“Đừng nghĩ những chuyện đó, cậu là người lúc nào cũng ôm mọi chuyện trong lòng, ai chẳng bị chút tin tức tiêu cực? Cậu kết bạn với tớ là dính tiêu cực rồi.”
Hạ Đằng biết Đinh Dao đang mở lòng cô, chuyện của cô, nếu chỉ hình dung bằng mấy từ “Tin tức tiêu cực” vô cùng đơn giản thì cũng không cần phải lưu lạc đến mức “Trốn tránh” như thế này.
“Không nói mấy chuyện này nữa, quê cậu ở đâu? Cách Thượng Hải xa không? Có thời gian tớ đi thăm cậu một chuyến.”
Hạ Đằng cầm điện thoại đi ra ban công, nói vị trí.
Chắc cô ấy đang tìm kiếm trên bản đồ, Đinh Dao không nhịn được bùng nổ: “Mẹ kiếp chỗ giẻ rách thì thế? Bộ lạc nguyên thủy à?”
“……”
Hạ Đằng cười một tiếng, “Không khoa trương như thế.”
Đinh Dao: “Cậu đến mức phải khiến mình đáng thương như vậy?”
Hạ Đằng nói: “Tớ cảm thấy không tồi.”
“Thôi bỏ đi, nơi này quả thật yên tâm, không ai biết cậu.” Đinh Dao tắt bản đồ và trang web, nói: “Trường học thế nào? Có nhà tầng không? Không phải học ngoài trời đấy chứ? Kiểu lớp học ngồi đất nhìn bảng đen hả?”
“……” Hạ Đằng đỡ đầu: “Có nhà tầng, khá tốt.”
“Học sinh thế nào?”
Đinh Dao vừa hỏi câu này, lòng Hạ Đằng căng thẳng, không tự giác kết luận: “Cũng, không tồi.”
Cô không biết hình dung như thế nào.
Đinh Dao hiển nhiên không có nhiều hứng thú với nơi này của cô, nếu là ngày thường nhất định sẽ hỏi có trai đẹp hay không, nhưng hôm nay không hỏi vậy, Hạ Đằng cũng không nhắc đến.
Trước nay cô rất có duyên với người khác phái, nam sinh thích cô ở trường đã có, bước vào giới nghệ sĩ lại càng nhiều.
Gặp được nhiều người như vậy, cũng chỉ có Kỳ Chính không coi cô ra gì.
Mỗi lần cô cho rằng quen hệ giữa mình và Kỳ Chính đã đủ căng thẳng, thì nó lại có thể căng thẳng hơn nữa.
Ví như hôm nay, cô không khống chế được, cuối cùng tát cậu một cái.
……
Bây giờ Hạ Đằng học được một kỹ năng, quên. Quên triệt để, ép buộc bản thân phải quên những chuyện làm cô đau đầu, bởi vì không giải quyết được, càng nghĩ càng bực bội, chẳng thà quên đi.
Cô cố gắng khiến bản thân không hồi tưởng những chuyện có liên quan tới Kỳ Chính, tựa như cô đang cố gắng quên những chuyện đã xảy ra với mình.
Không nghe, không nhìn, không nghĩ, dường như có thể làm mọi chuyện chưa từng xảy ra, dần dà, người tê liệt, liền không còn cảm giác gì.
Tiếng bật lửa lại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô, Đinh Dao châm một điếu, hỏi: “Không liên hệ với Hứa Triều Sinh?”
Cái tên này cũng đủ làm cô lặng người một lúc, sau khoảng nửa phút, Hạ Đằng nói: “Không.”
Nói xong liền cảm thấy không ổn, cô nhíu mày: “Cậu……”
Đinh Dao: “Cậu ấy muốn biết tình hình gần đây của cậu, nhưng cậu yên tâm, cậu ấy không tới cầu xin tớ, tớ sẽ không nói cho cậu ấy cậu ở đâu.”
Quả nhiên.
Nếu nói Kỳ Chính không coi cô ra gì, thì Hứa Triều Sinh lại trái ngược hoàn toàn với cậu.
Nhà Hứu Triều Sinh và Đinh Dao có quan hệ nhiều đời, trong thế giới của họ đầy những người thừa kế dung tục và nhàm chán, cả ngày ngoài việc tiêu xài lãng phí thì chỉ có chơi bời lêu lổng. Thế nên hai người họ mặc dù ghét nhau nhưng vẫn thấu hiểu nhau.
Đinh Dao nói chuyện giúp cậu, có tình có lý. Cô ấy và Hứa Triều Sinh đều là người có chừng mực, dù biết chỗ ở của cô cũng không gây phiền phức cho cô.
Chẳng qua khi nhắc đến tên những người này, luôn mang đến cho cô cảm giác bối rối về thời gian cô còn là Hạ Đằng từng mệt mỏi trong cuộc sống thành thị.
Hạ Đằng ấy ngày ngày đi học, đóng phim, chạy show, mang giày cao gót mười centimet, đối diện ánh đèn flash chớp lóe mà không hề nháy mắt, ngày đêm đảo lộn, ngủ hai tiếng đã phải tỉnh, vì một đoạn phim mà ngâm mình trong nước biển dưới thời tiết 0 độ, vì giữ dáng mà ăn gì cũng chỉ nhai không nuốt…… Cô giống như con quay không bao giờ dừng, cứ mãi xoay đi chuyển lại, thi thoảng tắt máy lén đi tìm Đinh Dao uống rượu sau lưng người đại diện và Trần Phi Vãn, hoặc là bị Hứa Triều Sinh châm chọc ba vòng như một, đó đều là những giờ phút nhẹ nhàng nhất trong ngày của cô.
Sẽ hoài niệm những ngày tháng ấy sao? Nó khác hiện tại như trời với đất, mặc dù mệt, nhưng tràn ngập vinh quang, một đường giẫm lên hoa tươi. Nhưng hồi tưởng lại, cô gái trong màn ảnh đó giống như người xa lạ, chỉ là một người cũng tên là “Hạ Đằng” mà thôi.
Nhiều hình tượng như vậy mà cô không tìm thấy chính mình.
……
Tối đó trò chuyện câu được câu chăng rất lâu với Đinh Dao, cuối cùng ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh lại điện thoại đặt ngay bên tai, chăn đắp trên người, đèn trong phòng cũng tắt.
Xem ra bà Thẩm Phiền đã tới.
Hạ Đằng ngồi dậy liền cảm giác được độ ẩm trong không khí, kéo rèm ra nhìn, quả nhiên ngoài trời đang mưa.
Phương Bắc mưa nhiều như vậy hình như rất ít gặp, trời âm u, sắc màu của thế giới dường như đã phai nhạt đi một tông.
Con người quả thật cần phải định kỳ dọn dẹp bụi bậm trong lòng, cuộc điện thoại ngày hôm qua khiến cô thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù không thay đổi được chuyện gì, nhưng ít nhất cũng dọn được một chỗ để tiếp thu những sự việc mới.
Tới huyện Chiêu một tuần, cô liệt kê những gì muốn mua lên bản ghi nhớ, chuẩn bị đi dạo phố vào cuối tuần.
Thu xếp xong đi xuống tầng, trong nhà không có ai, cô mở ô ở huyền quan, đi ra ngoài, phát hiện hoa cỏ trong sân bị che một lớp màng nhựa trong suốt, bên trên là những hạt mưa to to nhỏ nhỏ.
Trong sân, bà Thẩm Phiền đang bọc màng nhựa cho một cái cây, Hạ Đằng đi tới hỗ trợ.
Bà nhìn ngắm cô, “Muốn đi ra ngoài à? Mưa to đấy.”
Hạ Đằng vừa kéo màng vừa gật đầu, “Cháu đã xem dự báo thời tiết, lát nữa mưa sẽ tạnh ạ.”
“Mặc ít như thế mà không lạnh? Trông hai cái cẳng chân bé tí của cháu lạnh đến trắng bóng kìa.”
Hạ Đằng cúi đầu, hôm nay cô mặc một chiếc váy đen, váy dài trên đầu gối một chút, phối với một đôi bốt đen, chân cô trắng, đúng là trông nhẵn bóng thật.
Cô không có khái niệm gì với thời tiết, trời oi nóng từng mặc áo khoác, trời lạnh cóng cô còn mặc váy hai dây lên sân khấu.
“Không sao ạ.”
Hạ Đằng nói.
Dù gì cũng vẫn là mùa hè, có lạnh cũng không phải quá lạnh.
“Gần đây sao không thấy cháu chơi với hai đứa nhà họ Giang? Có mâu thuẫn gì à?”
Hạ Đằng lắc đầu, “Còn cần thời gian ạ.”
Thẩm Phiền cười cười.
Bà gỡ tay Hạ Đằng, đẩy cô về phía cửa cổng, “Không cần cháu giúp, đi ra ngoài đi dạo đi, hôm nay đường trơn, chú ý an toàn đừng té ngã, lúc nào về bà ngoại nấu đồ ăn ngon cho.”
“Vâng ạ.” Hạ Đằng cũng cười.
*
Trung tâm thương mại ở huyện Chiêu rất dễ tìm, bởi vì tòa nhà đó cao nhất huyện, đứng ở đâu cũng có thể thấy rõ. Hình như mới sửa lại mấy năm trước, trông rất mới, xem như đây là nơi duy nhất giống với “Thành phố” ở huyện Chiêu.
Đi vào trung tâm, ánh đèn sáng trưng và không khí mát lạnh cùng tràn ra, cô gập ô, cảm giác cũng rất giống thành phố cũ, nhưng ngay sau đó, cô liền thấy có điểm khó nói.
Tầng một cái gì cũng có, đối diện cửa cô đi vào là khu vực hóa mỹ phẩm, mấy quầy chuyên doanh trông không giống hàng chuyên doanh san sát nhau, hoặc là thương hiệu chưa từng nghe tên, hoặc là thương hiệu làm nhái.
Cô đi một vòng, những khu vực khác phần lớn đều như vậy, đều trông cực kỳ không đáng tin. Tầng hai chủ yếu là bán quần áo, từng gian từng quầy, tùy tiện đi vào một quầy, quần áo treo đầy ba mặt tường, trông đặc sệt phong cách hàng vỉa hè. Nhân viên cửa hàng đều là những người trẻ tuổi, người thì ôm di động không để ý khách tới, người thì nheo mắt đánh giá Hạ Đằng từ đầu đến chân.
Hạ Đằng bỏ đi, lại tiến sâu vào trong, thế nhưng không còn gì nữa, không có nhiều cửa hàng, diện tích trung tâm chưa được thuê hết, mấy gian hàng trống không, chất đống ma – nơ – canh không mặc quần áo và thiết bị rác rưởi.
Hạ Đằng hít sâu một hơi, mở ra bản ghi nhớ, xóa bỏ những vật phẩm cần mua.
Trung tâm thương mại của huyện Chiêu chỉ có tòa nhà này, cô đi ra cái gọi là “Trung tâm thương mại”, đi dạo quanh đó một buổi chiều, đi vào siêu thị có vẻ đáng tin cậy một chút. Cũng may siêu thị xứng danh với từ siêu thị, có thể mua được vật dụng hàng ngày, có gì hữu dụng cô liền để vào xe đẩy, thậm chí còn muốn mua cái gương to, đáng tiếc không bê nổi.
Ra khỏi siêu thị, trời đã gần tối, trời đầy mây đêm trông có vẻ âm u hơn, mưa đã tạnh một lúc, bây giờ lại bắt đầu mưa, không lớn lắm, bị gió lạnh thổi nghiêng.
Hạ Đằng đi ra từ cửa sau của siêu thị, ngoài cửa hình như là một con ngõ nhỏ, phải đi một đoạn mới có thể đến đường cái. Hai bên đều mở cửa hàng, quán ăn quán net quán trọ cái gì cũng có, sập sệ giá rẻ mà thuận tiện, giống như một mặt khác của phố huyện an nhàn lương thiện, nó tối tăm, đồi bại, hỗn loạn, du thủ du thực, 50 tệ là có thể lượn lờ ở đây cả tuần.
Hạ Đằng nhìn trái ngó phải, ven tường đỗ không ít xe máy, nhóm người tụm năm tụm ba, tràn ngập hơi thở của đoạn đường này.
Chả trách, cửa sau lạnh lẽo, người vào siêu thị chẳng ai muốn đi ra từ cửa này.
Cô đã đi được một đoạn, muốn quay lại cũng đã muộn rồi.
Bên cạnh truyền đến tiếng “Ai da”.
Mấy người từ lúc Hạ Đằng đi ra vẫn đứng yên không nhúc nhích, phát ra âm thanh trêu đùa về phía cô.
Cô không quay đầu lại, da đầu tê cứng.
Nói thật, loại chuyện này cho dù là ở trong phim hay trên tin tức đều xuất hiện vô số lần, nhiều đến mức mọi người đã tê liệt, nhiều nhất cũng chỉ nói một câu “Thật đáng sợ” rồi bỏ khỏi tâm trí, tiếp tục tiếp nhận những tin tức khác, thế nên khi nó thật sự xảy ra, cô chỉ có thể nghĩ đến kết cục của những cô gái ấy, chúng thay nhau chiếu phim trong đầu.
Cô đúng là quá xui xẻo.
Hạ Đằng không dám dừng bước, cứ đi thẳng về phía trước một giây cũng không ngừng, bên tai là tiếng bước chân của mấy kẻ kia đang đi theo.
Tim cô đập như đánh trống.
Trời tối, đêm mưa, phố huyện nhỏ bé, tất cả đều chống lại cô.
Một tên trông như con khỉ ốm sải bước vượt đến trước mặt cô, chặn đường của cô, nói: “Một buổi chiều mà gặp em mấy lần, ăn cơm chưa? Cùng đi nhé, tiện thể làm quen một chút.”
Hạ Đằng răng trên đánh vào răng dưới, “Không cần, cảm ơn.”
“Em gái đừng sợ, bọn anh cũng không ăn thịt người.” Lại thêm một tên mở miệng: “Mua nhiều đồ như vậy, đi một mình sao được? Anh bảo người xách về cho em nhé.”
“Thật sự không cần…… bố tôi tới đón tôi, ngay ở ngã tư đằng kia.”
Hạ Đằng muốn chạy, tên khỉ ốm kia lại ngăn chặn.
“Để ông ấy đợi một chút, sao có thể chặn hoa đào của con gái chứ? Phải không?”
Nói năng không biết phải trái, mấy tên còn lại thích thú cười ồ lên.
Hạ Đằng cảm thấy ghê tởm, cô đang mò tìm điện thoại thì cánh tay lại bị một tên túm lấy, di động rơi ra.
“Ca pâng” một tiếng, rớt xuống đất, nước bắn tung tóe, kích thích dây thần kinh.
Tiêu rồi.
Hành vi của cô đã bại lộ, chết chắc không thể nghi ngờ gì nữa.
Mặt Hạ Đằng xám như tro.
Tên kéo tay cô ngồi xổm xuống, nhặt điện thoại lên, lau nước trên mặt, có vẻ hắn là đại ca của nhóm này, khi làm những việc đó, không tên nào hé răng, đều chờ hắn lên tiếng.
Hắn trả điện thoại cho Hạ Đằng.
Hạ Đằng nâng cánh tay lên, run rẩy.
Quá sợ hãi, cô không thể khống chế được.
Vừa định cầm lấy điện thoại thì tên đó rụt tay về.
Cô biết là không đơn giản như vậy mà.
Tên đó nói: “Điện thoại có thể trả cho em, nhưng không phải trả không.”
Hắn kéo khỉ ốm đến trước mặt cô, giọng khàn ráp, như tiếng quạ đen:
“Anh em của anh nhìn trúng em, em nể mặt chút.”
Hai câu chỉ nói bảy phần, chừa lại ba phần cho cô.
Nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng kỳ thật mỗi câu từ đều tràn ngập uy hiếp, không có đường sống mà xoay chuyển.
“Anh Bân……” Vẻ mặt khỉ ốm cảm kích.
Lòng Hạ Đằng chìm xuống hầm băng.
……
Trong giây phút tuyệt vọng cuối cùng, ánh mắt cô chợp được một thân ảnh đi ngang qua.
Không có nguyên nhân, dù chỉ là hình bóng mơ hồ, dù chỉ là một cái liếc mắt, cô cũng có thể xác định đó là ai.
Hạ Đằng dường như dùng tất cả sức lực mà hét lên.
Trái tim, hô hấp, máu thịt, từng sợi tóc, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều gào thét.
Cứu cô.
Bóng đen ấy dừng lại.
Đứng trên bậc thềm, sau lưng là ánh đèn âm u của quán net.
Cậu mặc áo khoác đen, mũ trùm lên đầu, tóc mái bị mũ ép xuống, che đi một chút ánh mắt.
Miệng ngậm điếu thuốc, nửa người dưới chỉ mặc quần đùi, lộ ra hai cẳng chân gầy nhưng rắn chắc, chân đeo đôi dép lê, đạp lên mưa gió không hề cố kỵ. Tay trái cầm hai lon bia, tay phải xách một túi thịt nướng BBQ.
Cậu không mở ô, cũng không có biểu cảm gì.
Vết thương cũ trên mặt còn chưa lành, mặt trái lại có một vết đỏ mới.
Là bị cô tát.
Tên của Kỳ Chính có ích hơn vạn lần câu “Không cần” của cô.
Hiển nhiên, nhóm người này biết cậu.
Không chỉ quen biết mà còn sợ hãi, và có gì đó còn hơn cả sợ hãi.
Tên cầm đầu mà khỉ ốm gọi “Anh Bân” đã mở miệng.
“A Chính.”
Người đứng ở bậc thềm không phản ứng.
Hạ Đằng bỗng có một dự cảm.
“Anh Bân” chỉ chỉ Hạ Đằng, hỏi: “Mày quen nó?”
Dường như mưa rơi nặng hạt hơn, trên mặt đất bắt đầu vang lên tiếng lộp bộp.
Điếu thuốc giật giật trong miệng Kỳ Chính, quần áo đen, tóc đen, đôi mắt đen.
Cậu và mưa đêm hòa hợp thành một thể, lạnh lùng nhìn cô đang rưng rưng nước mắt.
“Không quen.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...