hỉ của hắn là quan trọng hơn cả.

Vì thế, những ngày tiếp theo, Lang thiếu gia trải qua trong nước sôi lửa bỏng.

Hắn ăn thịt, thịt nếu không phải thối thì là chua, ăn trứng gà, bên trong liền có một con gà con đang nằm úp sấp, vừa uống rượu lập tức tiêu chảy điên cuồng. Vừa định việc hôn nhân, thì tiểu thư nhà người ta liền bị bệnh.

Vì thế, tất cả cô nương Bồng Sơn huyện, vừa nghe tên Lang thiếu gia, đã đóng cửa thả chó.

Lang thiếu gia phong lưu tiêu sái, từ đỉnh cao của nhân sinh đã rớt xuống vực thẳm, bắt đầu có chút nhìn thấu hồng trần, lúc này, có hai vị hòa thượng, luôn luôn vừa ra khỏi cửa đã gặp, luôn luôn vừa thấy hắn, đã lập tức lôi kéo hắn, ra vẻ thân mật khăng khít muốn truyền bá tư tưởng Phật giáo.

Hắn nói hắn không tin Phật.

Về sau, hắn vừa ra khỏi cửa liền gặp hai vị đạo sĩ, hai vị đạo sĩ vừa thấy hắn đã rất nhiệt tình thành tâm mời hắn đi Thượng Dương cung tu tiên.

Năm rộng tháng dài, rốt cuộc hắn cũng bị bức đến điên rồi.

Cuối cùng đến một ngày, rơi vào bước đường cùng, hắn đi theo hai vị đạo sĩ lên núi...

___Hết Trọn Bộ___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui