Mình Yêu Nhau Đi FULL


DỊCH: MIN
Buổi sáng ngày thứ hai, phần da dưới cằm của Vương Nhược Hàm tím xanh một mảng.
Cô đứng trước gương, hếch cằm lên nhìn đi nhìn lại, Phương Xuân Hoa giục cô xuống lầu ăn cơm.
“Hôm nay con nghỉ hả? Mau ăn đi rồi về.”
Vương Nhược Hàm dùng một tay múc canh một tay cầm điện thoại: “Hôm nay Dung Hoan hẹn con đi dạo phố, xong mới về nhà.”
“Không nóng lòng gặp Hoắc Kiêu hả?”
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn mẹ cô: “Trong trường cũng có việc, anh ấy nói chiều mới về.”
Phương Xuân Hoa ờ một tiếng, lại hỏi: “Dung Hoan tìm con làm gì?”
Vương Nhược Hàm đang lướt điện thoại trả lời: “Nói là muốn đi thử giày cưới.”
Phương Xuân Hoa thấy lạ: “Chẳng phải nhà nó mở công ty lớn sao, không có chị em bạn bè nào à? Sao lại hẹn con đi xem giày cưới?”
Vương Nhược Hàm nhún vai: “Con biết đâu được, hơn nữa con thì làm sao? Con không thể làm bạn với tiểu thư nhà giàu được à?”
Phương Xuân Hoa lườm cô, chỉ vào cô nói: “Tối qua còn khóc với mẹ đấy, hôm nay hồi sức rồi đúng không? Ăn xong thì mau biến, trả lại cho mẹ con chút thanh tịnh.”
Vương Nhược Hàm cứ không để bà như ý: “Con không, mai con còn về nữa.”
Sau khi hẹn nhau gặp mặt vào buổi trưa, Dung Hoan vừa nhìn thấy cô đã kéo cánh tay cô kiểm tra khắp nơi: “Tôi mới nghe Tần Dã nói, cô không sao chứ?”
Vương Nhược Hàm rụt tay về: “Có việc thì làm sao mà đứng trước mặt cô được?”
Dung Hoan thở phào một tiếng: “May đấy, cô nói cô xem.”
Vương Nhược Hàm làm một động tác ngừng: “Đạo lý tôi đều hiểu, sư phụ đừng niệm nữa.”
Dung Hoan thở dài: “Hay là cô xin về khoa răng hàm mặt đi?”
Vương Nhược Hàm cười cười: “Cô tưởng khoa rằng hàm mặt mà an toàn hả? Có lần một người đàn ông, vừa mới làm răng xong thì đi gặm quả óc chó, gãy luôn, cứ nói là chúng tôi làm cho đồ rởm, chạy đến bệnh viện ầm ĩ, Tần Dã còn bị ăn một cái tát, sưng cả hai ngày liền không tan kia.”
Dung Hoan trợn mắt: “Đậu xanh? Chuyện từ khi nào vậy?”
Vương Nhược Hàm ngẫm nghĩ: “Năm ngoái ấy.”
Dung Hoan nhớ lại, bực mình nói: “Anh ấy lừa tôi là lúc đóng cốp xe bị đụng vào!”
Tầng một toàn là nhãn hiệu xa xỉ, Dung Hoan tức bừng bừng hệt như con gà mái mẹ vỗ cánh, Vương Nhược Ham kéo lấy cô ta vỗ về: “Được rồi, được rồi, cô nói tốt xấu gì cô cũng là tiểu thư khuê các, sao có lúc còn thô tục hơn cả tôi thế?”
Dung Hoan khựng người, khẽ ho một tiếng, vén tóc của mình sang bên: “Tôi nói thật với cô nhé, thực ra tôi chẳng phải tiểu thư khuê các gì đâu.”
Vương Nhược Hàm ngẩn người: “Cô chẳng phải người nhà họ Dung sao?”
“Họ thì là họ Dung, nhưng thực ra tôi với nhà họ Dung kia bắn tám lần đại bác không tới đâu, phải lật lên mấy đời tổ tông nữa mới thấy, cô hiểu chứ?”
Vương Nhược Hàm ngơ ngẩn gật đầu.

“Việc kinh doanh nhà họ Dung rất phát triển, những chi khác trong họ đều chạy tới xí phần quan hệ, nhà tôi chính là như vậy, bố tôi ấy mà chỉ chiếm một chức vụ không lớn không nhỏ trong công ty thôi, thực ra nhà tôi là gia đình bình thường.” Dung Hoan thở ra một hơi, nói ra được đúng là thoải mái, “Tôi khá là may mắn, lúc còn đi học thành tích rất tốt, tôi có một ông chú, hiện giờ là phó tổng Dung, vợ ông ấy mất sớm, không có con cái gì, ông ấy cũng không cưới vợ khác, nên hỏi bố mẹ tôi có muốn để tôi sang làm con thừa tự của ông ấy không, ông ấy sẽ tài trợ cho tôi đi học, tương lai vào công ty sẽ nâng đỡ tôi.”
Vương Nhược Hàm tiếp lời cô ta nói: “Nhưng đợi đến khi cô có thành tựu, thì phải làm trâu làm ngựa báo đáp lại ông ta.”
Dung Hoan nghiền ngẫm lời này, lời này đúng là thô thiển: “Cũng không khác lắm, nội bộ nhà họ Dung vẫn luôn tranh đấu, tôi nhìn thấy mấy chú bác kia là phiền, cứ thích một mình độc chiếm, mọi người cùng hưởng vinh hoa không tốt sao? Dù sao thì tôi cũng chẳng hiểu nổi.”
Xem ra nhà giàu cũng có muộn phiền của nhà giàu, Vương Nhược Hàm giơ tay gãi cằm, không cẩn thận đụng vào vết thương cô rít lên một tiếng.
Dung Hoan kéo tay cô ra: “Cô cẩn thận chút đi.”
Hai người đi vào cửa hàng giày, nói với họ đã gọi điện báo trước, nhân viên đưa giày chuẩn bị sẵn cho Dung Hoan thử.
Vương Nhược Hàm ngồi bên cạnh, bỗng nhớ tới một chuyện: “Thế chuyện cô thuyên chuyển bộ phận là sao? Chẳng lẽ là cô sắp kết hôn, nên chú út của cô ngại cô không có tâm sự nghiệp, phạt cô lưu đày hả?”
Câu này khiến Dung Hoan cười nắc nẻ, không màng đến hình tượng cười bò ra ghế sô pha trong cửa hàng xa xỉ: “Có phải cô xem nhiều phim truyền hình rồi không? Tự tôi làm đơn xin chuyển đấy, ở đó thoải mái hơn, đồng nghiệp cũng tốt, ngày nào mọi người cũng nghiên cứu một vài sản phẩm thực phẩm chức năng, lại không có gánh nặng tiêu thụ, dạo này tôi đi làm vui lắm.”
Vương Nhược Hàm hỏi: “Sao bỗng nhiên cô lại muốn nhàn nhã thoải mái?”
Dung Hoan hỏi cô: “Con người không mong thoải mái, lẽ nào mong vất vả sao?”
Cô ta đứng dậy, giậm đôi giày trên chân: “Đôi này đẹp không?”
Thân giày màu sâm panh, mũi giày có kẹp hình vuông gắn vụn kim cương lấp lánh, Vương Nhược Hàm rất thích, gật đầu như giã tỏi: “Đẹp lắm!”
Dung Hoan nói: “Trước kia mọi người đều nói Tần Dã với cao tôi, thực ra là ngược lại, anh ấy là cậu ấm hàng thật, còn tôi là thiên kim giả.

Cho nên tôi chột dạ, tôi ép bản thân phải cố gắng hơn nữa.

Sau khi cầu hôn, tôi đã nghĩ, hai người kết hôn chắc chắn sẽ có đủ loại vấn đề, cho nên chúng ta đều phải sống tốt cuộc đời của mình đã, đợi khi tôi tiết kiệm đủ tiền, công việc ổn định rồi, tư tưởng chín chắn rồi mới đi cân nhắc chuyện làm sao để ở bên nhau.

Nhưng nào có chuyện như vậy, khu vực an toàn của một người thêm khu vực an toàn của người khác nữa chẳng phỉa là khu vực an toàn của hai người sao?”
Vương Nhược Hàm dời mắt ra chỗ khác, ngẫm nghĩ gì đó.
Dung Hoan lại thử một đôi thân giày màu trắng có điểm xuyết ngọc trai, hỏi Vương Nhược Hàm: “Cô với bạn trai định bao giờ kết hôn?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Vẫn chưa quyết định.”
Dung Hoan nhìn cô qua gương: “Tôi nói với cô nhé, cầu xong thì quyết định sớm đi, đừng trì hoãn, càng trì hoãn càng lắm vấn đề, cô nhìn tôi với Tần Dã này, giày vò nhau rõ là lâu.”
Vương Nhược Hàm hỏi: “Thế sau đó sao cô lại quyết định kết hôn?”
Dung Hoan xoay người, trả lời cô: “Không rời khỏi anh ấy được, dù sao đều quyết định là anh ấy rồi.”
“Cô không chột dạ nữa hả?”
“Sau này tôi nghĩ thoáng rồi, sao tôi phải chột dạ chứ? Tôi vừa thông minh xinh đẹp lại biết kiếm tiền, anh ấy mới nên chột dạ, phụ nữ chúng ta nên tự tin một chút, cô nhìn cô xem, trông rõ là đáng yêu, ai cưới cô về làm vợ người đó phải đốt hương cảm tạ đấy.”

Vương Nhược Hàm vỗ tay thật mạnh: “Nói hay lắm!”
Cuối cùng Dung Hoan vẫn chưa quyết định được chọn đôi nào làm giày cưới, Vương Nhược Hàm có chứng khó lựa chọn hơn cả cô ta, không đưa ra được ý kiến.
Do dự nửa ngày, Dung Hoan xua tay: “Để Tần Dã chọn đi, cô dâu của anh ấy thì anh ấy chịu trách nhiệm.”
Về đến chung cư, Vương Nhược Hàm phát hiện Hoắc Kiêu vẫn chưa về, cô gọi điện thoại cho anh.
Hoắc Kiêu nói sắp rồi, đang trên đường về.
Âm thanh bên trong có giọng “Kính chào quý khách” máy móc, không biết anh đi mua gì.
Chưa đến nửa tiếng sau, đã nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động, Vương Nhược Hàm đứng dậy.
Hoắc Kiêu mở cửa, đập vào mặt là cái ôm đầy ắp của Vương Nhược Hàm.
Anh giật lùi ra sau nửa bước mới vững, ôm lấy cô nói: “Nhớ anh rồi hả?”
Vương Nhược Hàm kéo dài âm cuối: “Nhớ…..”
Hoắc Kiêu đóng cửa lại, vuốt ve đầu cô hỏi: “Anh không ở nhà, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Vương Nhược Hàm gục đầu lên vai anh, mấy giây sau mới nói: “Dạ.”
Hoắc Kiêu: “Chuyện gì?”
“Anh đừng vội, nghe em nói hết đã.”
Bộ dạng của Hoắc Kiêu hệt như mất hết kiên nhẫn: “Được, em nói đi.”
Vương Nhược Hàm cắn môi, mở miệng nói: “Chính là hôm qua ở bệnh viện có người gây chuyện, người bệnh là một cậu bé chưa đầy ba tuổi, phẫu thuật thất bại không cứu được, bố của đứa trẻ đó khống chế con gái của y tá trưởng bọn em, uy hiếp bệnh viên phải thừa nhận do thao tác sai lầm của bác sĩ.

Thực ra lúc ấy Tiểu Duyệt ở cùng em, em đi kiểm tra phòng bệnh để một mình em ấy ở trạm y tá, cho nên có lẽ em, em cũng không biết lúc ấy em nghĩ sao nữa, chỉ là cảm thấy đó là trách nhiệm của em, em không thể để Tiểu Duyệt xảy ra chuyện được, nếu không em sẽ áy náy chết mất.”
Hoắc Kiêu yên lặng nghe cô nói, khẽ vuốt ve tóc cô: “Cho nên em xông lên chiến đấu với người ta? Cằm có đau không?”
Vương Nhược Hàm mở to mắt, phản ứng lại: “Chẳng lẽ anh biết rồi sao?”
Hoắc Kiêu ừ một tiếng.
Vương Nhược Hàm bĩu môi: “Có phải mẹ em nói cho anh biết đúng không?”
Hoắc Kiêu nâng mặt cô lên, từ khi vào nhà đến giờ vẫn chưa nhìn kỹ vết thương của cô, tím xanh một khoảng lớn, làn da vốn đã non mềm, vết xanh tím ấy rất chói mắt, khiến anh đau lòng chết đi được.
“Không phải em cố ý đâu.” Vương Nhược Hàm ôm lấy eo anh, hai mắt mờ sương, “Tối qua trong điện thoại, em khóc lóc nói với anh, trừ khiến anh nóng lòng ra cũng không có tác dụng gì đúng không, hơn nữa em sợ anh lại nhắc tới chuyện thôi việc.

Cằm em chỉ bị tím một miếng thôi, hôm nay y tá trưởng nói với em, người kia đã bị cảnh sát tạm giam rồi, cơ quan ban ngành cũng trả lại trong sạch cho bệnh viện, Tiểu Duyệt bị kinh sợ nhưng không có gì đáng lo, tất cả vấn đề đều được giải quyết rồi, không sao nữa.”

Hoắc Kiêu hỏi cô: “Em muốn thay đổi công việc không?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Em không thích cảm giác làm được một nửa mà bỏ dở giữa chừng, em không thể nào đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không thể nào đảm bảo được, nhưng em không muốn nghỉ việc cũng không muốn đổi việc khác, thế nhưng em đồng ý với anh, nếu có nơi nào thoải mái hơn tốt hơn em nhất định sẽ thử.”
Hoắc Kiêu nói tiếp: “Thế sao em bảo không khóc lóc trước mặt anh, mà lại khóc lóc đi tìm mẹ em hả?”
“Đó là mẹ em đó, dáng vẻ nào của em mà bà ấy chưa từng thấy hả.”
Hoắc Kiêu nhéo má cô: “Anh cũng vậy, em thế nào mà anh chưa thấy qua.”
Vương Nhược Hàm không thể phản bác nổi.
Hoắc Kiêu kéo cô ngồi lên ghế sô pha, trên đường về anh có ghé qua hiệu thuốc mua chút thuốc.
Vương Nhược Hàm dè dặt quan sát nét mặt của anh: “Anh giận em à?”
Hoắc Kiêu đanh mặt nói: “Không giận.”
“Em cảm thấy anh đang giận.”
Hoắc Kiêu: “Không giận thật.”
“Vậy anh cười với em một cái.”
Hoắc Kiêu nhếch miệng cười.
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Cười không đẹp lắm.”
Hoắc Kiêu đè sức trong tay, đau đến nỗ Vương Nhược Hàm rít một hơi: “Anh nhẹ chút đi!”
Hoắc Kiêu cong môi lên, lần này là nụ cười từ tận đáy lòng.
“Anh không giận thật đấy.”
Vương Nhược Hàm nhỏ giọng nói: “Nhưng lần trước em không nói cho anh, anh còn hung dữ với em.:
:Lúc ấy khiến anh giận hơn chính là khi em có việc, Tần Dã ở bên cạnh em, mà anh không biết chút gì.” :
Vương Nhược Hàm à một tiếng: “Vậy nên anh ghen hả.”
Hoắc Kiêu không thèm chấp cô: “Lúc mẹ em nói với anh chuyện này, còn nói với anh rằng, bà với bố em ly hôn từ sớm, em sống bên cạnh bà ấy, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ bà, cho nên em không muốn, hoắc là không biết ỷ lại vào người khác, bảo anh thông cảm cho em một chút.”
Vương Nhược Hàm rũ mi xuống: “Bà ấy còn nói gì nữa ạ?”
Hoắc Kiêu khựng lại, nhẹ như bẫng nói: “Ừm, còn nói đến tình sử của em nữa.”
Đồng tử của Vương Nhược Hàm chấn động: “Bà ấy nói với anh chuyện tình sử của em làm gì?”
Khóe miệng Hoắc Kiêu mang ý cười: “Không biết, có lẽ là để anh hiểu em hơn chăng.”
Vương Nhược Hàm ôm đầu: “Có kiểu hiểu như thế này sao?”
Hoắc Kiêu khẽ thổi lên cằm cô, đóng nắp hộp thuốc lại: “Được rồi, hai ngày nay phải kiêng miệng, không được ăn cay.”
“Ồ.”
“Vương Nhược Hàm.” Anh nhéo lỗ tai cô.
“Có.”
Một tia nắng chiếu vào, chia tách bàn trà thành hai mảnh tối sáng.
Hoắc Kiêu nhẹ nhàng mở miệng: “Anh biết em là một người tràn đầy tình cảm, nhưng nắm bắt nó cực kì tốt.”

Vương Nhược Hàm không hiểu: “có nghĩa là gì ạ?”
Hoắc Kiêu giải thích với cô: “Ý chính là em có thể dễ dàng trao ra tình cảm của mình, cũng có thể dễ dàng lấy về.”
Vương Nhược Hàm lờ mờ hiểu được: “Bảo em cả thèm chóng chán chứ gì, sao mà nghe giống như đang nói f.u.*.k girl vậy?”
Hoắc Kiêu nhướng mày: “Câu này là chính miệng em nói đấy.”
Vương Nhược Hàm nhéo eo anh: “Rốt cuộc anh định nói gì hả?”
Hoắc Kiêu nắm chặt tay vô vào lòng bàn tay: “Anh muốn nói anh và em không giống nhau lắm, tình sử của anh rất đơn giản.”
Vương Nhược Hàm giơ nắm đấm: “Anh có mấy ý hả?”
“Em nghe anh nói hết đã.” Hoắc Kiêu đè tay cô xuống, “Anh chỉ từng yêu một người, lúc quen biết với Diệp Thuyền, hai nhà cũng rất quen thân, cảm giác ở bên nhau đều là chuyện mọi người mong muốn, cho nên cứ vậy mà bên nhau thôi.

Anh không biết yêu người khác cho lắm, hoặc là nói trong tình yêu anh có hơi ích kỷ, em xếp bản thân mình xuống cuối cùng, nhưng anh không thế, cho nên trước kia anh luôn cảm thấy con người nên đặt bản thân mình lên hàng đầu.

Nhưng anh đã gặp được em, anh thực sự đã đem tất cả tình cảm mà mình tích góp được đưa hết cho em, cũng không định lấy lại nữa.”
Hai bàn tay của Vương Nhược Hàm bị anh nắm chặt, cô đấm lên ngực Hoắc Kiêu, nói: “Em biết rồi.”
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Biết cái gì hả?”
Vương Nhược Hàm cúi đầu, xấu hổ không muốn nói, tình sử đơn giản thì có làm sao, trên phương diện nói lời âu yếm, Hoắc Kiêu có thể bỏ xa cô cả mấy con phố luôn.
Hoắc Kiêu đợi nửa ngày, cuối cùng nghe thấy một đáp án.
Vương Nhược Hàm nói: “Không cần biết có việc hay không, đều có thể làm phiền anh nhiều chút, anh sẽ không ngại phiền, biết rồi, sau này có việc to bằng quả rắm cũng đến làm phiền anh.”
Hoắc Kiêu sắp tức hộc máu: “Ý anh là thế này hả? Trách không được hồi đi học thành tích em kém thế.”
Vương Nhược Hàm đấm anh: “Cái gì hả, còn công kích cá nhân em nữa hả?”
Hoắc Kiêu mượn ưu thế về thể hình khống chế cô trong vòng tay, anh ôm cô từ sau lưng ghé sát bên tai cô nói: “Ý của anh là, anh hi vọng được em cần đến, cũng giống như anh cần em vậy.”
Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt: “Đây chẳng phải là ý em nói kia hả?”
Min: đọc chương này xong, mọi người có thể hiểu được tại sao thầy Hoắc cầu hôn rồi mà không vội cưới.

Là do anh đang chờ đợi Vương Nhược Hàm bộc bạch tình cảm của mình, anh đang lo sợ thôi.

Thầy Hoắc hơi hèn khoản này.

Áu
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui