Một lúc sau thì Hân Nhiên lên, nó lau bảng xong về chỗ ngồi. Nó vẫn chẳng nói gì hết.
- Này, không kiểm tra vở à.: Thái Đăng nói
- Để tí Vy lên kiểm tra vở cậu nhé.
- Sao cậu không kiểm luôn đi, tôi ghét phải đợi chờ lắm đấy nhé.
- Ơ, cậu quên à, mới hôm bữa cậu bảo tớ đừng động vào vở của cậu cơ mà.
- Ờ thì, bữa nay kiểm luôn đi cho tiện. Đợi Vy lên lâu lắm.
Thái Đăng nói thế nên Hân Nhiên cũng làm.
- Mà cho tớ cảm ơn việc không trừ lương nhé.
Cậu đợi mãi mới thấy nó nói câu này, liền lên mặt tỏ vẻ.
- Haizz, số tiền đó với tôi cũng chẳng là bao, thôi thì cho không cũng được.
- Ừ, tớ cảm ơn.
Nó nói rồi quay lên. Sao mà cô ta kiệm lời thế nhỉ: Thái Đăng nghĩ, hiếm ai mà cậu bắt chuyện trước lắm. Đã thế thì cậu lại càng muốn nó phải nói nhiều
- Tại vì tháng đầu nên tôi không muốn làm khó cậu, nhưng những tháng sau thì đừng hòng.
- Tớ biết rồi.
- Nhưng, tới tận bây giờ cậu vẫn không muốn biết số điện thoại của tôi à?
- Để làm gì chứ.
- Hừ, không nói với cậu nữa.
- Vậy thì...thôi.: Hân Nhiên nói rồi quay lên lấy bài tập ra làm.
Thái Đăng chẳng hiểu có bài tập gì mà nó cứ làm hoài,hôm nào cũng thấy ngồi một chỗ làm bài tập, chẳng nói chuyện với ai, ai nói gì tới thì cũng nói lại vài ba câu rồi thôi. Trông thật nhàm chán, nhưng đối với Hân Nhiên thì điều đó rất thú vị. Nó thường xuyên lấy bài tập toán, hoá, sinh ra giải, cả bài trên lớp lẫn bài nâng cao, vì ước mơ của nó muốn làm bác sĩ thú y, và hơn thế nữa là nhà hoạt động vì môi trường và động vật. Mẹ Hân Nhiên cũng rất ủng hộ điều này.
Thấy Hân Nhiên không nói gì, Thái Đăng cũng không hỏi nữa. Chiều tới nó lại tới chỗ làm, Thái Đăng cũng chẳng canh nó như mọi hôm, mà ngồi trên phòng cùng với Hùng.
- Này.
- Gì thế?: Hùng đang chém gió với mấy thằng trong game cũng
dừng lại hỏi.
- Tự nhiên tao cảm thấy một người rất thú vị, thế là sao?
- Nói rõ ra xem nào?
- Thì cô ta khác với những cô nàng mà tao đã từng gặp, điền đạm, kiệm lời: Thái Đăng nói, nhưng mắt lại nhìn Hân Nhiên đang làm việc ở tầng trệt.
- Thế có nghĩa là mày thích rồi đấy.
- Thích?
- Phải. Cơ mà cô ấy mày nói đến là ai thế?: Hùng hướng theo ánh mắt của Thái Đăng, thấy bất ngờ.
- Không ngờ mày thích cô ta đó. Bảo sao cô ta chưa bị đuổi việc.
- Tao vẫn chưa chắc lắm.
- Tao hỏi mày nhé, mày có hay để ý đến cô ta không.
- Có.
- Mày có thấy khó chịu khi cô ta vui đùa với người khác không.
- Có.
- Thế thì chẳng phải thích chứ còn gì nữa. Sao rồi, đã tiến tới chưa, cô ta được mày thích, chắc vui lắm.
- Nhưng...
- Nhưng gì?
- Cô ta hình như không thích.
- Không thích á? Không thích đẹp trai, cao to, học giỏi, thế thích cái gì?
- Thích tiền.
- Thực dụng thế cơ á?
- Tao cũng chưa chắc, nhưng hình như là thế.
- Cái này mày cũng đâu thiếu. Thế thì tăng lương cho ẻm đi, thể nào chẳng thích quá.
- Nói như mày thì nói làm gì.: Thái Đăng hừ nhẹ, mắt vẫn nhìn Hân Nhiên
- Nó cũng xinh, dáng cũng được, nói chung là cũng ngon. Ý mày là muốn cua nó cho nó thích mày thật đúng không?
- Mày làm được sao?: Thái Đăng nghi ngờ hỏi.
- Gì chứ cái này mày phải gọi tao là sư phụ con ạ.
- Công thế nào?
- Tao vẫn chưa tới Tây Ban Nha lần nào thì phải.
- Chốt.
- Ok.
Hùng nói, trong đầu đã có tính toán hết, chỉ đợi thời cơ mà làm thôi.
- Trước hết, bọn con gái thích con trai lạnh lùng một tí, một tí thôi nhé, nhưng vẫn phải ga lăng, thể hiện mình như là một người đàn ông thực thụ. Điều này mày làm được không?
- Chuyện nhỏ.
Đúng lúc Hân Nhiên đang phải bê một lần sáu bảy ly trà sữa, đang loay hoay sợ đổ thì Thái Đăng từ đâu xuất hiện, bưng hết ra cho.
- Ơ, cậu làm gì thế?
- Không thấy à?
- Nhưng sao cậu lại làm thế?
- Thì...thấy cậu bưng khó khăn quá, nên muốn giúp.
- Tớ cảm ơn, nhưng không cần đâu, đây là công việc của tớ, tớ có cách giải quyết.
Hân Nhiên nói, khuôn mặt chẳng có gì là thấy cảm kích cả, khiến Thái Đăng thẹn quá mà bỏ lên lầu.
- Sao sao?
- Không thấy à
- Cô ta không chịu sao?
- Không những thế còn bảo tự có cách giải quyết.
- Thật sao? Mình chuyển qua cái khác vậy
—————————————————————————————————————————————————
Hôm nay lớp có học thể dục, nữ phải chạy ba vòng sân. Vì cũng hay thường xuyên hoạt động nên Hân Nhiên chạy xong cũng chẳng thấy mệt lắm, đi vào ghế đá ngồi cho đỡ mát. Bỗng từ đâu Thái Đăng đến đưa cho Hân Nhiên một cốc trà sữa.
- Sao thế?: Hân Nhiên hỏi.
- Uống đi cho đỡ khát. Loại đặc biệt đấy.
- À, tớ cảm ơn nhé. Nhưng tớ thích uống nước lọc hơn, trà sữa này đắt tiền lắm, nên về sau cậu đừng làm thế này nữa nhé.
Thái Đăng chưa hết sốc thì từ đâu Quỳnh chạy đến, ngồi vào ghế đá với Hân Nhiên, thở hổn hển:
- Trời đất, mệt quá, chạy muốn tuột huyết áp luôn.: Quỳnh than.
- Í, trà sữa, bà mua khi nào đấy.
- À, Thái Đăng đưa đấy.
- Có ý gì đây nhỉ?: Quỳnh nói
Thái Đăng nghĩ chắc giờ Hân Nhiên cũng hiểu ý, nhưng không, nó nói:
- Cậu khát không, cho cậu đấy, tuột huyết áp nên bổ sung tí đường vào cho cơ thể ổn định.
- Thật á? Tớ cám ơn nhé.
- Cơ mà Thái Đăng có phiền không?: Nó hỏi.
- Không: Miệng thì nói không nhưng trong lòng thì rất có đấy, chưa một người phụ nữ nào được cậu tặng hay cho bất cứ gì, trừ mẹ ra, thì nó là người đầu tiên, thế mà lại từ chổi thẳng thừng như thế, còn cho người khác trước mặt cậu nữa chứ.
- Thôi tớ đi ra kia tí nha, hai người ở lại với nhau: Quỳnh nói rồi cầm li trà sữa đi.
- Ừ, cậu đi đi: Nó nói.
- Cậu có muốn ngồi chung không, đứng đó nắng lắm.
Thái Đăng cũng ngồi xuống. Cậu thấy Hân Nhiên khó hiểu thật đấy, thế lại càng phải khám phá.
—————————————————————————————————————————————————
- Cái gì? Trà sữa cũng không thích luôn? Ca này khó đấy nhá?
- Mày nghĩ cái gì đặc biệt chút, chứ Hân Nhiên không giống những người khác đâu.
- Có thể cô ta thuộc kiểu con gái cá tính, thế thì chắc chắn thích giày rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...