Mở Đầu Nữ Đế Làm Chính Cung


Vấn đề lưu dân phía nam Cương vực Hoàng triều Đại Viêm quấy nhiễu hắn quá lâu.

Bên kia gần khu vực Hắc Hồn Điện khống chế, hỗn loạn không chịu nổi.

Gần đây bên kia càng xảy ra đại loạn, vô số lưu dân, tràn vào khu vực Nam Cương.

Hoàng triều Đại Viêm lập triều trong thời gian rất ngắn, cho tới bây giờ bệ hạ thế hệ này, mới đời thứ ba.

Nên vì hấp thu bách tính bốn phía, tăng nhanh nhân khẩu Đại Viêm, tăng cường quốc lực.

Chính sách của Hoàng triều Đại Viêm về phương diện này, đó là không cự tuyệt người nguyện ý qua đây.

Hôm nay không thể vì đây lưu dân phiền toái, xử lý không tốt, cự tuyệt ở ngoài cửa.

Điều này sẽ không tốt cho danh tiếng của Hoàng triều Đại Viêm trong tương lai, và đối nội cũng sẽ không tốt.

Huống chi, lần này số người lưu dân không ít, nếu như có thể ăn, đối với Hoàng triều Đại Viêm cũng có chỗ tốt to lớn.

Nhưng một chuyện để cho Chung Dương Minh nhức đầu, chính là không có tiền.

Thu xếp nhiều lưu dân như vậy, phải cần thật nhiều linh thạch mua sắm lương thực, mua sắm vật phẩm.

Hôm nay vấn đề nhức đầu nhất đã được vị Thân vương trước mắt này, trực tiếp giải quyết xong.

Trăm vạn linh thạch a, thu xếp những lưu dân này, đó là dư dả có thừa, quá mức dễ dàng.

Làm đầu bếp tính là gì?
Nếu Tiêu Thiên không ngại, Chung Dương Minh gọi hắn cha đều được.

- Nhưng Thân vương đại nhân, linh thạch này! Chung Dương Minh nhìn chiếc nhẫn chứa đồ trên bàn, có chút sợ hãi cầm lấy.


- Không thành vấn đề đi?
Hắn lo lắng, linh thạch này là xuất từ trong hoàng cung.

Lỡ như truy cứu xuống, bọn hắn chỉ sợ là không có cách nào tiếp nhận lửa giận đến từ bệ hạ.

- Yên tâm đi, những linh thạch này là người khác không cẩn thận đắc tội ta, bồi thường cho ta.

Tiêu Thiên biết rõ Chung Dương Minh lo lắng cái gì, để cho hắn yên tâm tâm sử dụng.

Chung Dương Minh rất giật mình:
- Người nào đắc tội Thân vương ngài lại phải bồi nhiều tiền như vậy?
- Này, đó cũng là chuyện lúc trước.

Tiêu Thiên khoát tay một cái, nhỏ giọng nói.

- Cái này ngươi đừng rêu rao, tuyệt đối chớ nói là ta cho.

- Đây chính là tiền để dành, để cho bệ hạ biết rõ không tốt lắm.

Vẻ mặt Tiêu Thiên thành thật, đưa tiếp nhẫn trữ vật cho Chung Dương Minh trước mặt.

Chung Dương Minh nghe thấy ba chữ tiền để dành, lộ ra biểu tình nam nhân mới hiểu, trịnh trọng tiếp nhận nhẫn trứ vật cầm trong tay:
- Thân vương xin yên tâm, ta nhất định giữ bí mật.

- Như vậy, ta an tâm.

Tiêu Thiên gật đầu một cái sau đó thở dài.

- Phải biết, khoản tiền để dành này, đến không dễ dàng a.

- Ngươi căn bản là không có cách tưởng tượng, đám người kia đến tột cùng bức bách ta làm chuyện gì!
Chung Dương Minh hít một hơi lãnh khí, nhìn khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Thiên, dường như nghĩ tới rất nhiều chuyện đáng sợ.


Sau khi bình tĩnh lại, Chung Dương Minh đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Thiên:
- Thân vương đại nhân, ta! Ta thay bách tính Nam Cương tương lai, cảm tạ vì những nỗ lực của ngươi.

- Dễ nói, về sau làm nhiều một chút thức ăn ngon là được.

Tiêu Thiên nở nụ cười nhẹ nhõm.

- Yên tâm, nhất định!
Hai nam nhân, nhìn nhau không nói nên lời và mỉm cười
Duy chỉ có Chung Linh và Lưu Diễm bên cạnh biết rõ nội tình, biểu tình vô cùng cổ quái.

Các nàng nhìn vẻ mặt cảm động rơi nước mắt của Chung Dương Minh, không biết nên dùng cái từ gì, hình dung tâm tình của mình.

Đặc biệt là Thân vương đại nhân nói, nếu để cho người Huyết Vân lâu nghe thấy, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức từ cõi chết sống lại.

Cái gì gọi là bức bách ngươi làm một ít chuyện?
Tiêu diệt toàn bộ Huyết Vân lâu, tính được là bức bách sao?
Tình huống bình thường, ai sẽ bức bách một người, diệt toàn môn mình a?
Hơn nữa, bồi thường loại chuyện này!
Càng là quá đáng, rõ ràng là Tiêu Thiên lấy đi sau khi giết hết đám sát thủ.

Người khác đều chết sạch, đi đâu bồi thường ngươi a?
Có nhiều khuyết điểm đến mức Chung Linh và Lưu Diễm dù có một bụng cũng không cách nào nói.

- Nhưng bây giờ chúng ta đã nói chuyện này, tiền để dành của ta, Chung Thượng thư tính toán xài như thế nào a?
Tiêu Thiên lại tự rót cho mình một ly rượu Thanh Viêm, sau đó hỏi qua, nhấp một ngụm.

Chung Dương Minh sửng sốt một chút, nhưng nghĩ đến tiền này là người ta đưa ra, muốn biết chi tiết trong đó, cũng hợp lẽ thường.


- Dĩ nhiên là mua sắm thực phẩm và vật dụng để cứu trợ thiên tai và gửi chúng đi, hơn nữa bỏ vốn chế tạo nhà tạm thời, để bọn hắn có chỗ an thân.

- Chờ vượt qua một mùa trồng trọt này, sau đó có thu hoạch, bọn hắn có thể định cư ở đây.

Tiêu Thiên cau chân mày lại, lắc lắc đầu:
- Ngươi không thể như vậy, quá lãng phí, hơn nữa dễ dàng xảy ra chuyện.

- Thân vương nói lời này có ý gì?
Chung Dương Minh có chút bất ngờ.

- Sao không thử làm việc cứu trợ? Đây không phải là một ý tưởng hay sao?
Tiêu Thiên kỳ quái hỏi ngược lại.

Chung Dương Minh ngây ngốc tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm lời Tiêu Thiên nói:
- Cứu trợ bằng công việc?
- Đám lưu dân Nam Cương này, cái gì đều thiếu, không thiếu người, đúng không?
Tiêu Thiên nói tới đây, chỉ đến nhẫn trữ vật trong tay Chung Dương Minh.

- Tiền này, sao không để thuê mướn bọn hắn làm việc?
- Đây! Đây! Chúng ta giúp cứu trợ thiên tai, làm sao có thể thuê mướn người khác?
Chung Dương Minh há miệng, còn chưa nói tiếp, bị Tiêu Thiên đánh gãy.

- Vì sao không thể, ngươi trực tiếp tiêu tiền để bọn hắn có chỗ ăn ở, để cho một nhóm lớn người tụ chung một chỗ nhàn rỗi.

- Nhàn rỗi, dễ dàng nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ nhiều, sẽ xảy ra chuyện.

- Không bằng lấy khoản tiền này đổi lương thực và vật phẩm, xem như tiền công để thuê mướn bọn hắn sửa cầu bù đường, khai khẩn ruộng hoang.

- Như thế, không chỉ để cho những lưu dân này ăn no bụng, còn để cho bọn hắn giúp Đại Viêm xây dựng, cớ sao mà không làm?
- Hơn nữa làm việc, trút hết năng lượng dư thừa, muốn làm ầm ĩ cũng không có khí lực.

- Hơn nữa, tốt nhất là nên tách những lưu dân này ra và đặt ở nhiều nơi khác nhau, ở mỗi huyện trấn trong thôn, tốt nhất là tách đồng hương ra, tránh cho người quen biết tụ tập một chỗ thêm can đảm rồi nháo sự.

- Lại dựa vào phương pháp làm việc cứu trợ, để bọn hắn dung nhập vào các nơi, há chẳng phải là càng tốt hơn?
- Như thế, khoản tiền này mới xem như tiêu đúng chỗ, còn có thể giải quyết càng nhiều vấn đề hơn, làm càng nhiều chuyện hơn, không tốt sao?
- Ngươi nếm thử, ngươi nếm thử cẩn thận!

Tiêu Thiên nói xong, uống một hơi cạn sạch.

Chuyện tốt làm tới cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên.

Tiêu Thiên nghĩ đến việc giúp Chung Dương Minh giải quyết vấn đề bằng cách nói suông một chút, sau đó yên tâm giúp nấu ăn cho hắn.

Chung Dương Minh chính là như bị sét đánh, suy nghĩ lời Tiêu Thiên nói.

Hắn càng suy nghĩ, càng thấy c biện pháp này tốt.

- Tuyệt a, kế sách này thật là!
Chung Dương Minh cuối cùng đột nhiên vỗ đùi, nhìn Tiêu Thiên khiếp sợ đều không nói ra lời.

Hắn thật đúng là không ngờ, trước mắt vị Thân vương đại nhân này, có trí tuệ như thế.

Bỏ tiền còn hỗ trợ mưu đồ, quả thực là một bước đúng chỗ.

- Thân vương, sau này thèm ăn, cứ gọi ta.

Chung Dương Minh vung tay lên, vỗ ngực bảo đảm.

- Cái khác ta không dám nói, tay nghề này toàn bộ Hoàng triều Đại Viêm, ta nói thứ nhất, không có người dám nói là thứ hai.

Lúc này, trên mặt Tiêu Thiên nở ra một nụ cười.

Hắn nói nhiều như vậy, chính là chờ câu này, nâng ly hướng về phía Chung Dương Minh tỏ ý:
- Chờ một hồi, bản vương muốn ăn bữa ăn khuya! !
- Không thành vấn đề, ha ha ha!
Hai nam nhân lần nữa nhìn nhau cười một tiếng.

Bên cạnh Chung Linh và Lưu Diễm, mặt lộ vẻ khiếp sợ, nhìn Tiêu Thiên không dời mắt nổi.

Cứ như thể các nàng gặp Tiêu Thiên lần đầu tiên vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui