Khi Kim Duyên tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền như có một tảng đá đè nặng lên vai nàng. Cách xa nàng khoảng 5 mét, trên cây cầu nhỏ bắt ngang sông, có một cô gái trẻ trung đang ôm chầm lấy Khánh Vân từ phía sau lưng, còn cô ấy thì lặng im nhìn xuống chân mình.
Hai mắt Kim Duyên trưng trưng nhìn về phía đó, môi mím chặt, bàn chân cũng đi chuyển chầm chậm rồi dừng hẳn. Mặc dù Khánh Vân không có ôm lại người kia, nhưng lòng nàng vẫn khó chịu lắm. Không biết là cảm giác gì nữa, bứt rứt, ghen tị và một chút hụt hẫng.
Mới hồi sáng cô còn ôm nàng, còn hôn nàng kia mà. Không được, cả hai còn chưa đi tới đâu đã xuất hiện kỳ đà cản mũi. Kim Duyên này nhất định không để ai cướp Khánh Vân đâu.
- Vân!
Nàng gọi lớn rồi xồng xộc kéo "đàn em" đi tới, mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái lạ mặt kia.
Khánh Vân nghe giọng nói quen thuộc ngay lập tức ngước đầu lên, nhìn thấy băng đảng giang hồ đang đi tới làm cô nuốt khan, vội gỡ tay cô gái kia ra. Trông nàng lúc này cứ như đi bắt ghen vậy, đáng sợ hơn trong phim nữa.
- Nhỏ nào đây?
Mắt Kim Duyên trợn lên đầy hung dữ nhìn Khánh Vân, sau đó liền nắm tay cô kéo về phía mình.
- Câu đó tui hỏi chị mới đúng, kéo băng kéo đảng làm loạn hả?
Xem ra cô nàng này cũng chẳng vừa gì, nghênh mặt lớn tiếng quát lại nàng luôn. Nhìn nhỏ con chứ không có dễ đụng đâu à.
- Duyên, đây là Nguyệt Thi, bạn...
- Hôn thê của chị Vân.
Chưa để Khánh Vân nói hết câu thì em gái nọ đã chen ngang vào, còn nhếch mép cười thách thức với Kim Duyên.
- Ể! Làm gì có.
Khánh Vân hết hồn, vội lắc đầu phủ nhận. Khổ quá, tự nhiên bị mắc kẹt giữa hai người con gái vậy nè, ai tốt bụng cứu Khánh Vân với.
Kim Duyên nghe xong, lỗ tai lùng bùng, mây đen ùn ùn kéo đến bao quanh lấy nàng. Hôn thê? Có nên tin hay không? Hay là tán Khánh Vân một cái vì tội lừa tình? Mà khoan, bình tĩnh lại đã.
- Con khỉ khô, chị ấy hôn trán tôi rồi nên phải chịu trách nhiệm.
Khóe môi nàng cong lên thành một điệu kiêu căng, tự tin khoanh tay ra trước ngực rồi tiến lên một bước.
- Hôn trán thôi hả? Chị Vân đã hôn má tôi đó.
Ách! Nhục! Kim Duyên bỗng dưng muốn bật ngửa, tự thấy mình nên đào một cái lỗ chui xuống là vừa.
- Chuyện hồi nhỏ mà em nhớ dai vậy, Duyên ơi chị với Thi chỉ là bạn từ lúc nhỏ thôi.
Lúc này Khánh Vân muốn thở hơi lên tới nơi, cô đau khổ nhìn Nguyệt Thi đang hống hách rồi nhìn qua Kim Duyên nghiến răng ken két. Sợ quá!
- Được.
Nàng nhoẻn môi, trong lòng sớm có toan tính.
Đột ngột nàng kéo cô xoay lại đối diện mình, hai tay ôm lấy cặp má mềm mịn kéo lại gần. Không một động tác thừa, Kim Duyên nhắm mắt quyết đoán áp môi mình vào môi Khánh Vân. Nụ hôn diễn ra một cách bất ngờ làm cho cô vô cùng ngạc nhiên, hai mắt hoang mang mở to nhìn nàng đang rất gần mình.
Và rồi vì cảm xúc mềm mại và quá ngọt ngào nơi bờ môi đối phương đã khiến Khánh Vân mụ mị, cô dần mê đắm vào cái hôn cùng nàng. Mắt nhắm hờ để cảm nhận rõ hơn xúc cảm lâng lâng đang chạy dọc khắp cơ thể, thì ra hôn là cảm giác tuyệt vời như vậy.
Trước sự chứng kiến của "đàn em" nàng và Nguyệt Thi, hình ảnh hai người con gái hôn nhau gây không ít chấn động. Lại còn có ánh trăng mờ mờ chiếu rọi, khác gì trong tiểu thuyết lãng mạn đâu chứ.
- Chị hai tuyệt vời! Đúng là idol của em.
- Bis bis, đỉnh quá chị ơi.
- Cưới đi hai chị, em đặt nhẫn cho.
- ...
Đám "đàn em" của Kim Duyên phấn kích hô hào um sùm, thậm chí còn bày tỏ sự xúc động bằng cách quỳ rạp xuống đất. Tự tin, quyết đoán, đúng là bản lĩnh của một người đứng đầu, không uổn công mấy anh em "tầm sư học đạo" mà.
- Đó, cô hôn môi chị ấy chưa? Hả hả?
Hôn xong, tinh thần Kim Duyên lên hẳn, nàng kênh kiệu hất mặt với cô gái đang bặm môi trợn má đối diện.
Còn Khánh Vân được mỹ nhân hôn cái đờ người luôn rồi, không còn biết gì mà ngây ngốc sờ sờ môi mình. Mềm mềm, thơm thơm, muốn hôn nữa.
- Cái này là chị cưỡng hôn chị ấy, không tính.
Nguyệt Thi giãy nãy lên như một đứa con nít bị đối xử bất công, cái gì mà ngang ngược vậy chứ, không chịu, không chịu đâu.
- Thôi, chịu thua đi cô bé, Khánh Vân là của chị nghe chưa? Nhớ tên chị, Nguyễn Huỳnh Kim Duyên.
Nàng cười đắc ý, ghé sát mặt em gái nhỏ nhắn nhướng mày lên, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất cố tình chọc cho người ta sôi máu.
- Nè, tôi với chị cạnh tranh công bằng, tôi thách đấu với chị để giành chị Vân.
Nguyệt Thi chỉ tay về phía Kim Duyên dõng dạc tuyên bố, trừng mắt dọa nàng một cái rồi mới quay lưng chạy đi.
- Thú vị đó, Kim Duyên này đồng ý.
Trước giờ nàng đâu có ngán ai bao giờ liền nhìn theo cô gái nọ nói với theo, sau đó khều vai một người con trai gần đó:
- Đưa cô ấy về nhà cẩn thận.
- Dạ chị.
Anh ta lập tức làm theo. Thật nghĩa khí, dù là đối thủ nhưng Kim Duyên vẫn muốn đảm bảo an toàn cho cô ta, tuyệt vời.
Khánh Vân vẫn cứ đứng chôn chân ở đó sau dư chấn của nụ hôn vừa rồi, còn cười như dở hơi nữa. Kim Duyên cảm thấy buồn cười liền chụp tay cô kéo về, để ở đây hoài là người ta khiêng đi mất.
- Về mau, con mình đạp nãy giờ nè.
2
.
- Sao mấy anh còn đi theo tôi nữa?
Đã giải quyết xong chuyện mà cái khóm lộn xộn này vẫn chưa chịu về, Kim Duyên liền có ý muốn đuổi.
- Tụi em đưa chị về rồi về sau ạ.
Người từng là đại ca của cả nhóm, Hoài Nam lên tiếng.
Thôi kệ, Kim Duyên cũng không nói gì thêm, được nắm tay Khánh Vân làm nàng cười tí tởn từ nãy đến giờ. Mà cô ấy cũng nắm rất chặt tay nàng, lâu lâu còn xoa xoa nữa, khoái rồi chứ gì.
- Đến nhà em rồi.
Nhanh thật, Khánh Vân nhỏ nhẹ cất giọng rồi luyến tiếc buông tay của nàng ra.
Kim Duyên cũng quyến luyến, nàng nhìn cô một lúc, bất chợt kéo cô lại ôm thật chặt. Vòng tay của Khánh Vân cũng ôn nhu choàng qua eo nàng, cô vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh.
- Chị chỉ xem Nguyệt Thi là em gái.
Cô dịu dàng thủ thỉ bên tai nàng, vòng tay dần nới lỏng để được nhìn thấy gương mặt đang xịu xuống như cục bột ấy.
Bị đọc được suy nghĩ, Kim Duyên hơi ngại ngùng mà đỏ mặt, nàng mỉm cười một cái tỏ ý đã hiểu. Thật ra lúc nãy thấy Khánh Vân lúng túng giải thích là nàng biết rồi, biểu cảm đó rất buồn cười và đáng yêu.
- Chị về. Chụt~
Cặp má của Kim Duyên đã đỏ càng thêm đỏ sau khi được cô hôn vào má. Trong một ngày mà được crush hôn tận bốn lần, thích quá thích quá đi.
- Dạ chị về.
Tự nhiên nàng e thẹn như con gái mới lớn vậy đó, hai tay xoa vào nhau, miệng cười hiền lành chào tạm biệt cô.
Mấy tên "đàn em" đứng xa xa mà muốn bội thực vì tô "cơm chó" siêu to khổng lồ này. Theo chị hai dài dài chắc tủi thân chết mất, phải kiếm bồ thôi.
.
Tối hôm đó, dì Loan thấy con gái cứ ôm điện thoại tủm tỉm cười, cũng đoán được tình cảm của đôi trẻ đang thăng hoa rồi. Nên dì cũng gặng hỏi, hồi sau Kim Duyên cũng kể hết chuyện của một ngày nay.
- Mẹ nói mà, con sắp nhún rồi con gái ơi.
Dì vỗ đùi cái đét, miệng cười hà hà khoái chí. Con mẹ đẻ mà sao mẹ không biết, cứ cái độ này không bị đè mới lạ.
Kim Duyên có hơi bất mãn khi bị mẹ xem thường khả năng của mình, nàng muốn phản ứng lại quá mà không biết làm sao. Tại cái gì mẹ nói cũng đúng hết trơn.
- Thì... thì thôi, chơi thú nhún cũng vui chứ bộ.
Nói xong câu đó tự dưng mặt mũi nàng đỏ lựng hết trơn, thế là bật dậy vọt chạy lên lầu để giấu đi hai quả cà chua chín trên mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...