Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Sự lo sợ của Hai Hạnh quả thật không có sai, bởi lúc bà Hai biết tin, bà đã giận đến mức tay chân run rẩy, trong lòng bà tức đến mức muốn bỏ mặc Hai Hạnh mà không thèm để tâm đến.

Nhưng sau khi nghe dì Thảo khuyên nhủ, bà cuối cùng cũng nén nhịn cơn tức về sự ngu dốt của Hai Hạnh mà đi tới “cứu” con dâu tương lai.

Dì Thảo nói đúng, Hai Hạnh mà được bà cứu lần này thì tương lai về sau, bà không cần lo con dâu lớn của bà sẽ cãi lại lời bà.

Con dâu ngu dốt thì có thể dạy dỗ từ từ, miễn sao con dâu là do bà chọn thì cỡ nào cũng được.

Vội vàng đi tới phòng của Hai Hạnh, lúc bước vào phòng, bà Hai phải nói là giật mình khi thấy đồ đạc lộn xộn, túi lớn túi nhỏ để đầy trên nền nhà.

Hai Hạnh bị người làm giam lại, nước mắt ngắn dài nhìn bà Hai cầu cứu.

Còn con trai lớn của bà thì lại nhìn bà bằng ánh mắt hờ hững, một câu chào hỏi cũng không có…
– Chuyện gì vậy? Đồ đạc là sao đây? Có chuyện gì hai đứa từ từ nói, sao lại làm ầm lên tới mức này, người ta nhìn thấy rồi dị nghị thì sao?
Thế Phong nghe mẹ mình hỏi, biểu cảm của anh cực kỳ hờ hững, âm giọng nhàn nhạt nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.
– Chắc mẹ cũng biết chuyện gì rồi mà phải không, con cũng không muốn nhắc lại, rất dơ miệng.

Con là đang định đưa cô Hạnh về nhà, may mà mẹ tới kịp để gặp mặt cô ta lần cuối…
Hai Hạnh càng nghe càng thấy sợ, cô ta khóc lóc kêu than.
– Bà Hai… con biết sai rồi… con… là do con nhất thời nghĩ không thông… tại vì con ganh tỵ với cô Ba… con là bị người ta xúi dại… bà giúp con… giúp con xin cậu Hai một tiếng đi bà… xin bà giúp con!
Khóc đến khàn cả giọng, thế nhưng bà Hai nghe thấy lời kêu cứu của Hai Hạnh mà vẫn không đọng lại được một chút thương xót nào, ngược lại còn thấy Hai Hạnh vừa ngu vừa dốt.

Nhưng mà ngu dốt thì cũng là ngu dốt do bà chọn, bà không thể để con trai đuổi Hai Hạnh đi được, bà nhất quyết phải dùng mọi cách để giữ Hai Hạnh ở lại cho bằng được mới thôi.
Bước đến gần con trai lớn, bà Hai dịu giọng, thái độ xuống nước thấy rõ.
– Cô Hạnh đây… quả thật là suy nghĩ nông nỗi quá rồi, mẹ không bênh cô ấy, mẹ cũng thấy cô ấy xứng đáng bị phạt.


Nhưng mà, dù sao thì cô ấy cũng có nỗi khổ riêng, với lại người ta tới đây cũng đã lâu… không thể đuổi đi được đâu Phong à.

Con đã đuổi một Út Nhung rồi, bây giờ chỉ còn Hai Hạnh, đâu thể đuổi thêm cô ấy nữa, tộc họ sẽ hỏi chuyện con đó.
Thế Phong biết thừa là bà Hai muốn giữ Hai Hạnh lại, bà lúc này chỉ là đang dùng chiêu tâm lý để khuyên nhủ anh thôi.

Chẳng qua là anh thấy chuyện anh đuổi Hai Hạnh đi cũng chẳng có gì to tát như mẹ anh đang nói.

Mà phía tộc họ cũng sẽ chẳng để ý đến chuyện “hậu cung” của anh, miễn sao bọn họ thấy anh chịu lấy vợ là được.
Thái độ không cứng không mềm, Thế Phong nhàn nhạt trả lời mẹ mình.
– Bọn họ hỏi chuyện thì con cứ thế mà nói ra hết sự thật là được mà, còn nếu mẹ muốn con giữ mặt mũi cho cô Hạnh đây thì con cũng sẽ nghe theo mà không kể ra chuyện xấu cô ta đã làm.

Nhưng còn về chuyện giữ cô Hạnh này tiếp tục ở lại nhà mình, con nghĩ là không được, con sẽ không đồng ý.
Bà Hai không dám nhìn vào mắt con trai lớn, bởi bà cảm nhận quá rõ được lãnh khí từ người con trai toả ra đang lởn vởn ở trong căn phòng này.

Bình thường đã khó tiếp xúc, lúc này con trai còn đang giận, bà thật sự là bị áp bức đến mức ruột gan cũng đang cuồn cuộn ở trong lòng, cực kỳ khó chịu.

Cực chẳng đã, bà mới phải ở đây xuống nước mà thương lượng với con trai…
– Mẹ biết là con đang giận, nhưng thật ra chuyện này cũng không đến mức phải giải quyết như lời con nói…
Lời còn chưa dứt, Thế Phong đã nghiêm nghị cắt ngang lời bà Hai.
– Không đến mức? Cô ta hại Thanh Yến như thế mà mẹ nói là không đến mức? Vậy nếu để đến mức thì cô ta phải lấy mạng ra để đền à? Cái mạng của cô ta có đền đủ không? Cháu gái của Kỳ Hà… cô ta lấy cái gì để đền?
Bà Hai cũng không chịu yếu thế, bà liền đáp trả lại con trai.
– Biết Thanh Yến là cháu gái của ông Hà nhưng thực chất cũng chỉ là cháu nuôi thôi… chẳng lẽ ông ấy lại làm ầm lên chỉ vì một đứa con gái không cùng huyết thống? Với lại hiện giờ Thanh Yến cũng không sao, chân cô ta cũng không đến nỗi nào… nếu bỏ qua được thì bỏ qua đi con, Hai Hạnh đây cũng vì nghĩ không thông thôi mà.

Nếu con chịu để tâm đến cô Hạnh thì cô ấy đã không nhất thời xốc nổi mà làm ra chuyện như vậy với Thanh Yến rồi.
Thế Phong nhịn hết nổi nữa, lãnh khí càng lúc càng tăng cao, anh gần như phát hỏa, giọng càng lúc càng trầm.
– Mẹ là người lớn mà có thể nói chuyện ngang ngược như vậy, bảo sao cô Hạnh này lại có thể lộng quyền làm ra được những chuyện độc ác tới như thế.


Mẹ có nghĩ đến chuyện, nếu như hôm đó Thanh Yến té ngã ở đại sảnh, vậy thì hậu quả còn đáng sợ tới mức nào nữa hay không? Thanh Yến là do ông Kỳ Hà đề cử, nếu ông ấy biết có người cố tình hãm hại cháu gái của ông ấy, để ông ấy phải mất mặt trước hội đồng bô lão… Đùa, cả nhà Hai Hạnh có quỳ ba ngày ba đêm cũng chưa chắc ông ấy đã bỏ qua.
Dừng chút, Thế Phong đột nhiên nở nụ cười nhạt, anh gằng giọng trào phúng nói tiếp.
– Mẹ nói cô Hạnh đây là xốc nổi, chỉ mới xốc nổi mà đã muốn hại người… vậy nếu là chủ tâm hại người… tới lúc đó chắc mẹ phải đi lo hậu sự nhiều lắm nhỉ? Cưới một cô gái có lòng dạ “hiền hậu” như cô Hạnh đây, con của mẹ không dám.

Bởi con sợ lỡ như con với cô ta gây nhau, cô ta sẽ xốc nổi lên mà g-i-ế-t con c-h-ế-t mất.

Con dâu mà mẹ chọn đấy, có thể giết chồng bất cứ lúc nào… vậy mà mẹ cũng bênh vực được… hay mẹ cũng muốn cô ta giết con chết?
Bà Hai bị nói đến cứng họng, không thể phản bác lại được, bà chỉ có thể gắng gượng mà chống chế.
– Con… nói cái gì vậy? Sao mẹ có thể để chuyện đó xảy ra được? Con là mẹ sinh ra… sao mẹ nỡ để người khác hãm hại con?
Thế Phong nhìn thẳng vào mắt mẹ ruột mình, anh thấy bà bẽn lẽn không dám đối diện với anh, trong lòng anh quả thật có mất mác.

Mặc dù anh biết thừa là mẹ anh không thương anh như những gì bà hay nói… nhưng dù sao bà cũng là mẹ ruột của anh… thái độ xa cách này của bà… anh càng nhìn càng thấy đau lòng!
Bà Hai nhìn thấy con trai lớn đột nhiên không nói gì, bà có chút mờ mịt trong lòng, bà lúc này chỉ muốn ngăn con trai không đuổi Hai Hạnh đi, ngoài ra cũng chẳng nghĩ gì đến cảm xúc của đứa con trai đáng thương mà bà đã dứt ruột sinh ra…
– Phong à! Mẹ biết con đang rất giận, nhưng coi như con nể mặt mẹ mà tha thứ cho cô Hạnh một lần… cứ để cô Hạnh tiếp tục ở lại.

Mẹ hứa, mẹ hứa là mẹ sẽ bắt cô Hạnh tới xin lỗi bằng được Ba Yến mới thôi, ngoài ra mẹ cũng sẽ bắt cô ấy…
Những lời mà bà Hai vừa nói làm cho Thế Phong bừng tỉnh, anh nhìn mẹ, vừa uất ức cũng vừa tức giận, thái độ của anh lúc này kiên định dứt khoát hơn bao giờ hết.
– Không! Con sẽ không bỏ qua, cũng không tha thứ cho cô Hạnh.

Con đã hứa với Thanh Yến sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy, con hứa được sẽ làm được.

Cô Hạnh đã lớn đến thế này rồi, không phải trẻ con mà có thể dùng lý do nhất thời xốc nổi để bao biện cho việc ác mà cô ta đã làm.

Mẹ có thể đồng ý, cũng có thể không đồng ý, nhưng ngày hôm nay… cô Hạnh chắc chắn phải rời đi.


Giới hạn của con bao gồm luôn cả sự an nguy của Thanh Yến, nếu đã đụng đến cô ấy, cũng xem như là đã đụng đến con…
Dừng chút, giới sự ngỡ ngàng của bà Hai và sự chấn kinh trong ánh mắt của Hai Hạnh, cậu Hai uy nghiêm ra lệnh.
– A Đông! Đưa cô Hạnh và đồ đạc của cô ta ra xe… không nhân nhượng bất cứ ai… đây là lệnh!
A Đông nhận lệnh của cậu Hai, anh trực tiếp tiến tới đưa Hai Hạnh đi.

Về việc điều tra Hai Hạnh, anh là người vất vả nhất, vậy nên việc bắt Hai Hạnh, anh cũng là người cảm thấy hân hoan nhất trong lòng.
Hai Hạnh được A Đông hộ tống đưa đi, cô ta sợ đến mức run rẩy toàn thân, kinh hoảng đến khóc cũng không ra tiếng, chỉ có thể ú ớ nhìn về phía bà Hai mà cầu cứu…
Chỉ là lúc Hai Hạnh bị kéo ra tới cửa phòng, bà Hai đột nhiên bước nhanh đến trước mặt cậu Hai.

Giọng bà bất giác run rẩy, vành mắt cũng đỏ lên, bà cố gắng thống chế âm giọng đủ để cho một mình cậu Hai nghe thấy.
Bà biết bà làm thế này là rất quá đáng, cũng rất tàn nhẫn với con trai của bà, nhưng bà hết cách rồi, bởi bà nói mà con trai bà không nghe.

Vậy nên… đây không phải lỗi của bà, có trách là trách con trai bà đã quá ngông cuồng với bà mà thôi.
– Phong! Con đừng quên cái c-h-ế-t của Nhã Ngọc… con thừa biết Ba Yến đến đây là có mục đích gì mà đúng không? Đừng ép mẹ… mẹ không muốn công khai chuyện của con và Nhã Ngọc… mẹ định là sống để bụng… chết mang theo.

Nếu con bỏ qua cho Hai Hạnh, vậy thì mẹ con ta… xem như chưa từng nhắc đến chuyện tồi tệ này… nghe mẹ… Phong à!
Ba Yến biết chuyện cậu Hai đã tìm ra được Hai Hạnh là hung thủ trong vụ giày vải, và cô cũng biết luôn cả chuyện Hai Hạnh chỉ bị cậu Hai nhốt lại, chứ không phải là sẽ đuổi cô ta đi theo như lời mà cậu Hai đã từng nói với cô…
Thú thật thì ban đầu lúc hay tin, cô có chút kinh ngạc, cũng có chút bất mãn và thất vọng.

Nhưng sau khi nghe A Đông tường thuật sơ lại tình hình, cô mới nhận ra là… dường như cậu Hai cũng có nỗi khổ riêng gì đó rất khó nói.

Cô cũng thừa biết mối quan hệ mẹ con của cậu Hai và bà Hai không được tốt, nhưng để đến mức bà Hai phải bắt ép rồi uy hiếp cậu Hai làm theo ý bà cho bằng được, vậy thì mối quan hệ mẹ con này của hai người bọn họ thật sự đã quá mức tệ hại rồi!
A Đông sụ mặt đứng nhìn cô, biểu cảm của anh ấy trông giống như người vừa mới bị mất sổ gạo vậy, buồn thỉu buồn thiu.
– Tôi biết là kiểu gì cô Ba cũng sẽ hiểu lầm cậu Hai, vậy nên tôi mới tới giải thích cho cô Ba hiểu.

Chuyện tôi tới tìm cô Ba, cậu Hai không có biết, là tự tôi xót ruột nên tôi tới tìm cô Ba thôi.

Chỉ còn chút xíu nữa là lấy lại được công bằng cho cô Ba rồi, ai có ngờ đâu bà Hai lại sử dụng tuyệt chiêu đặc biệt…
Ba Yến có chút buồn cười trước lời giải thích mộc mạc này của A Đông, cô coi như đã dẹp bỏ được sự uất ức ở trong lòng mình, lúc này tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

– Tôi hiểu rồi mà, tôi không hiểu lầm cậu Hai đâu.

Mà cậu Hai bây giờ đang ở đâu hả A Đông, tôi muốn đi tìm anh ấy.
– Cậu Hai… tôi cũng không biết nữa… lúc sáng từ chỗ cô Hạnh về… tôi theo cậu Hai tới công xưởng.

Hết giờ nghỉ trưa thì cậu Hai đi, cậu không cho tôi theo nên tôi cũng không biết là cậu đi đâu.
Dừng chút, A Đông như sợ Ba Yến sẽ lo lắng, anh bồi thêm một câu.
– À mà cô Ba Yến yên tâm đi, cỡ nào thì chiều về cậu Hai cũng sẽ tới tìm cô Ba à.

Lúc trưa cậu Hai có nói với tôi là cậu sẽ tự mình giải thích cho cô Ba hiểu về chuyện của cô Hạnh… vậy nên cô Ba yên tâm nha.
– Ừm, tôi hiểu rồi.

À mà khi sáng, lúc bà Hai và cậu Hai nói chuyện… anh có nghe được gì không?
Nghe Ba Yến hỏi đến vấn đề này, A Đông có chút do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cách không tiết lộ điều gì, chỉ trả lời qua loa cho có với Ba Yến.
– Tôi không nghe được gì, bởi bà Hai là cố tình nói nhỏ vào tai cậu Hai mà.

Tôi cũng thắc mắc giống cô Ba, không biết giữa hai người họ có chuyện gì, tôi hỏi thì cậu Hai không nói…
A Đông đã trả lời như vậy, vậy nên Ba Yến cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thật ra thì cô quan tâm đến cảm xúc của cậu Hai nhiều hơn, còn chuyện giữa cậu Hai và bà Hai là chuyện riêng của mẹ con bọn họ, cô không dám xen vào.

Nghĩ nghĩ, cô mới quyết định gọi thử cho cậu Hai, cô là muốn tới gặp cậu.

Còn về chuyện của Hai Hạnh, cô sẽ nghĩ cách giải quyết sau, đời còn dài, thù vẫn còn nằm đó chưa chạy đi đâu, sợ gì mà không trả được thù!
A Đông rời khỏi phòng riêng của Ba Yến, anh tiến vào sân vườn, bước chân vô thức chậm lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng cho chuyện tình cảm của cô Ba Yến và cậu Hai trong tương lai.

Nếu bình thường không có sự uy hiếp của bà Hai thì sẽ chẳng có gì đáng để anh lo, còn đằng này… Bà Hai quả thật là cao tay hơn những gì mà anh đã nghĩ về bà rất nhiều.
Còn về chuyện cô Nhã Ngọc gì đó, anh thật sự không biết rõ, nhưng anh biết chắc chắn được một điều là cậu Hai rất sợ khi nghe nhắc đến tên cô Nhã Ngọc…
Rốt cuộc thì cô Nhã Ngọc là sao với cậu Hai? Bà Hai tại sao lại có thể dùng cô Nhã Ngọc để uy hiếp cậu Hai được? Thật là tò mò!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui