Mợ Hai Kỳ Bí Truyện


Ba Yến ngã bệnh, cậu Hai thấy không yên tâm, cậu liền cho tạm dừng công việc làm ăn rồi chạy về nhà một chuyến, cậu muốn xem tình hình của Ba Yến ra sao…
Về đến nhà, không đợi ai ra đón, cậu liền đi tới khu nhà dành cho khách, cậu muốn xem tình hình của Ba Yến lúc này thế nào.

Lúc đến phòng cô, nhìn thấy nhóc Ti đang bưng một mâm thức ăn ra ngoài, đồ ăn trên mâm còn khá nhiều, chứng tỏ người trong phòng không ăn được bao nhiêu.

Cậu vốn định hỏi chuyện A Ti, nhưng A Ti đã nhanh hơn cậu một bước, mặc dù rất sợ khí tức lạnh lẽo trên người cậu, nhưng sự xuất hiện bất thình lình của cậu cũng không làm cho A Ti quên đi nhiệm vụ quan trọng của mình.
Cơ thể vô thức lùi về sau khoảng chừng một mét, A Ti không dám nhìn thẳng vào mắt cậu Hai, giọng cậu nhóc có hơi run, reo lên.
– Cậu Hai… cậu về rồi… cô Ba chờ cậu miết…
Thế Phong khẽ nhếch chân mày, anh nghiêm giọng hỏi.
– Cô Ba đâu? Bị làm sao?
A Ti vẫn còn run lắm, nhưng Ba Yến đã giao nhiệm vụ cho cậu, vậy nên cậu phải cố hết sức để hoàn thành.
– Cô Ba đang ở trong phòng, cô Ba rất muốn gặp cậu đó…
Lời còn chưa nói hết, cậu Hai đã nhanh như một cơn gió đi thẳng vào bên trong phòng, để lại A Ti với gương mặt lo âu ngó nghiêng nhìn theo.
Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cậu Hai, A Ti rùng mình một cái, cậu thầm than trong lòng… may là cậu phát hiện ra cậu Hai về tới, chứ nếu không là hư bột hư đường hết rồi.

Mà cũng không nghĩ là cậu Hai lại đột nhiên về sớm như vậy, sớm hơn dự đoán của cậu và cô Ba Yến quá nhiều luôn đó đa!
Ba Yến đã hay tin cậu Hai về từ miệng của A Ti, cô lúc này đang đóng vai người bệnh tương tư, chờ đợi “người thường” đi xa trở về.

Vậy nên lúc nhìn thấy cậu Hai bước vào, cảm nhận được luồng khí thở “dễ chịu” mà cậu đem lại, cô vô thức ngồi dậy, là cảm giác vui sướng chân thật, cô liền kêu lên.
– Cậu Hai, cậu về rồi!
Cậu Hai nhìn thấy Ba Yến muốn ngồi dậy, cậu liền bước đến một bước, chân mày cậu nhướng lên, cậu không bước đến bên giường nhưng ánh mắt lại dán chặt về phía cô gái đang muốn ngồi dậy kia.

Cậu trước là quan sát cô, thấy cô không đến mức quá yếu, trong lòng cậu cơ hồ như trút được tảng đá nặng nề.

Nhưng mà dường như là cô cũng không phải thật sự khỏe mạnh cho lắm, nghĩ nghĩ, cậu liền cất giọng nói với cô.
– Cô Ba mệt thì cứ nằm nghỉ, không cần ngồi dậy đâu, tôi tới thăm cô Ba.
Ba Yến ánh mắt đen láy linh động đảo quanh một vòng, cô nhìn cậu Hai, nhìn thấy rõ được một luồng khí đen bao bọc toàn thân cậu, còn cảm nhận được cả hơi thở lạnh giá âm u từ người cậu tản ra.

Đại Đại nhà cô nói không sai, ở Trần gia này có một linh hồn rất lạ, mà linh hồn lạ này lại rất tốt cho mệnh kiếp của cô…
Hai mắt sáng lên khi nhìn thấy cậu Hai, đây là biểu cảm vui mừng chân thật nhất của Ba Yến, còn vui hơn cả khi nhìn thấy tiền và đồ ăn ngon.

Ba Yến không yêu cậu Hai, nhưng cô thích cậu, thích người có thể cứu sống được cái mạng mỏng này của cô.

Bởi vậy đây cũng là một trong những lý do chính bắt ép cô phải chạy tới nhà họ Trần này, chứ nếu không, cô cũng đâu cần phải hạ thấp bản thân để đi tranh giành đàn ông với người ta.
Ba Yến ngồi dậy, cô nhìn cậu Hai, càng nhìn càng thấy thoải mái, giống như là giữa trời lạnh giá mà có thể sưởi ấm quanh đống lửa vậy, vui sướng vô cùng!
Mà trái ngược hoàn toàn với cảm giác vui mừng khôn xiết của Ba Yến, Thế Phong lúc này đang cảm thấy rất hoang mang, dường như là kinh động ở trong lòng.


Bởi anh rõ ràng là nhìn thấy rất rõ được ánh mắt mong chờ cùng với biểu cảm mừng rỡ kích động kia của Ba Yến.
Anh… anh không biết phải diễn tả cảm giác này của mình là như thế nào, anh cảm thấy cực kỳ rối rắm, cũng cảm thấy sửng sốt không dám tin.

Từ trước đến nay, Ba Yến là người đầu tiên hoan nghênh sự xuất hiện của anh, cô mong chờ anh trở về, cô vui cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh.

Cô không sợ hãi anh, không xa lánh anh, cũng không xem anh là quái vật khủng bố…
Sao cô Ba Yến này lại đặc biệt như vậy? Đây rõ ràng không phải là đang giả vờ, mà loại biểu cảm cùng ánh mắt này… thật sự rất là chân thật!
– Cậu Hai… cậu Hai… cậu bị sao vậy?
Nghe Ba Yến hỏi, cậu Hai lúc này mới giật mình bừng tỉnh lại, cậu gắt gao nhìn cô, nhìn thấy tròng mắt linh động của cô đang nhìn cậu đầy lo lắng.

Cuối cùng vẫn là không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn đơn giản là hỏi thăm cô, cậu không muốn phụ lòng chờ mong của cô.
Do dự một chút, cậu Hai vẫn quyết định kéo ghế đến gần bên giường của Ba Yến, cậu chậm rãi ngồi xuống, cũng chậm rãi hỏi chuyện cô.
– Cô Ba, sao cô lại bệnh? Bác sĩ khám có ra bệnh chưa?
Câu hỏi này của cậu Hai làm cho Ba Yến có chút chột dạ.

Bác sĩ khám có ra bệnh không à… làm sao mà khám ra bệnh được… bởi vì cô có bệnh gì đâu mà khám!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng công sức đóng kịch giả bệnh cũng chỉ mong nhận lại kết quả như lúc này.

Tất nhiên là Ba Yến phải tranh thủ kéo cậu Hai về phía cô rồi, đâu thể để uổng phí công sức của cô và A Ti như vậy được.
Vờ tỏ ra đáng thương, mi mắt rũ xuống, bộ dáng trông yếu ớt hẳn, Ba Yến dịu giọng, nghe qua như run run, cô chậm chạp rụt rè đáp lời.
– Dạ… bác sĩ khám nói… là do suy nhược cơ thể…
Cậu Hai nhíu mày, áp khí toả ra không nặng nề, cậu quan tâm hỏi.
– Nghe A Đông nói cô Ba nằm trên giường không dậy nổi… kém sức như vậy mà chỉ khám ra suy nhược cơ thể thôi sao? Hay là đi khám lại?
Ba Yến lắc khẽ đầu, cô từ chối.
– Dạ không cần đi khám lại đâu ạ, chắc bác sĩ khám đúng rồi.
– Khám đúng? Tôi không nghĩ là bác sĩ khám đúng, cô Ba vẫn nên nghe tôi.
Thời cơ đã tới, Ba Yến lúc này mới bẽn lẽn nhìn về phía cậu Hai, cô vờ ngại ngùng, nói năng chậm chạp e dè.
– Cậu Hai… em là bị tâm bệnh… không phải bệnh trên cơ thể đâu.
Cậu Hai sửng sốt khi nghe Ba Yến nhắc đến hai chữ “tâm bệnh”, cậu biết tâm bệnh là gì, nhưng cậu lại không hiểu ý của Ba Yến đang nói cái gì?
– Tâm bệnh? Cô Ba có tâm bệnh gì? Có liên quan đến tôi không?
Ba Yến hô “yes” trong lòng một tiếng, cậu Hai đã hỏi như thế này thì chắc chắn là cậu đã hiểu phần nào được “thính” mà cô vừa thả.

Bây giờ tung chiêu thôi, phải khiến cho cậu Hai có ấn tượng tốt với cô, luôn nghĩ về cô mới được.

Mà nếu được ông bà phù hộ thì tối nay cậu hỏi cưới cô, ngày mai làm đám cưới, tối mai dọn về sống chung luôn là đẹp…
Mi mắt chớp chớp, môi hồng xinh xắn bẽn lẽn, Ba Yến xinh đẹp rực rỡ thẹn thùng trả lời câu hỏi của cậu Hai.

– Ừm… thì có liên quan tới cậu… tại vì… cậu đi lâu quá… em lo cho cậu đó mà.
Cậu Hai bị biểu cảm cùng lời nói này của Ba Yến dọa cho sợ, từ trước tới giờ toàn là cậu dọa người khác sợ, đây là lần đầu tiên có người làm cho cậu sợ ngược lại.
Ý của cô Ba là… là tại cậu đi lâu quá nên cô Ba mới sinh tương tư thành bệnh? Ý cô Ba là như vậy đúng không? Mà nếu đúng là như vậy thì quả thật quá đáng sợ rồi, cậu được cô Ba ái mộ tới như thế sao?
Sửa lại thế ngồi cho thẳng lưng, cậu Hai bắt đầu sinh ra lúng túng, cậu không biết phải đối diện với cô Ba Yến này như thế nào nữa.

Từ nhỏ cho đến giờ, chưa từng có ai tỏ tình với cậu như thế này, cô Ba là người đầu tiên, là người đầu tiên trong cuộc đời cậu…
Trời sinh ra cậu khác người, từ nhỏ đã bị mọi người xa lánh, đến cả mẹ ruột cũng không thương, lúc nào bà cũng sợ hãi cậu, dè chừng cậu.

Cậu từ nhỏ đã sống cô lập một mình, cậu thông minh thì sao chứ, tài hoa thì sao, cuối cùng cũng bị vẻ lạnh lùng khủng bố này phủi bay hết tất cả mọi hào quang và cố gắng.

Đồng ý là vẫn có một số người không quá sợ hãi cậu, nhưng chưa từng có ai tiếp xúc với cậu mà có thể bình thường vui vẻ được như Ba Yến, ngoại trừ A Đông và Ngao sư phụ.

Nhưng A Đông và Ngao sư phụ là đàn ông, còn Ba Yến là con gái, khác biệt một trời một vực, không thể đem ra so sánh với nhau được.

Cậu không biết Ba Yến thật sự là muốn cái gì ở chỗ cậu, nhưng chỉ riêng chuyện cô không sợ hãi cậu, không ghét bỏ cậu… chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ khiến cho cậu xao động dữ dội ở trong lòng rồi.

Đã vậy bây giờ cô còn nói là cô lo cho cậu, cô vì cậu mà sinh bệnh tương tư… cậu… cậu phải đón nhận tấm lòng của cô như thế nào đây?
Ba Yến đã nói đến như vậy nhưng vẫn không thấy cậu Hai trả lời, ngược lại cô lại nhìn thấy biểu cảm hoang mang của cậu, trong lòng đột nhiên sinh ra chút phiền muộn.

Thôi gay go rồi, cậu Hai như vậy chẳng lẽ là cậu không hiểu cô đang nói gì, hay là cậu không tin cô? Hình như là cậu không tin cô thì phải, chứ nếu cậu tin cô thì sao cậu lại bất động không nói gì như vậy được chứ?
Một người im lặng chột dạ chờ đợi kết quả vừa thả thính xong, một người thì lại im lặng vì khủng hoảng cảm xúc trong lòng, nhất thời không biết nên tiếp nhận lời thả thính này như thế nào.

Cứ thế hai người im lặng không nói gì, ai cũng có suy nghĩ cần phải mổ xẻ để tiếp thu.

Mà thời gian qua càng lâu thì lại càng khiến cho không khí trở nên căng thẳng đến mức ngột ngạt.
Cuối cùng, sau khi đã tiếp thu được một nửa ý tứ của Ba Yến, vẫn là cậu Hai chủ động trước, bởi vì Ba Yến đã nhường thế chủ động lại cho cậu Hai, nếu cậu mà còn không chủ động thì chắc chắn cậu sẽ bị động thủ.
Cậu Hai ngồi lại ngay ngắn, cậu nhìn Ba Yến, Ba Yến cũng tròn mắt nở nụ cười xinh xắn nhìn lại cậu.

Vốn dĩ đã quen với tính cách xấc xược ăn nói không nể nang ai, đột nhiên lúc này phải nói những lời tử tế với một cô gái, cậu Hai nhất thời bí ngôn, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Suy đi ngẫm lại, vận dụng hết tất cả những hiểu biết của cậu về đối thoại nam nữ, cậu bắt đầu lựa lời, nói chuyện thật nhẹ nhàng và từ tốn với Ba Yến.
– À thì… cô Ba… cô nói như vậy là có ý gì? Cô Ba… là đang tỏ tình với tôi à?
Ô hay! Cái con người này… ai lại đi hỏi thẳng phụ nữ những câu như vậy… hèn chi lại ế!
Mặc dù rất không hài lòng với câu hỏi trực tiếp như phát sóng xổ số kia của cậu Hai, nhưng chuyện đã tới bước này, cô không thể bỏ dỡ giữa chừng chỉ vì xấu hổ được.

Mà cậu Hai hỏi cũng đúng, câu nói như vậy thì cũng giống như là đang tỏ tình rồi còn gì!

– Dạ, cậu Hai muốn nghĩ như vậy thì cũng được… ý của em cũng là như vậy.
Cậu Hai thật sự cảm thấy không thể hiểu được Ba Yến, ý là cậu không hiểu được cô thích cậu từ khi nào, thích cậu vì cái gì mà lại tỏ tình với cậu như vậy.

Chẳng qua là cậu… cũng không cảm thấy ghét bỏ hay xem thường chuyện Ba Yến tỏ tình.

Mặc dù cậu biết thừa Ba Yến tiếp xúc với cậu là có mục đích riêng, nhưng cậu không tin là Ba Yến có thể qua mặt được cậu, cơ bản là cậu có thể kiểm soát được hành động của Ba Yến ở nhà họ Trần này.
Sau khi suy xét cẩn thận, cậu Hai lúc này mới thấy dễ thở hơn, không còn cảm giác tiến thoái lưỡng nan như vừa rồi nữa.

Nếu Ba Yến đã muốn tỏ tình với cậu, vậy thì cậu cứ nhận thôi.

Còn về mục đích của cô là gì, trước sau gì thì cậu cũng sẽ biết.
– Nếu cô Ba đã nói như vậy, vậy thì tôi xin phép nghĩ rằng đó là lời tỏ tình.

Mà nếu như cô Ba đã tỏ tình với tôi, vậy thì cô Ba có gì cứ xin nói thẳng… tôi muốn nghe ý kiến của cô Ba.
Ồ, hỏi trực tiếp, cậu Hai này là người thích sự rõ ràng và thẳng thắn à?
Nếu cậu Hai đã thích thẳng thắn, vậy thì cô sẽ thẳng thắn, bởi thẳng thắn luôn dễ đạt được mục đích hơn là vòng vo màu mè.

Vẫn nên sắp xếp lại ý tứ một chút, sau đó là lựa lời truyền đạt uyển chuyển nhất có thể để cho cậu Hai dễ hiểu.
– Cậu Hai… nếu cậu đã nhận lời tỏ tình của em… vậy thì… cậu có thể… đón nhận em không?
Thế Phong nhướng mày nhìn Ba Yến, cô gái này quả thật là làm cho anh quá mức ngạc nhiên rồi.

Nhan sắc của cô đỉnh cao, gia cảnh có chút éo le nhưng cơ bản cũng có gốc gác lớn… một cô gái tốt đẹp như vậy sao lại muốn ở bên cạnh anh? Đón nhận cô? Anh có nên đón nhận cô hay không?
– Cô Ba, cô Ba thích tôi tới như vậy sao? Biết tôi thân thể khác người… vẫn muốn ở bên cạnh tôi?
Đối diện với câu hỏi này của cậu Hai, Ba Yến có chút do dự, cô căn bản vẫn có thể trả lời là thích cậu, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe cậu hỏi về vấn đề này, cô lại không muốn nói dối cậu.

Bởi chuyện tình cảm với cô thiêng liêng lắm, nói dối chút ít thì được, nói dối nhiều quá cô lại sợ bị ông tổ tình yêu quật…
– Cậu Hai… cậu là người thích hợp với em nhất.

Và em nghĩ là… em cũng sẽ là người thích hợp với cậu nhất.

Em không sợ cậu, cậu cũng không ghét em… vậy thì mình làm một đôi đi… cậu thấy sao?
Cậu Hai nhíu khẽ chân mày nhìn cô, thời gian trôi qua khoảng chừng hơn một phút, trên môi cậu đột nhiên nở ra một nụ cười.

Gương mặt cậu Hai cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan sắc sảo, nhưng vì áp khí quá nặng nề nên trông lúc nào cũng khủng bố dọa người.

Nhưng mà khi cậu cười lên như thế này, quả thật là có thể mê hoặc cả chúng sinh, đúng là một nụ cười yêu nghiệt!
Dáng ngồi thẳng tắp, lưng cậu Hai rất thẳng, rất hiên ngang, vóc người cao nhưng hơi gầy, tay chân cũng dài, nhìn chung thì tỷ lệ cơ thể rất đẹp.

Cậu Hai không phải mẫu đàn ông nam tính cường hãn cơ bắp cuồn cuộn, nhưng nếu đánh giá khách quan nhất thì trông cậu vẫn rất đàn ông, toàn thân vẫn toát lên uy lực, không ủy mị yếu ớt.

Ngoài cái áp khí nặng nề từ người cậu tỏa ra thì ấn tượng đầu tiên mà người khác có thể nhìn thấy được ở cậu đó là gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt giảo hoạt, thâm trầm và mưu mẹo.


Cơ bắp thì cậu không có, nhưng nói về bộ não, ở xứ Gò này mấy người có được bộ não “khủng bố” như cậu đâu chứ?
Cậu Hai rất xứng đáng để trở thành người nắm quyền, nếu như trên người cậu không có khuyết điểm nặng nề là áp khí lạnh lẽo dọa người, thì cậu chắc chắn đã trở thành “vua” của xứ Gò này từ lâu rồi!
Trong lúc Ba Yến còn đang ngây ngốc phân tích mổ xẻ nhan sắc của cậu Hai, thì cậu Hai đã ra xong quyết định.

Cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ba Yến, Ba Yến cũng tròn mắt nhìn lại cậu.

Ngữ điệu của cậu không trầm không bổng, ý tứ rõ ràng, không màu mè vòng vo, thẳng thắn có thừa.
– Cô Ba, tôi cũng cảm thấy cô Ba rất hợp với tôi, mặc dù tôi không có tình cảm nam nữ gì với cô Ba vào lúc này, nhưng tôi nghĩ về khoản đó… chúng ta có thể từ từ bồi đắp thêm.

Bây giờ nói vào chuyện chính đi, nếu cô Ba đã không sợ thiệt mà muốn ở bên cạnh tôi, vậy thì tôi cũng không dám phụ lòng cô Ba.

Chỉ có điều, tôi bây giờ không thể cưới cô Ba được, cô Ba bắt buộc phải ở lại đây, phải trải qua nửa năm “ở dâu” trong tộc họ.

Chỉ cần nửa năm này cô Ba yên ổn không bị người khác kéo ngã, vậy thì tôi hứa… tôi sẽ cho cô Ba một danh phận rõ ràng.
Dừng chút, cậu Hai lại nói, ý tứ lúc này có phần nghiêm trọng hơn vừa nãy rất nhiều.
– Nhưng có chuyện này, tôi cũng muốn nói rõ cho cô Ba Biết… địa vị của tôi hiện tại chưa vững, chưa nắm được quyền thừa kế, vậy nên nếu cô Ba theo tôi, cô Ba phải cố gắng hơn khi cô Ba theo những người đàn ông khác rất nhiều lần.

Tôi còn rất nhiều thứ phải lo, tôi không thể ở mãi một chỗ để bảo vệ cho cô Ba được.

Sống ở nhà họ Trần này, cách tốt nhất để bảo vệ bản thân mình, đó là từng bước đi lên, đạp lên cạm bẫy mà trèo đến vị trí cao nhất.

Cô Ba muốn đi theo tôi, cô Ba nhất định phải có năng lực, phải có thủ đoạn.

Cái danh “chủ mẫu” của nhà họ Trần này rất khó để ngồi lên… cô Ba nhắm thử xem… cô Ba có chịu được không?
Ba Yến trước là ngạc nhiên, sau lại cảm thấy cực kỳ kích thích.

Cô xem rất nhiều phim đấu đá rồi, kinh nghiệm lý thuyết của cô đầy mình, nếu bây giờ được thực hành ngoài đời nữa thì còn gì bằng.

Đã cùi thì không sợ ghẻ, cô cũng còn gì nữa đâu mà không dám, nếu được thì chơi một ván thật lớn với mệnh kiếp.

Để xem đến cuối cùng là cô thắng hay là số mệnh thắng.

Dù sao thì cũng chỉ là nửa năm, thời gian nhiều hơn thì cô không có, nhưng nửa năm thì cô có thừa… chơi một ván vậy!
– Cậu Hai… cậu có chắc là cậu sẽ nắm được quyền thừa kế không?
– Sẽ!
Nghe thấy cậu Hai trả lời, cũng nhìn thấy được biểu cảm ngông cuồng mà kiên định của cậu, Ba Yến đột nhiên cảm thấy rạo rực trong lòng.

Máu nữ chủ nữ cường trong cô dâng trào, cô nhìn thẳng vào mắt cậu Hai, hiên ngang tuyên bố.
– Được, nếu cậu đã chắc chắn như vậy, vậy thì em sẽ theo cậu, em cũng sẽ là người đưa cậu lên được vị trí nắm quyền mà cậu muốn.

Nếu em trở thành Mợ Hai thì Mợ Hai nhất định sẽ là chủ mẫu của Trần gia, em nói được thì sẽ làm được, nhất định!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui