Sau khi phát hiện chiếc hộp gỗ và đọc bức thư từ Henry, Anna và Clara ngồi lại để bàn về những bước tiếp theo.
Miu, tò mò với chiếc hộp, liên tục nhảy quanh và gãi nhẹ vào các góc cạnh của hộp, như thể chú mèo cũng muốn góp phần vào khám phá này.
Khi buổi chiều buông xuống, Anna quyết định tiếp tục công việc trong khu vườn.
Cô mang theo chiếc hộp để làm sạch và sắp xếp lại các kỷ vật.
Miu ngay lập tức theo sau, nhảy qua những bụi cây nhỏ và thỉnh thoảng rón rén gần gốc cây nơi họ tìm thấy hốc đất.
Trong lúc Anna ngồi tỉ mỉ lau chùi từng món đồ, Miu bất ngờ phát hiện ra một cái lỗ nhỏ gần gốc cây khác.
Chú mèo vươn mình và dùng chân gãi nhẹ vào đó, như thể muốn báo hiệu điều gì.
Anna, thấy hành động của Miu, nhanh chóng tiến lại gần và phát hiện ra rằng chú mèo đã khám phá thêm một hốc nhỏ khác.
“Miu, giỏi lắm!” Anna thốt lên, vuốt ve lưng Miu trong sự thích thú.
Cô bắt đầu đào nhẹ lớp đất xung quanh và cảm thấy một vật cứng dưới mặt đất.
Sau một lúc, cô kéo lên một mảnh gỗ khác, có vẻ là một phần của một chiếc hộp lớn hơn.
Lần này, hoa văn trên mảnh gỗ càng rõ nét và phức tạp hơn, khẳng định đây là phần còn lại của bộ sưu tập mà Henry từng nhắc đến trong bức thư.
Miu ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn theo mỗi động tác của Anna, đôi mắt sáng lấp lánh như đang mong chờ khám phá tiếp theo.
Cảm giác phấn khích tràn ngập trong không gian khi Anna cẩn thận mang mảnh vỡ mới vào nhà.
Tối hôm đó, sau khi Clara rời đi, Anna và Miu tiếp tục nghiên cứu.
Miu thường xuyên nhảy lên bàn, dùng chân nhỏ vờn vào những trang sách cổ, hoặc nằm duỗi dài trên sàn nhà cạnh chân Anna.
Chú mèo như thể là người bạn đồng hành không thể thiếu trong mọi cuộc khám phá, lúc nào cũng hiện diện với ánh mắt tò mò và sự hứng khởi.
Anna mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu Miu:
“Cảm ơn mày vì đã ở bên cạnh tao, cục cưng ạ.
”
Và thế là cuộc hành trình khám phá của Anna và Miu tiếp tục, từng mảnh ghép của quá khứ dần được lắp ráp lại, với Miu luôn là người hỗ trợ đáng yêu, mang lại niềm vui và sự gắn kết cho mọi khoảnh khắc.
Sau khi Clara rời đi, Anna cảm thấy có gì đó thôi thúc cô tiếp tục tìm hiểu về những mảnh vỡ và chiếc hộp cổ mà cô và Miu đã tìm thấy.
Miu, vẫn tò mò không kém, nhảy lên bàn và vươn tay vờn vào mảnh gỗ mới được phát hiện.
“Miu, cậu luôn có giác quan nhạy bén hơn mình đấy,”
Anna cười nói, vuốt ve lưng chú mèo.
Cô cẩn thận đặt mảnh vỡ lên bàn, so sánh nó với chiếc hộp mà họ đã tìm thấy trước đó.
Các hoa văn tinh xảo và đường nét trên mảnh vỡ hoàn toàn trùng khớp với chiếc hộp cổ, khẳng định rằng hai vật này có mối liên hệ với nhau.
Anna mở cuốn sổ tay mà cô ghi chép những khám phá gần đây.
Cô vẽ lại mảnh vỡ và những dấu vết trên đó, hy vọng sẽ tìm ra thêm những manh mối liên quan đến lịch sử của ngôi nhà.
Trong khi đó, Miu liên tục di chuyển quanh căn phòng, dường như không thể đứng yên.
“Mình nghĩ phải tiếp tục tìm kiếm thôi,” Anna nói, vừa khép sổ tay lại.
Cô quay lại với khu vườn, nơi Miu đã phát hiện ra mảnh vỡ đầu tiên.
Cùng với sự dẫn dắt của Miu, họ tiếp tục kiểm tra xung quanh gốc cây, hy vọng tìm ra thêm dấu hiệu của một kho báu ẩn giấu.
Miu dừng lại trước một khóm cây lớn và bắt đầu gãi chân mình vào đất.
Anna, nhìn theo hành động của Miu, bắt đầu đào nhẹ lớp đất xung quanh và một lần nữa, họ phát hiện thêm một vật lạ
– một chiếc chìa khóa cổ, đã gỉ sét nhưng vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.
“Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy chìa khóa cho chiếc hộp này,”
Anna thốt lên trong sự kinh ngạc.
Miu nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa, đuôi vẫy nhẹ, như thể cậu cũng hiểu được tầm quan trọng của khám phá này.
Anna cầm chìa khóa trong tay, cảm giác sự hồi hộp và phấn khích càng tăng lên khi nghĩ đến những điều bí ẩn còn chưa được giải đáp.
Tối hôm đó, Anna và Miu ngồi bên cạnh chiếc hộp, thử tra chìa khóa vào ổ khóa nhỏ ở mặt sau.
Sau vài lần xoay nhẹ, ổ khóa kêu *cạch* một tiếng nhỏ và bật mở.
Bên trong là một ngăn bí mật, chứa đựng thêm những tài liệu cũ kỹ.
Anna cẩn thận lôi ra một tập giấy đã phai màu.
Cô mở tập tài liệu và thấy những dòng chữ viết tay mờ nhạt.
Đó là một lá thư, có vẻ như là từ chính Henry, người đã sống trong ngôi nhà này từ hàng chục năm trước.
Lá thư này mô tả chi tiết về cuộc đời của ông, về những kỷ vật quan trọng mà ông để lại, và lý do ông cất giữ chúng cẩn thận trong chiếc hộp.
Miu nhảy lên bàn, ngồi cạnh Anna, mắt chăm chú vào tập tài liệu như thể chú mèo cũng muốn biết về quá khứ của ngôi nhà.
Anna mỉm cười, vuốt ve bộ lông mềm mại của Miu.
“Cảm ơn cậu, Miu.
Nếu không có cậu, mình đã bỏ lỡ tất cả những điều này.
”
Những mảnh ghép của quá khứ đang dần dần được lắp ráp lại, và Anna nghĩ rằng cuộc hành trình của cô và Miu sẽ không dừng lại ở đây.
Họ vẫn còn rất nhiều bí mật chưa được giải đáp, và với mỗi ngày trôi qua, sự kết nối giữa họ và ngôi nhà này càng trở nên sâu sắc hơn.
Cô và Miu tiếp tục khám phá, mỗi ngày là một chương mới đầy hứa hẹn và sự gắn kết, không chỉ giữa người và mèo mà còn giữa họ và quá khứ phong phú của ngôi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...