DỊCH: MIN
Khi chuông cửa vang lên, Vương Nhược đang nằm sấp trong ổ chăn ngủ ngon mơ đẹp.
Trong mơ, cô mở một cửa hàng kẹo thần kỳ thơm ngát ngọt ngào đủ các loại màu sắc.
Cô đang hứng khởi giới thiệu loại kẹo cà phê đậm đặc nâng cao tinh thần cho hai cô sinh viên đại học, đã nghe thấy cửa tiệm vang lên bang bang, trông khí thế kia có vẻ giống như tới đập tiệm.
“Ai đó! Đừng đập nữa!” Vương Nhược Hàm chống nạnh, hùng hổ đi ra ngoài cửa.
Cô kéo cửa ra, tiếng cạch vang lên, tiếng đập cửa bên ngoài cũng ngừng lại.
Mà nương theo cánh cửa rộng mở, ánh sáng trắng chói mắt xuyên thẳng vào, Vương Nhược Hàm vô thức giơ tay lên che mắt.
“Anh.” Hoắc Kiêu kéo rèn cửa sổ ra, đi đến bên giường kéo chăn ra, “Mau dậy đi, mẹ đến rồi.”
“Mẹ?” Ý thức của Vương Nhược Hàm rất mơ hồ, cô dụi mắt giọng nói mang theo âm mũi, “Mẹ anh hay mẹ em?”
Hoắc Kiêu bật ra hai chữ: “Mẹ em.”
Vương Nhược Hàm quấn chặt chăn rồi xoay người lại nói: “Vậy thì không sao.”
Hoắc Kiêu thở dài lắc đầu, một mình đi ra khỏi phòng.
Phương Xuân Hoa thấy một mình anh đi ra, trong phòng chẳng còn động tĩnh nữa, hỏi: “Vương Nhược Hàm đâu cháu?”
Hoắc Kiêu gãi cổ, khó xử nói: “Gọi không dậy, cứ để cô ấy ngủ tiếp đi ạ.”
“Bây giờ đã mấy giờ rồi? Sắp quá giờ ăn cơm rồi.” Mặc dù Phương Xuân Hoa nói vậy nhưng vẫn hạ giọng xuống, “Hôm qua nó trực ca đêm hả? Mấy giờ mới đi ngủ vậy?”
Hoắc Kiêu khẽ mỉm cười: “Đúng là làm ca đêm, không sao, để cô ấy ngủ tiếp là được rồi ạ, lát nữa cháu gọi cô ấy dậy.”
Phương Xuân Hoa đem đồ đến cho bon họ rồi phân loại đàng hoàng, hỏi Hoắc Kiêu: “Thế cháu ăn cơm chưa?”
Hoắc Kiêu trả lời: “Vẫn chưa ạ.”
Phương Xuân Hoa nói: “Dì chiên bánh bí đỏ cho cháu ăn, còn lại cháu cứ để vào trong tủ lạnh, ngày thường cũng có thể làm thành đồ ăn sáng.”
“Được ạ, cảm ơn dì.”
Phương Xuân Hoa bận rộn trong phòng bếp, Hoắc Kiêu cũng không dám nhàn rỗi, cầm một chùm nho đi rửa.
“Sắp đến sinh nhật hai đứa rồi đúng không?” Phương Xuân Hoa thuận miệng hỏi.
Hoắc Kiêu dạ một tiếng.
Tiếng dầu rán trong chảo vang lên xì xèo, Phương Xuân Hoa vờ như vô tình nói: “Con bé cũng sắp ba mươi rồi, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.”
Hoắc Kiêu Kiêu nhấc rổ lên cho róc nước: “Phải đó ạ.”
Phương Xuân Hoa khựng lại, tiếp tục nói: “Dì nghĩ thế này, tuy đã cầu hôn rồi, nhưng nói cho cùng vẫn chưc thực sự kết hôn.
Tuổi tác của hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, dì ấy à, chỉ hi vọng hai đứa nắm chắc, cũng để sau này dì bớt lo một việc.”
Phương Xuân Hoa tắt bếp ga, gắp mấy miếng bánh bí đỏ được chiên vàng ruộm vào đĩa đưa cho Hoắc Kiêu.
Đôi mắt của Vương Nhược Hàm được di truyền từ bà, vừa to lại tròn, đồng tử đen nhánh, Phương Xuân Hoa cười nói: “Dì ly hôn từ rất sớm, con bé lớn lên bên bố nó, sau đó tới Kim Lăng sống cùng dì.
Dì cảm thấy rất có lỗi vì không cho con bé được một gia đình hoàn chỉnh.
Cho nên Hoắc Kiêu à, đành dựa vào cháu rồi.”
Hoắc Kiêu gật đầu, một câu “cháu biết rồi” vừa là đồng ý, cũng là lời hứa hẹn.
Phương Xuân Hoa không rảnh tay được, chốc lại sửa sang lại đồ đạc trên bàn trà cho bọn họ, chốc lại chạy tới ban công tưới hoa.
Hoắc Kiêu hơi xấu hổ, gọi bà: “Dì ơi, dì ngồi nghỉ một lát đi ạ, tự bọn cháu sẽ thu dọn sau.”
“Không sao, dì chỉ tiện tay làm thôi, ăn no chưa? Có cần dì làm thêm đồ ăn cho cháu không?”
Cháu no rồi ạ.”
Trong đĩa chỉ còn một miếng bánh bí đỏ, cuối cùng Vương Nhược Hàm cũng dậy.
Cô vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, hai mắt ngái ngủ lười nhác hỏi: “Món gì mà thơm vậy ạ?”
Dậy cái là chỉ nhớ ăn, Phương Xuân Hoa tiếc rèn sắt không thành théo liếc cô một cái, không khỏi lải nhải: “Nhược Hàm con nhìn xem mấy giờ rồi, chẳng phải con người ta càng nhiều tuổi chất lượng giấc ngủ càng kém à? Sao con vẫn ngủ nhiều thế?”
Vương Nhược Hàm vừa dậy đã bị lải nhải, cảm xúc vốn đã nằng nề bỗng chốc nổ tung: “Sao thế ạ, con hơn 20 tuổi thích ngủ thì có làm sao ạ?”
Phương Xuân Hoa đập lên tay cô: “Gì mà hơn hai mươi tuổi, khoảng cách con tới 30 chỉ còn mấy ngày hả? Con xem chỗ nào giống dáng vẻ 30 tuổi!”
Vương Nhược Hàm che lấy cánh tay trốn ra phòng khách, Hoắc Kiêu dùng đũa gắp nửa miếng bánh, Vương Nhược Hàm lười biếng bò lên vai anh, há miệng: “A….”
Hoắc Kiêu vừa định đưa vào miệng cô, lại rụt tay về: “Em đa sh răng chưa?”
Vương Nhược Hàm híp mắt: “Hình như đánh rồi.”
Hoắc Kiêu giơ tay lên kéo cô xuống: “Đi đánh răng rửa mặt mau lên, anh làm món khác cho em.”
“Được thôi.” Vương Nhược Hàm buông thõng hai tay xuống, nghiêng ngả đi mất.
Phương Xuân Hoa thấy bên ngoài đang nắng, muốn đem gối ôm trên sô pha ra phơi.
Lúc Phương Xuân Hoa cầm chiếc gối hình hăm bơ gơ, thấy có một thứ trên đó trượt xuống, bà nhặt lên xem: “Đây là cái gì vậy?”
Hoắc Kiêu ngẩng lên nhìn, trả lời: “À, là máy chơi game ạ.”
Phương Xuân Hoa: “Ôi trời, thứ đồ này đừng ném lung tung, không tìm thấy hai đứa lại cuống lên.”
Hoắc Kiêu gật đầu, hệt như học sinh đang bị dạy dỗ.
Phương Xuân Hoa cúi đầu nhìn đồ vật xanh xanh hồng hồng, cảm giác hơi có vấn đề: “Đây là Vương Nhược Hàm chơi hay cháu chơi?”
Hoắc Kiêu đang định mở miệng, Phương Xuân Hoa nói tiếp: “Chắc chăn là con bé chơi rồi, dán rõ lắm hình dán lên đây.”
Hoắc Kiêu bỗng khẩn trương, thẳng thắn nói: “Vâng, cô ấy bảo muốn nên cháu mua một chiếc.”
Phương Xuân Hoa nhăn màu: “Đã bao lớn rồi, cháu còn mua cho nó.”
Hoắc Kiêu giải thích: “Hôm nọ cô ấy thấy Chu Dĩ chơi, cũng muốn chơi, không sao đâu ạ, không đắt, bây giờ rất nhiều người trưởng thành cũng chơi cái này.”
Phương Xuân Hoa thở dài nói: “Cháu nuông chiều nó quá, vốn đã không đủ chín chắn, đến chỗ này của cháu lại thụt lùi về.”
Hoắc Kiêu cười không nói.
Vương Nhược Hàm nặn kem đánh răng, vừa định đưa bàn chải tự động vào miệng, đã nghe thấy giọng nói của Phương Xuân Hoa bên ngoài: “Mẹ nói này Vương Nhược Hàm, trong giá sách của Hoắc Kiêu bao nhiêu là sách, con có thời gian thì xem nhiều vào.
Sau này chồng con là giáo sư đại học, trình độ văn hóa của con có phải cũng nên nâng cao lên không?”
Vương Nhược Hàm ậm ừ nói: “Ai bảo con không đọc? Con đã đọc mấy quyển rồi đó.”
Phương Xuân Hoa nghe vậy ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn về phía Hoắc Kiêu xác nhận: “Thật hả?”
Hoắc Kiêu cong môi lên mỉm cười: “Vâng.”
_____[Harry Potter 1], [Harry Potter 2], còn 34567 nữa.
Phương Xuân Hoa: ….
Bà biết ngay mà!
Nếu không phải nhân viên trong tiệm gọi điện tới bảo bà về, không biết bà còn định giáo dục lại Vương Nhược Hàm đến bao giờ.
Bà chân trước vừa đi, cửa đóng lại, Vương Nhược Hàm hệt như quả bóng xì hơi ngã xuống sô pha: “Tại sao em đã sắp ba mươi rồi mà còn bị mẹ em mắng?”
Hoắc Kiêu nâng một chân cô lên, nới cho mình một chỗ ngồi: “Anh đã ba mươi rồi, cũng vẫn bị mắng đấy thôi.”
Vương Nhược Hàm hít sâu một hơi, quyết tâm nói: “Sau này em nhất định sẽ trở thành bạn bè với con mình, vì sao quan hệ mẹ con không thể bình đẳng một chút chứ? Phương Xuân Hoa đó ngày nào cũng đi khiêu vũ còn mắng em không làm việc gì ra hồn? Em chơi game thì có làm sao?”
Hoắc Kiêu cười cười, nói: “Em đừng dạy hư con gái anh là được.”
Vương Nhược Hàm đạp anh một cái: “Ai nói con gái? Tốt nhất anh đừng mang lòng riêng gì.”
Hoắc Kiêu cười nói: “Sinh một bé con giống em tốt biết mấy?”
Vương Nhược Hàm hỏi vặn anh: “Lỡ như sinh một đứa có tính cách giống hệt anh thì làm sao? Thế thì đáng sợ cỡ nào chứ?”
Hoắc Kiêu mím môi, đáp trả: “Nếu sinh một đứa con trai giống hệt em chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?”
Vương Nhược Hàm chậc một tiếng, Hoắc Kiêu vội cúi đầu nhìn điện thoại, vấn đề này không thể tiếp tục nữa, nếu tiếp tục sẽ đánh nhau.
Một lúc sau, Hoắc Kiêu hỏi: “Đúng rồi, em muốn tổ chức hôn lễ vào khi nào?”
“Hôn lễ?” Vương Nhược Hàm giống như không đặt chuyện này trong lòng, “Nói sau đi ạ, không vội mà.”
Hoắc Kiêu khẽ thở dài, băn khoăn về tuổi tác căn bản không tồn tại trên người Vương Nhược Hàm, cô không hề ý thức được hiện giờ mình bao nhiêu tuổi, nên đi gánh vác những trách nhiệm gì.
Xem ra trạng thái tâm lý này của cô, nhiều nhất chỉ mới hơn hai mươi thôi.
Cũng khá tốt, Hoắc Kiêu nghĩ, hãy để cô mãi mãi ngây ngô thế này đi.
*
Cuối tuần Hoắc Kiêu thường được nghỉ hai ngày ở nhà, hôm nay Vương Nhược Hàm trực xong ca đêm về nhà, thấy vẻ mặt của anh nặng nề, vội vã lấy đồ đạc rồi ra ngoài.
“Sao vậy ạ?” Vương Nhược Hàm thấy hơi mê mang.
Hoắc Kiêu nhanh chóng giải thích tình hình cho cô: “Trong lớp có một sinh viên nữ đến giờ vẫn chưa về ký túc, bạn cùng không liên lạc được với em ấy nên đã tìm giáo viên hướng dẫn, giáo viên hướng dẫn lại quay sang tìm anh.”
Vương Nhược Hàm hỏi: “Thế hiện giờ anh chuẩn bị đi đâu vậy?”
Hoắc Kiêu cầm chìa khóa trên huyền quan: “Quán bar, tìm người.”
Vương Nhược Hàm cầm ba lô của mình lên, quyết định ngay thức thì: “Vậy em đi cùng anh nhé.”
Hoắc Kiêu ngẫm nghĩ, có cô đi cùng quả thực tiện hơn: “Được, đi thôi.”
Cô sinh viên kia tên là Ninh Thời Vận, là sinh viên của Hoắc Kiêu, từ trường cấp ba được tuyển thẳng vào N đại.
Hoắc Kiêu mới tới được nửa năm, ấn tượng đối với cô nàng khá sâu sắc.
Thành tích học tập là một chuyện, chủ yếu là Ninh Thời Vận trong đám đông rất chói mắt, khiến người khác không chú ý đến cô ấy cũng khó.
Cô nàng để quả tóc ngắn màu vàng hồng.
Lúc nào lên lớp cũng ngồi hàng cuối cùng, nhìn không giống vẻ nghiêm túc học hành, nhưng mỗi lần Hoắc Kiêu đưa ra câu hỏi, cô nàng ấy đều trả lời được.
Dạo này Hoắc Kiêu phát hiện cô nàng này thường xuyên đi học muộn, bạn cùng phòng cũng phản ánh lại cô ấy không thường xuyên không ở trong ký túc xá, đêm nay còn không thèm về.
Kiểu sinh viên như này, khiến người ta vừa yêu vừa hận, ngoan ngoãn học hành chắc chắn tương lai sẽ rạng rỡ, chỉ sợ tự bọn họ làm lỡ bản thân mình, lãng phí tài năng.
Trên đường đi, Vương Nhược Hàm hỏi Hoắc Kiêu: “Thế sao anh biết em ấy ở quán bar thế hả?”
Hoắc Kiêu trả lời: “Bạn cùng phòng nói, Ninh Thời Vận thường xuyên tới một quán bar gần trường, anh nghĩ chắc cô nàng này cũng ở đó.”
Vương Nhược Hàm xoa cằm ngẫm nghĩ một lát, phỏng đoán: “Không phải “Sớm rượu tối múa” chứ?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Hình như là tên này, em biết hả?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Tùng nghe nói tới.”
“Em nói xem.” Hoắc Kiêu đỡ lấy vô lăng, thở dài nói, “Một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, tư chất rõ là tốt, cố gắng phấn đấu học hành, chắc chắn tiền đồ rất rộng mở, sao lại cam nguyện tụt dốc thế này? Cũng còn nhỏ nữa đâu? Còn nổi loạn nữa chứ?”
Vương Nhược Hàm xoa tai: “Được rồi, những lời này để lại lát nữa răn dạy em ấy, em không cần nghe đâu nha.”
Hoắc Kiêu lại nặng nề thở dài.
Cả một dãy phố đều là những cơ sở hệt như câu lạc bộ giải trí, hiện giờ đã là nửa đêm mà nơi này vẫn rực rỡ ánh đèn, phồn hoa náo nhiệt, cũng là lúc các vị khách không về nhà chè chén say sưa.
Vương Nhược Hàm tì lên khung cửa sổ, ánh mắt quét qua từng bảng hiệu rực rỡ đèn màu, cô lẩm bẩm nói: “Nhiều nhà mới mở thế này kia à?”
Hoắc Kiêu không nghe rõ, hỏi cô: “Em nói gì thế?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, ngồi nghiêm chỉnh về chỗ cũ: “Không có gì ạ.”
Hoắc Kiêu là thầy hướng dấn chính của Ninh Thời Vận, cô Triệu phụ đạo sau khi biết tình hình vội vàng liên lạc với anh.
Chị ta lầ một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, không quen cũng không tiện tới những nơi này, chỉ đành nhờ tới Hoắc Kiêu.
Tới nơi đậu xe, trước khi xuống, Vương Nhược Hàm tháo dây buộc tóc xuống, sau đó kéo vạt áo thun lên buộc thành nút, lộ ra vòng eo thon nhỏ.
Hoắc Kiêu giục cô: “Có phải tới chơi đâu, mau đi thôi.”
“Đợi đã.” Vương Nhược Hàm đậy nắp thỏi son lại, vươn tay cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của anh ra.
Hoắc Kiêu phản xạ có điều kiện đập tay cô ra, khoanh tay bảo vệ trước ngực: “Em làm gì đó?”
Vương Nhược Hàm cảm thấy cạn lời với hành động quá khích này của anh: “Trông anh nghiêm chỉnh như thế này đi vào, người không biết còn tưởng là anh là cảnh sát tới bắt người, ai nhìn thấy mà không chạy mất dép?”
Hoắc Kiêu ho khan một tiếng, kéo cổ áo ra.
Vương Nhược Hàm xoa mặt anh: “Quên đi thân phận giảng viên hướng dẫn tới bắt người của anh, thả lỏng nào.”
Hoắc Kiêu gật đầu, thịt hai bên má bị ép lại một chỗ, anh lầu bầu đồng ý: “Biết rồi.”
“Go!” Vươn Nhược Hàm mở cửa xuống xe, cánh tay vẫy vẫy, “Let’s party tonight!”
Hoắc Kiêu vội vàng khoác lên cổ cô kéo người lại, nghiến răng cảnh cáo: “Em đừng high quá, chúng ta tới làm chính sự, không phải tới chơi thật đâu.”
Vương Nhược Hàm linh hoạt tránh khỏi anh, vừa đi vừa chạy, hệt như một con thỏ năng động nhảy nhót.
Hoắc Kiêu bất lực thở dài, anh hơi hối hận vì đã đưa cô tới đây, chỉ tội nhiều thêm một cô gái khiến anh phải lo lắng.
“Sớm rượu tối múa” là một quán rượu nhỏ, đứng ở cửa nhìn quanh một vòng cơ bản có thể nhìn thấy hết cả sảnh bên trong.
Trong quán rượu đã hết chỗ, nhưng môi trường xung quanh cũng tạm coi như yên tĩnh, ánh đèn mờ tối, trên sân khấu nhỏ còn có một ca sỹ đang ôm đàn ghi ta ca hát.
Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa dẫn bọn họ đi tìm chỗ ngồi, đi thẳng vào trong, hai mắt của Vương Nhược Hàm dò tìm xung quanh hệt như rada, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa khóa được mục tiêu.
Cô dùng khuỷu tay huých vào người Hoắc Kiêu, hỏi: “Anh tìm thấy chưa? Có lẽ rất hút mắt đúng không?”
Hoắc Kiêu lắc đầu, nét mặt bất giác trở nên nghiêm túc, anh hỏi nhân viên phục vụ: “Chỗ này của các cậu có tầng hai không?”
Nhân viên phục vụ trả lời: “Bên trên có một sân thượng nhỏ, nhưng bây giờ là mùa hạ vừa nóng lại nhiều muỗi nữa, đề nghị hai người vẫn nên ngồi ở sảnh lớn thì hơn.”
Vương Nhược Hàm bĩu môi: “Bắt hụt rồi, bây giờ làm sao đây thầy Hoắc?”
Hoắc Kiêu trầm mặt, rút điện thoại ra, báo lại tình huống ở đây cho cô Triệu trước, sau đó liên lạc lại với bạn cùng phòng của Ninh Thời Vận, xem cô nàng này đã về chưa.
Trong lúc anh soạn tin nhắn, Vương Nhược Hàm nói với nhân viên phục vụ bọn họ muốn một phần khoai tây chiên và hai cốc đồ uống.
Hoắc Kiêu buông điện thoại xuống hỏi cô: “Em đói rồi hả?”
Vương Nhược Hàm ôm bụng gật đầu.
Hoắc Kiêu gọi nhân viên phục vụ lại thêm một đĩa cánh gà nướng.
“Sao rồi ạ? Trả lời lại chưa anh?”
“Chưa nữa, anh bảo cô Triệu đi ngủ trước rồi.”
Vương Nhược Hàm an ủi anh: “Anh cũng không cần lo lắng quá đâu.”
Hoắc Kiêu nhăn chặt mày lại: “Sao lại không lo lắng được đây?”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bê đồ ăn lên, Vương Nhược Hàm nói với Hoắc Kiêu: “Em đi vệ sinh cái đã.”
Cô nói xong định đứng dậy, Hoắc Kiêu gọi cô: “Ấy, em biết nhà vệ sinh ở chỗ nào sao?”
Lúc này Vương Nhược Hàm mới phản ứng lại: “Hả.”
Nhân viên phục vụ chỉ về một hướng nói: “Lên cầu thang sau đó ở ngay khúc ngoặt tầng hai là đến.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Cô đi lên tầng hai, vừa từ phòng vệ sinh đi ra, đứng trước bệ nước rửa tay.
Có người đẩy cửa vào, Vương Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn qua gương một cái, bỗng cả người cứng đờ.
Động tác xoay người đột ngột của cô hơi lớn, khiến người khi cũng dừng bước nhìn sang.
Ánh mắt Vương Nhược Hàm đánh giá cô nàng từ trên xuống dưới.
Giày martin cao cổ màu đen, váy da hổ ngắn, áo thun trắng, cả bàn tay đeo đầy nhẫn, tóc ngang vai màu vàng hồng.
Cô hít một hơi, lên trước mộ bước, giơ tay ra tóm lấy cánh tay cô gái, một tay khác rút điện thoại ra gọi cho Hoắc Kiêu.
“Con mẹ cô là ai đấy?” Cô gái kia hét lên.
“Tôi?” Cảm giác trách nhiệm không tên là sứ mạng tràn ngập trong đầu Vương Nhược Hàm, cô trợn mắt, hung hăng nói “Con mẹ nó tôi là sư mẫu của cô!”
*Sư mẫu: vợ của thầy.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...