Hả? Bị bảo vệ phát hiện rồi sao? Hai người đều đờ ra.
Vu Tiệp sợ tái mặt, mở to mắt nhìn, Trịnh Phong thổi tắt hết những ngọn nến,
vội vàng nhảy đến tắt công tắc các dây điện, trong phòng lập tức lại tối mịt.
Trịnh Phong khẽ kéo các dây bóng đèn xuống, cuộn bừa lại cho gọn rồi chạy đến
đẩy cô cùng trốn xuống bên dưới bục giảng.
Giọng nói bên ngoài văng vẳng: “Ai đang ở trong đó? Ra ngay.”
Vu Tiệp bịt chặt miệng, căng thẳng quỳ dưới bục giảng, lo lắng nhìn Trịnh
Phong, chỉ thấy ánh mắt cậu đang tỏ ý an ủi mình, cậu khẽ gật đầu ra hiệu sẽ
không sao đâu.
Thậm chí đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài kia mỗi lúc một gần, bảo vệ đã lên
lầu hai rồi!
Căng thẳng đến nỗi cô không dám hít thở mạnh, cảm thấy bàn tay phải trên đùi ấm
hẳn, vội vàng ngẩng lên và nhìn thấy một đôi mắt đang cười, trong bóng đêm càng
sáng rỡ hơn, như thể đang phát xạ liên tục, và bàn tay to lớn truyền đến cô một
sự an ủi dịu dàng.
“Thầy…” Một giọng nói lúng túng đột nhiên vang lên. Vu Tiệp và nhóc Trịnh ngạc
nhiên nhìn nhau, bên ngoài vẫn còn ai khác?
“Hai người lén lút thậm thụt trốn ở đây làm gì hả?” Thầy giám thị lên tiếng
trách mắng.
“Chúng em… chúng em đang định đi về.” Một giọng nam run rẩy, có lẽ đang sợ chết
khiếp.
“Khoa nào?” Thầy giám thị vẫn tức giận.
“Thầy ơi, chúng em không làm gì cả, chỉ nói chuyện mà quên mất thời gian thôi.”
Giọng nam lên tiếng van xin, bên cạnh còn có một âm thanh nho nhỏ, giống như
tiếng nấc nghẹn của một bạn gái, chắc cũng hoảng sợ lắm.
“Tối mờ mịt thế này mà nói chuyện gì ở ban công?” Thầy giám thịt có lẽ là người
trung niên, ghét nhất là bọn học sinh làm chuyện bậy bạ, “Lúc học thì chả thấy
các cô cậu chăm chỉ bao giờ, cưa gái thì lại giỏi giang lắm, khoa nào đấy?”
“Quản trị… kinh doanh…” Giọng nam sinh mỗi lúc một nhỏ.
“Tên?” Bọn họ đúng là xui xẻo, lần này gặp phải tướng quân mặt sắt rồi.
“… Phương Tuấn.” Cậu chàng ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nói ra.
Vu Tiệp nhìn Trịnh Phong, mà cậu thì còn đang cười trộm, nếu họ bị tóm thì chết
chắc.
Lại dạy dỗ một lúc lâu, cuối cùng thầy giám thị cũng chịu thả họ đi, hình như
thầy vẫn chưa yên tâm mà còn dùng đèn pin chiếu lung tung một lúc nữa.
Ánh sáng chiếu vào bức tường khiến Vu Tiệp lại thót tim, liệu họ có bị phát
hiện không?
Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh, tất cả đã đi hết.
Vu Tiệp vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ sợ họ chưa đi xa, tai dỏng lên nghe
ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Họ đi rồi.” Nhóc Trịnh bỗng lên tiếng khiến cô giật bắn mình.
Trong bóng tối không nhìn rõ mặt cậu, nhưng dưới bục giảng chật hẹp, hai người
vai chạm vai, trái tim cô bỗng đập loạn, rất muốn rời khỏi cái nơi chật chội
này ngay lập tức.
Tách, nhóc Trịnh bật lửa lên, đốt ngọn nến trên bánh sinh nhật, ánh sáng lại
sáng bừng trong bóng đêm, ngọn nến nhỏ xíu lập lòe, cô có thể nthấy rõ bóng
chiếc mũi cậu được chiếu sáng, trên làn da còn phủ một lớp mồ hôi mỏng.
“Mặt cậu… đỏ quá…” Nhóc Trịnh chạm nhẹ vào mặt cô, như được thoa một lớp phấn
hồng, khiến người khác chỉ muốn cắn một cái.
Gương mặt nóng rực bị ngón tay mát lạnh của cậu chạm khẽ, cảm giác kỳ lạ như bị
điện giật, Vu Tiệp thấy mặt mình nóng hơn, thậm chí đến hai vành tai cũng nóng
rực, cô khẽ tránh sang bên vì sự thân mật của cậu khiến cô thấy không quen tí
nào.
“Thích món quà của tôi không?” Nhóc Trịnh dịu dàng hỏi.
Vu Tiệp nhìn nụ cười ấy, tim lại bất giác đập loạn, giọng nói cũng trở nên rất
kỳ quặc: “Th… thích…” Đừng thế mà, đã đủ choáng lắm rồi, cậu cứ nhìn cô bằng
ánh mắt như thế nữa thì cô sẽ say mất.
Tay cậu lại vuốt ve gò má cô, bàn tay mát lạnh đã hút cạn hơi nóng trên mặt cô
nhanh chóng khiến cô run rẩy toàn thân, đôi tròng mắt sáng như đá quý kia quyến
rũ tâm trí cô, khiến cô hoảng hốt tránh mặt đi, nhưng tay cậu khẽ dùng sức, cô
đành phải nhìn thẳng cậu.
“Vu… Tiệp…” Giọng nhóc Trịnh bỗng trở nên khàn khàn, nhưng thể âm thanh gặp
phải chướng ngại vật trong cổ họng, rời rạc phát ra, “Tôi rất muốn…”
Vu Tiệp hoảng loạn đến mức tay chân lập cập, ánh mắt cậu dồn ép cô quá, trái
tim bị ánh mắt ấy kéo ra khỏi lồng ngực, vất vả cố gắng giữ sự trấn tĩnh, “ừ”
lên một tiếng, nhưng âm thanh đã bộc lộ sự căng thẳng trong lòng.
Ngón tay cậu chầm chậm trượt xuống cằm cô, khẽ nâng mặt cô lên, ánh sáng nhảy
múa đổi mọi góc độ trên mặt cậu, gương mặt đẹp trai ấy dần dần tiến sát lại, Vu
Tiệp rối bời chỉ biết yếu ớt thốt ra một tiếng: “Đừng…”
Nhưng sự cự tuyệt của cô đã bị nụ hôn dịu dàng của cậu phong kín!
Cô sợ đến mức giật lùi lại, trong tích tắc đã tựa sát vào tấm bảng đen, đầu
cũng cộp vào đau điếng.
“Cẩn thận!” Nhóc Trịnh kéo cô vào lòng, tay vuốt nhẹ vào phía sau gáy cô.
Vu Tiệp nóng bừng toàn thân dán sát vào ngực cậu, vành tai nóng hực nghe rõ
nhịp tim đập “thình thịch” của cả hai trong bóng đêm, rồi nhịp đập của hai trái
tim dần dần hòa thành một.
“Tôi thật sự rất thích cậu.” Nhóc Trịnh chậm rãi cúi đầu xuống, chạm vào má cô,
trong ánh nến dần yếu ớt, tiếp cận đôi môi cô.
Không thể, cậu nhỏ hơn cô, cậu là em trai, không thể. Đầu óc Vu Tiệp choáng
váng, da thịt lại cảm nhận được hơi ấm của đôi môi cậu, kích thích mạnh vào
thần kinh cô.
Bỗng một cơn gió tràn qua, ngọn nến cuối cùng đã bị thổi tắt, trong bóng tối, đôi
môi mềm mại nóng hổi chạm vào môi cô, dìm sạch mọi cự tuyệt và kinh hoảng của
cô. Cơ thể cô muốn tháo chạy, nhưng một đôi tay thon chắc và mạnh mẽ đã giữ
chặt eo cô lại, tê dại, khiến cô không nén được phải hít mạnh một hơi.
Không cưỡng ép, không chiếm đoạt, nụ hôn dịu dàng chỉ quyến rũ cô, nuốt mất
từng chút từng chút ý thức của cô. Trong bóng đêm, không thấy rõ mặt cậu, nhưng
lại lĩnh ngộ được tình yêu dịu dàng cố kìm nén của cậu, một cảm giác được yêu
thương chiều chuộng ấm áp bao bọc lấy cô, khiến trái tim khô cứng của cô mềm
dịu hẳn.
…
Một lúc lâu sau, đúng lúc cô tưởng mình sắp ngạt thở đến nơi, thì cậu đã nhẹ
nhàng buông cô ra.
Trong bóng tối, hai người đều không dám lên tiếng, chỉ có thể lắng nghe hơi thở
rối loạn của cả hai.
Ngón tay cậu chạm nhẹ môi cô, mát lạnh trên đôi môi nóng rực, khiến tim cô càng
đập loạn nhịp, sự mờ ám cực độ này thậm chí còn khiến người ta không chịu nổi
hơn cả nụ hôn ban nãy, hơi thở cô càng gấp gáp.
“Cảm giác này kỳ diệu quá.” Cậu kề sát tai cô, thì thầm.
Toàn thân nóng hực, cô xấu hổ đẩy nhẹ cậu ra, cũng may cậu không nhìn thấy
trong bóng tối này, chắc bây giờ cô đã đỏ cả toàn thân như con tôm luộc rồi. Họ
lại nấp dưới chỗ chật hẹp này… Cứ nghĩ đến sự thân mật ban nãy là cô lại càng
xấu hổ.
“Chúng ta… về thôi!” Cô cần bình tĩnh, đêm nay có quá nhiều bất ngờ rồi, trong
đầu giờ đã rất rối loạn! Cô bắt đầu thấy không biết phải đối mặt với cậu thế
nào.
Nhóc Trịnh am hiểu lòng người cuối cùng đã quay lại, cậu gật đầu, đặt bánh kem
vào lại hộp để cô mang về ăn, rồi dẹp tất cả bóng đèn lẫn dây điện vào trong ba
lô, dọn dẹp xong tất cả, cậu nắm tay cô ra khỏi phòng học, tất cả lại trở về
bình thường.
Trong trường tối mịt, đã qua giờ tắt đèn từ lâu.
Nhóc Trịnh kéo cô lặng lẽ đến dưới ký túc xá của cô, cửa đã đóng, thấy vẻ mặt
lo lắng của cô, cậu mỉm cười an ủi: “Đừng lo, tôi biết có một chỗ vào được,
theo tôi đi.”
Nhóc Trịnh dẫn Vu Tiệpvòng qua phía sau tòa nhà, bức tường phía sau có một con
đường nhỏ dẫn thẳng lên lầu. Nhóc Trịnh chỉ lên phía trên ban công của con đường:
“Có thể lên trên từ chỗ này.”
Vu Tiệp liếc nhìn cậu, đúng thật là có thể lên lầu hai, nhưng cửa sổ trên đó
luôn đóng chặt, cho dù lên được cũng không vào được.
“Yên tâm, tôi đã nhờ người mở cửa sổ rồi.” Nhóc Trịnh mỉm cười đầy tự tin, thì
ra cậu đã có chuẩn bị từ lâu.
“Nào, tôi đẩy cậu lên.” Cậu nửa quỳ xuống, để cô trèo lên lưng cậu để lên trên.
Vu Tiệp giữ lấy vai cậu, đang định trèo lên thì đằng sau bỗng có tiếng gọi: “Vu
Tiệp!” khiến cô giật bắn mình, ngã nhào xuống, đập vào bức tường.
Nhóc Trịnh vội quay lại, cô cũng nhìn ra phía sau, bỗng thấy lạnh toát, lại…
lại là Tấn Tuyên!
Trước mắt tối sầm, sao anh lại ở đây? Trời ơi, nhất định là cô hoa mắt rồi.
Nhưng tiếp sau đó, bóng ảo ấy lao đến trước mặt họ, giáng mạnh một cú đấm lên
một bên mặt của nhóc Trịnh, Trịnh Phong ngã nhào xuống đất.
“A… dừng lại!” Vu Tiệp sợ hãi kêu thét, không phải nằm mơ, mà thực sự là Tấn
Tuyên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...