Vĩnh Lộc ôm đầu ngán ngẩm trước sự tra tấn của Khiết Đường.
- Anh ta rất thường hay đến câu lạc bộ sách! Tại sao anh ta lại đến đó?! Bồ có nghĩ anh ta đang theo đuổi ai ở chỗ đó?! Bồ có nghĩ anh ta thật sự thích đọc sách không?! Bồ nghĩ tui có nên tham gia câu lạc bộ đó không? Ở đó có các hoạt động gì nhỉ? Có lẽ tui nên tranh cử chức thủ lĩnh câu lạc bộ đó...
- Bồ có thật sự muốn tui trả lời bất cứ câu nào không vậy?
- Sách là điểm mù của tui. Tui thường thấy nó vô dụng. Nhưng tại sao anh ta lại đến đó nhỉ? Làm sao tui tán tỉnh anh ta nếu anh ta cứ ra vào chỗ đó?!
Vĩnh Lộc thở dài một tiếng rồi trả lời cô ấy bằng một câu hỏi khác:
- Sao bồ cứ bị ám ảnh bởi anh ta?! Anh ta tán tỉnh mọi người!
- Anh ta tán tỉnh mọi người nhưng anh ta chẳng tán tỉnh tui. Tui không đủ xinh à? Không phải tuýp của anh ta? Tui làm anh ta sợ? Hay anh ta nghĩ tui là mục tiêu dễ dàng nên không thèm tấn công à? Bồ có nghĩ tui quá lộ liễu trong việc tán tỉnh anh ta không?
Vĩnh Lộc không nén được tiếng cười.
- Mọi người trong trường đều biết bồ thích anh ta!
- Này! Câu đó khiếm nhã quá đấy! Nếu mọi người đều biết, sao anh ta lại không biết? Anh ta biết nhưng vờ như không biết? Anh ta còn đợi gì nữa?!
Vĩnh Lộc lấy lại vẻ nghiêm túc và thẳng thắn nói với cô ấy:
- Tui là bạn của bồ, người bạn chân chính, nên tui sẽ nói thẳng với bồ...
- Từ chối! Trúc Đào, bồ nghĩ sao?!
Khiết Đường tạt cả một gáo nước vào mặt cô và quay sang hỏi Trúc Đào. Cô ta đang nằm im lặng trên giường, ngay lập tức ngồi dậy và trả lời.
- Anh ta khá bảnh. Nhưng cách anh ta cười khiến miệng của anh ta trông như bị đơ nửa bên vậy. Còn mắt anh ta khi nhìn đối diện thì trống rỗng như thể nó không có linh hồn. Và tui ghét cái mùi trên đầu anh ta, cứ như anh ta đã cho đầu mình vào nồi cơm để hong khô vậy.
- … Cám ơn! Tui không cần nhà nhân chủng học ở đây! Ai đó cho tui lời khuyên về hẹn hò đi!
Ai đó đang cộc cằn đấm vào cửa phòng của họ. Khiết Đường bực tức đứng dậy mở cửa. Thiên Minh không khách khí, quát ngay vào mặt cô ta:
- Cô phải ra đây nói chuyện cho rõ ràng với tôi!
Nói xong, Thiên Minh quay đầu bỏ đi. Khiết Đường mất mấy giây để định thần lại, sau khi buông một tiếng chửi, cũng nhanh chóng đuổi theo sau cô ta.
Vĩnh Lộc thở dài. Cô ấy không biết có nên ra ngoài cùng họ không. Trông tình hình căng thẳng như vậy, không khéo lại nảy sinh chuyện rắc rối. Mà thật ra, cô nên tránh xa mấy chuyện như vậy mới đúng. Lúc nào Khiết Đường chẳng giải quyết được rắc rối của mình. Vĩnh Lộc thấy tội nghiệp cho những người đối đầu với cô ấy hơn cơ. Nhưng đã là bạn của Khiết Đường, Vĩnh Lộc cũng chẳng thể tỏ ra thương xót cho mấy người đó. Cứ nhắm mắt bịt tai lại cho lòng được thanh thản. Nói là vậy, nhưng cô ấy vẫn không khỏi buông tiếng thở dài và lẩm nhẩm:
- Sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra.
- Ừm, dạo này tui hay nằm mơ thấy ác mộng.
Vĩnh Lộc không tò mò hỏi thêm. Cô chẳng tin mấy chuyện như vậy. Ở nhà, nhỏ em gái đã khiến cô phát chán vì suốt ngày cứ mở mồm nói về mấy thứ thần bí lạ lùng. Nhưng dù cho không ai hỏi thêm, Trúc Đào vẫn tự động thuật lại cơn ác mộng của mình cho cô nghe.
- Tui đang nằm trên giường. Lúc đó đã khuya lắm rồi, tất cả mọi người đều đã đi ngủ. Tui vốn dĩ cũng đang ngủ. Nhưng tự nhiên tui giật mình tỉnh dậy. Tui nghe thấy tiếng gì đó. Bồ biết không? Tai tui thính lắm đấy. Và tui cũng là người rất nhạy cảm. Tui có thể nghe thấy tiếng động xuất phát từ căn phòng kế bên. Ai đó đang di chuyển trong căn phòng kế bên. Tiếng bước chân nghe có vẻ rất nặng nề, mặc dù kẻ đó đã cố gắng bước đi thật êm, nhưng tui có thể cảm thấy thân hình của hắn, nặng nề và thở hồng hộc. Nhưng rồi, tui nghe thấy tiếng động phát ra cả ở căn phòng đối diện. Ai đó mở cửa căn phòng đó ra. Và tui lại nghe thấy tiếng bước chân. Chúng có nhiều người. Và chúng đang lẻn vào tất cả các phòng…
- Bồ đã làm gì?
- Tui trốn vào trong chăn. Tui sợ. Bồ không sợ chắc?
- Rồi sau đó…
- Tui thức dậy!
- Tui chẳng thấy gì đáng sợ cả. Nghe như chuyện dọa con nít vậy. Mà này, phòng kế bên của phòng bồ, tức là phòng của tui ấy à?!
- Phải. Ban đầu tui định sang cứu bồ. Nhưng tui thấy lâu như thế mà chả nghe bồ có động tĩnh gì, nên tui nghĩ bồ đã chết rồi. Thế là tui phải tự lo cho bản thân mình thôi. Xin lỗi!
XXX
Quế Chi cứ ngồi nhìn Tuyết Lê mãi mà chẳng biết phải mở lời thế nào. Ít nhất cô cũng phải cho cô ấy biết tình hình để cô ấy còn có thể đối phó với cơn thịnh nộ sắp ập tới. May mắn thay là Tuyết Lê lại mở lời.
- Bồ có bao giờ nghe về trò chơi “Ba câu hỏi” trên mạng chưa?
- Đại loại như lên mạng và hỏi bất kì người lạ nào một trong ba câu...
- Đích thị là nó đó! Tui chỉ… tò mò…
- Bồ muốn chơi thử à?
- Ừ, tui tò mò.
Quế Chi vội chộp lấy cơ hội này và hỏi cô ấy.
- Bồ đang thích ai à?!
- Ừ, tui chỉ… Không có! Tui chỉ muốn… Tui đang viết một cuốn truyện. Tui thấy ý tưởng của trò chơi đó khá lí thú nên tui muốn…
- Nghe chẳng hợp lí gì cả. Bồ nên nói thật đi!
- Tui chẳng có gì để nói cả!
Tuyết Lê đang né tránh. Quế Chi đành phải vào thẳng vấn đề.
- Nhưng… Tui xin lỗi. Nhưng Thiên Minh, nó đang…
- Cô ấy đi gặp anh ta rồi sao?! Ôi không! Làm sao tui dám gặp mặt anh ấy nữa?!
Tuyết Lê hốt hoảng nhìn xung quanh. Cuối cùng, cô ấy cũng nhẹ nhàng buông lỏng người khi nhìn thấy Đức Tòng vẫn đang thản nhiên ngồi ăn cùng mọi người. Trông mọi chuyện có vẻ vẫn bình thường. Tuyết Lê chột dạ, cô vừa tự tố cáo mình trước mặt Quế Chi.
Quế Chi trấn an cô ấy, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải ngăn Thiên Minh lại. Vừa nhắc tới, Thiên Minh đã xuất hiện và bước vào phòng ăn. Quế Chi chạy đến định phân trần với cô ấy nhưng kì lạ là Thiên Minh lại tỏ ra hết sức vui vẻ. Cô ấy chạy đến bàn và ngồi trò chuyện ăn uống vui vẻ như thể chẳng có gì khiến cô bận tâm nữa. Một lát sau, nhóm của Khiết Đường cũng đến, cô ta cũng tỏ ra thản nhiên bình thường. Quế Chi cảm thấy kì quái, Thiên Minh không làm ầm ĩ lên à? Cô ấy đã suy nghĩ lại và quyết định mặc kệ nó? Dù sao, cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm rằng mọi chuyện đã được giải quyết êm thắm.
Ở phía bên bàn của Đức Tòng, mọi người cũng ăn uống và tán dóc về bọn con gái như thường lệ. Bách Du ghé vào tai Đức Tòng thì thầm:
- Tao nghĩ bên phía kia đang có chuyện gì đấy. Con nhỏ kia không phải tay vừa đâu. Mày đừng có chọc gan nó.
Đức Tòng chỉ cười cười gật gù, rồi vẫn chứng nào tật nấy quay sang cười với Khiết Đường. Sau đó, anh ta lại liếc mắt sang bàn của Tuyết Lê và thoáng nhìn cô ấy. Bách Du bắt gặp ánh mắt đó, không khỏi khó chịu nhắc nhở cậu ta.
- Mày đừng trêu ghẹo nữa! Cái con trong câu lạc bộ sách, mày còn làm chưa đâu ra đâu, giờ lại lòi ra thêm cái con thiểu năng kia. Con khốn kia mà biết mày chỉ giỡn với nó, nó sẽ xử mày đó!
- Kệ nó chứ! Nó có phải bồ tao đâu! Toàn là do nó tự đơm đặt đấy chứ! Tao ghét nhất mấy con nhỏ thích tính kế trên đầu tao như vậy! Cứ đùa giỡn với nó thêm một lúc, khi nào nó tự té bị thương thì ráng chịu!
XOX
Quế Chi đã không biết gì cả. Cô tưởng Thiên Minh đã cho mọi chuyện thuận theo ý muốn của Tuyết Lê. Những chuyện vừa rồi khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm khi ở cạnh Thiên Minh. Thế nên cô dành nhiều thời gian bên cạnh Vĩ Diệp nhiều hơn. Mặc dù đôi lúc, cậu ta cũng khiến cô bực mình không kém.
- Tui nghĩ gã đó thích bồ rồi! Hắn cứ lảng vảng xung quanh bồ. Lúc thì giúp cái này, lúc thì nhờ cái khác. Bồ cũng đừng lo quá. Mặc dù trông hắn ù lì thế, lại chẳng giao du gì với ai, nhưng được cái đặc biệt với bồ, hắn lại hết sức chu đáo. Một gã lạnh lùng với tất cả, nhưng lại ấm áp với riêng mình mình. Không phải đó là ước mơ của mọi cô gái sao?
- Bồ nói nhiều quá! Bọn tui chỉ là bạn thôi! Hồi bé cậu ta cũng đã như thế rồi, có gì mà đặc biệt chứ?!
Vĩ Diệp chợt cười lớn và thốt lên.
- Vậy là hắn đã theo đuổi bồ từ hồi ấy đến giờ sao?! Ghê quá!
- Im miệng bồ lại đi! Cứ mở miệng ra là toàn nói mấy chuyện nhăng nhít!
- Chuyện thế này mà còn không chịu! Chứ bồ thích nghe mấy chuyện xấu chắc?
Vài tuần sau, chuyện xấu đã đổ ập xuống. Quế Chi đã không dành nhiều thời gian bên cạnh cô ấy, Quế Chi đã không nhận ra các dấu hiệu. Tin tức về Tuyết Lê đột nhiên đến bên tai cô, khi đó, cô còn mất mấy giây để nhận ra cái tên Tuyết Lê đó là của một người bạn. Cô ấy cùng Thiên Minh trải qua nhiều ngày im lặng bên cạnh nhau và chờ đợi. Khi cô có thể nói được, Quế Chi đã hỏi Thiên Minh tại sao cô ta lại để cho chuyện này xảy ra. Đáp lại, Quế Chi nhận được câu hỏi rằng cô đã ở đâu suốt mấy tuần qua. Đến ngày thứ ba, tin tức từ người nhà của Tuyết Lê được gửi đến, cô ấy đã không qua khỏi.
Quế Chi không muốn nhớ đến những ngày liền kề sau đó. Dường như cô đã suy sụp và khóc lóc rất nhiều. Vĩ Diệp, và đôi khi là cả Minh Hải, đã phải ở bên cạnh an ủi cô hết lời. Quế Chi thật sự rất ghét ngôi trường này. Những lời đồn thổi ở đây thật kinh khủng, nó cứ cứa sâu hơn vào vết thương của cô. Họ nói Tuyết Lê đã tự tử vì một trò chơi. Khi cô ấy hỏi một kẻ nào đó trên mạng rằng “Anh ấy có yêu tôi không?”, cô ấy đã nhận được câu trả lời phũ phàng là “Không”. Quá đau khổ, cô ấy đã tự tử. Nghe như một câu chuyện đùa, một câu chuyện đùa thương tâm. Cô ấy thật là ngu ngốc.
Không còn ý niệm gì về thời gian, Quế Chi chỉ nhớ rằng vào một sáng nọ, cô đã choàng tỉnh lại sau cơn sốc. Không phải vì sức mạnh của bản thân, mà bởi vì cô lại nghe thấy tiếng còi hụ của xe cứu thương. Cô ấy rời khỏi giường và ra khỏi phòng, mệt mỏi nhìn người ta mang một thân người đi dọc theo hành lang. Một con bé nào đó đã chết, trong lúc ngủ. Có một cuộc điều tra bí mật diễn ra ngay sau đó, nhưng nó được tiến hành quá chậm. Lại có thêm vài đứa ra đi, lúc thì là tai nạn, lúc thì là ngộ sát, đôi lúc là cả nghi ngờ tự sát. Cô ấy bắt đầu sợ hãi. Tại sao? Vĩ Diệp lại phải đứng ra dỗ dành cô, cậu ta nói những đứa không may mắn kia, tình cờ hay hữu ý, đều là những người thuộc nhóm bợ đỡ Khiết Đường lâu nay. Đó là một sự trừng phạt hay một lời đe dọa nhắm thẳng vào cô ta?
- Đừng lo, bồ chẳng có can dự gì đến cô ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra với bồ đâu!
Quế Chi tạm yên tâm, cho đến khi Vĩ Diệp phải vào bệnh viện vì một tai nạn kì lạ. Cậu ta cũng đâu có liên quan gì đến Khiết Đường! Tại sao cậu ấy lại gặp tai nạn?! Vào ngày hôm đó, Quế Chi hốt hoảng đi tìm Thiên Minh và Minh Hải. Cô ấy đã rất hoảng sợ, không ngờ cũng có lúc cô ta từng yếu đuối như thế. Quế Chi vào phòng của Thiên Minh, nhưng không có ai ở đây cả. Cô ấy ngồi đợi, có lẽ là cả mấy tiếng đồng hồ, nhưng với cô lúc đó nó lại dài như cả đêm. Cô ấy lại bắt đầu lo lắng. Cô nhìn quanh phòng và nhận thấy máy tính trong phòng đang mở. Cô muốn làm việc gì đó để khuây khỏa đầu óc, nên đã quyết định ngồi vào bàn. Không hiểu trời xui quỷ khiến thế nào, cô đã mở nó ra và đọc nó.
Đó là một câu chuyện của Tuyết Lê. Chắc cô ấy đã viết nó vào những ngày cuối cùng của đời mình. Bởi vì nó chứa đầy sự giận dữ và lòng căm thù, thật không giống với cô ấy chút nào. Đó là một câu chuyện kinh dị, kể về một cô gái đã chết vì trò đùa của một nhóm bạn học. Hồn ma của cô ta sau đó đã bám theo chúng và trả thù từng kẻ một. Tuyết Lê đã miêu tả rất nhiều cảnh tượng man rợ trong câu chuyện đó. Quế Chi đã toát mồ hôi lạnh khi đọc nó, và càng kinh hoàng hơn khi nhận ra những tình tiết trong câu chuyện đó, đang thực sự diễn ra, ở đây. Những sự kiện xảy ra thời gian qua ở ngôi trường này, đã được Tuyết Lê viết trước đầy đủ và chi tiết trong đó.
Quế Chi bỏ chạy ra ngoài. Lúc này đã là gần nửa đêm. Không ai bình thường lại ra ngoài giờ này. Nhưng cô vẫn cố hết sức chạy về phía căn nhà kính. Đó là địa điểm tiếp theo được kể trong câu chuyện đó. Không hiểu sao cô lại đột nhiên can đảm như thế. Cô muốn cứu mạng người khác sao? Không, cô đến đây để đối mặt với kẻ đó, thứ đó hay bất kì điều gì đã gây ra những chuyện này. Đó là Tuyết Lê thật sao? Quế Chi muốn đối mặt với Tuyết Lê, để hiểu cô ấy, và để tạ lỗi với cô ấy. Căn nhà kính tối om và càng âm u hơn vì các tầng lớp lá cỏ. Quế Chi bước vào và cảm thấy không khí mát lạnh ở đây ngấm vào da mình. Cô ấy chẳng biết mình phải tìm ai hay cái gì ở đây. Cô ấy đứng đó và chờ đợi. Nạn nhân trong câu chuyện lần này là một người bạn của người yêu cô gái, kẻ đã ngăn cản họ đến với nhau. Người yêu? Tuyết Lê xem hắn là người yêu thật ư? Quế Chi cảm thấy giận dữ. Chỉ vài ngày sau khi cô ấy vào bệnh viện, hắn đã biến mất, tự làm đơn xin nghỉ học. Chắc hắn sợ dư luận nên đã trốn đi chỗ khác du hí, chờ bão tan rồi mới cuốn gói trở về. Thế mà Tuyết Lê lại mô tả hắn như thể hắn yêu cô gái nhân vật chính lắm. Quế Chi bất ngờ bị đánh động bởi một âm thanh phát ra từ phía bên ngoài. Cô ấy mở cánh cửa ra để quan sát, nhưng chẳng thể thấy gì ngoài bóng đêm. Đột nhiên, các vòi tưới nước trong nhà kính bỗng hoạt động. Chúng phun những hạt nước li ti xuống khắp căn phòng. Nhưng có gì đó không đúng ở đây. Quế Chi ngửi thấy một mùi lạ xộc lên mũi. Đó là xăng. Khi cô ấy vừa hiểu rằng mình đã lọt vào một cái bẫy thì cũng đã quá muộn. Một chai bom xăng được ném về phía cô. Quế Chi đứng sững ngó nó bay về phía mình mà không thể nhúc nhích được cái chân nào. Một bóng đen bất ngờ lao tới ôm chầm lấy cô và đưa cô trốn vào một hốc cây gần đó. Tiếng nổ, ánh lửa, mùi cỏ cháy, tàn lửa bay lung tung, tất cả không thể nào làm cô quên được khuôn mặt của người đó khi ấy. Vào lúc ấy, Quế Chi không biết anh ta là ai. Anh ta trông quen quen, nhưng cô không biết tên. Cô thường thấy anh ta đi cùng… Đức Tòng. Ý nghĩ đó kéo cô về lại hiện thực. Anh ta là gã bạn thô lỗ hay đi bên cạnh Đức Tòng, hay quát nạt, đánh nhau, phá phách các thứ... Không tốt chút nào! Lúc này, anh ta lại quen nếp cũ mà hét vào mặt cô:
- Cô đang làm cái quái gì đây?!
- … Tôi đến đây để… cứu anh?!
Đó là sự thật, vào lúc ban đầu. Cho đến khi tình huống trớ trêu lại khiến cho sự đời thay đổi. Quế Chi ngượng đến nỗi chẳng nghe thấy mấy lời chửi bới của anh ta sau đó. Cô vội rời khỏi vòng tay của anh ta, đứng dậy chỉnh trang lại vẻ ngoài. Chưa kịp hòan hồn sau cơn sốc, Quế Chi lại hốt hoảng khi nghe một tiếng va chạm lớn. Cô vừa quay lại thì đã thấy thân người của anh ta ngã xuống. Thiên Minh xuất hiện với một khúc cây to tướng trên tay và một bộ mặt kinh ngạc không kém gì Quế Chi. Hai cô gái nhìn nhau một hồi rồi cùng thốt lên:
- Bồ đang làm gì ở đây vậy?!
XXX
Thiên Minh và Quế Chi đối mặt với nhau trong căn phòng của Thiên Minh. Vụ cháy ở nhà kính đã khiến mọi người chú ý và họ đang đổ dồn về hướng đó để dập lửa. Hai cô gái đã hốt hoảng rời khỏi hiện trường khi nghe thấy tiếng người chạy đến. Quế Chi thậm chí còn không biết phải làm gì với Bách Du, cuối cùng, cô để anh ta nằm lại chỗ đó, với ý nghĩ anh ta sẽ được nhanh chóng đưa vào phòng y tế. Nhưng đối với Thiên Minh, điều đó lại là thảm họa. Cô ấy không ngớt lời tự vấn:
- Liệu anh ta có nhìn thấy tui không?! Anh ta đã nhìn thấy bồ! Anh ta sẽ nói cho mọi người biết! Mọi chuyện sẽ đổ bể hết!
- Bồ đang giấu giếm chuyện gì vậy?! Tại sao bồ lại có mặt ở đó?!
- Tại sao bồ lại đến đó?
- Tui đã đọc tiểu thuyết của Tuyết Lê. Bồ cũng đọc nó rồi phải không?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Quế Chi. Cô ấy đã hiểu tất cả.
- Bồ là người gây ra những chuyện đó?! Bồ đã đọc và làm theo nó!
Thiên Minh đã bị dồn vào chân tường. Có thể lúc này, Bách Du đã tỉnh dậy và đã kể cho mọi người nghe tất cả. Họ đang kéo đến phòng cô và sẽ bắt cô mất! Không, cô ấy không thể thất bại, khi mà cô vẫn chưa trả đũa được con khốn đó! Thiên Minh ôm lấy cánh tay của Quế Chi, cô ấy là ngừơi duy nhất còn lại mà cô có thể bấu víu. Thiên Minh bắt đầu kể lể với giọng điệu đầy ắp sự hối hận và đau đớn.
- Tui phải làm điều đó! Bồ không thấy sao?! Tuyết Lê đã chết vì bọn chúng! Trước khi chết, cô ấy còn căm hận bọn chúng đến nổi đã viết ra tất cả những lời nguyền rủa và sự trả thù lên đầu bọn chúng vào trong câu chuyện kia. Nhưng cô ấy đã chết! Nếu cô ấy không thể thực hiện nó, thì tui phải thay cô ấy hoàn thành nó! Tui nợ cô ấy, tui có lỗi với cô ấy!
- Tuyết Lê không phải người như thế! Cô ấy không muốn ai báo thù! Bồ nghĩ tại sao cô nó viết tất cả những thứ đó thành tiểu thuyết?! Bởi vì cô ấy muốn giải phóng những ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình!
- Bồ thì biết gì về cô ấy?! Bồ chỉ mới đến đây được vài tháng! Bồ ở bên cạnh cô ấy được bao lâu?!
- Bồ lại muốn nói về chuyện đó?! Thế bồ thì sao?! Tại sao bồ lại có thể để cô ấy tự sát trong khi lúc nào cũng ở bên cô ấy?!
Quế Chi biết mình đã lỡ lời. Thiên Minh không có phản ứng gì mà chỉ từ từ ngồi xuống. Họ bắt đầu lấy lại bình tĩnh. Quế Chi muốn xin lỗi nhưng Thiên Minh đã cướp lời cô ấy.
- Tui tưởng cô ấy đã vượt qua nó. Tui thấy cô ấy ngồi hàng giờ bên máy tính để gõ tiểu thuyết. Bồ biết là cô ấy luôn muốn làm tiểu thuyết gia mà, nhưng chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn để hoàn thành cái nào. Tui cứ tưởng cô ấy đã nguôi ngoai và bắt đầu tìm quên trong những trang tiểu thuyết đó. Tui cứ tưởng cô ấy đã tìm thấy một mục tiêu sống tốt đẹp hơn thay vì phí hoài thời gian trong sự mơ mộng về gã con trai đó. Làm sao tui biết cô ấy đang trút hết tất cả mọi căm hận vào đó… Khi tui đọc chúng, tui cảm thấy nó giống như là một bức thư tuyệt mệnh, một ước nguyện còn dang dở của cô ấy. Tui buộc phải giúp cô ấy hoàn thành nó!
- Cô ấy không muốn bồ làm những chuyện như thế! Bồ không phải làm những chuyện như thế!
- Đó là lỗi của tui! Tui là kẻ đã khiến cô ấy phải tự sát!
- Cái gì?!
- Khi tui đến gặp Khiết Đường để nói chuyện… Tui thật là ngu ngốc, tui đã nghe theo lời nó. Con nhỏ đó khiến tui tin rằng nó và tui đều có cùng một mục đích: chia rẽ cô ấy và Đức Tòng. Và nó khiến tui tham gia vào kế hoạch của nó!
Quế Chi đau khổ thốt lên:
- Không, bồ đã làm gì?!
- Tui kể cho nó nghe về việc Tuyết Lê đang thử chơi trò “Ba câu hỏi” để biết Đức Tòng có thích cô ấy hay không? Tui chỉ nghĩ đơn giản đó là một trò chơi. Chỉ cần làm cô ấy nhụt chí thì cô ấy sẽ từ bỏ và… Tui không ngờ cô ấy lại… Chắc con khốn đó đã giở trò gì đó nên Tuyết Lê mới phản ứng tiêu cực như vậy.
Quế Chi không ngờ lời đồn đó là sự thật. Tuyết Lê dù có hơi nhạy cảm, nhưng sao cô ấy lại có thể khờ khạo thế. Còn Thiên Minh, cô ấy đã phạm sai lầm khi muốn kiểm soát cuộc sống của người khác. Cô ta nghĩ rằng mình biết tất cả. Cái gì là tốt, cái gì là xấu cho cuộc đời của người khác. Cô ấy sai rồi. Nhưng, cô ấy không thể vì thế mà lại tiếp tục phạm thêm tội ác.
- Dù cho là như thế, bồ vẫn không thể nhân danh cô ấy để làm những chuyện này. Nó không công bằng cho chính bản thân bồ!
- Bồ nói gì vậy?! Tui đã làm những chuyện đó rồi! Bồ muốn tui làm gì bây giờ?!
Quế Chi thấy vô cùng hối hận vì đã bỏ rơi bạn bè mình trong thời gian qua. Một người đã chết và một người đang lún sâu vào tội lỗi. Làm sao cô có thể đứng nhìn người bạn này cũng bị tổn hại?
- Bồ phải giúp tui, Quế Chi! Tui không thể quay đầu lại nữa! Nếu bồ không giúp, tui không còn con đường nào nữa!
Quế Chi thở dài. Mọi chuyện đã quá trễ. Cô không thể giúp Thiên Minh không phạm những tội lỗi này. Nhưng bây giờ, ít ra cô còn có thể giúp cô ấy không bị trừng phạt vì những tội lỗi đó. Quế Chi gật đầu với Thiên Minh. Cô ấy đã bỏ rơi bạn bè mình một lần, cô ấy sẽ không phạm sai lầm đó lần nữa. Hi vọng Tuyết Lê sẽ xem đó như là lời tạ lỗi của cô vì đã không có mặt ở đó vào thời khắc đó. Hi vọng cô sẽ thấy nhẹ lòng và thanh thản hơn. Nhưng ngay khi cô vừa thoáng có hi vọng đó, cô lại ngay lập tức chạm vào thực tại. Quế Chi cảm thấy ý nghĩ đó thật nực cười. Làm sao cô có thể cảm thấy thanh thản hơn khi mà cô lại bắt đầu tiếp tay cho tội ác chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...