DỊCH: MIN
Hoắc Kiêu im lặng nhìn cô mãi một hồi, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, đó là nơi mà lần đầu tiên gặp gỡ anh đã chìm sâu vào.
Sau đó anh đặt từng nụ hôn dịu dàng triền miên trên làn da trắng nõn mượt mà của cô.
“Nghiêm túc như thế này thì sao?” Làn môi của Hoắc Kiêu như có như không lướt qua bên môi cô.
Hô hấp của Vương Nhược Hàm dồn dập mặc cho anh dẫn dắt, bật thốt một tiếng “vâng” từ nơi cổ họng khô khốc.
Hoắc Kiêu tiếp tục hôn lên chóp mũi cô, anh không hài lòng với đáp án của cô, truy hỏi: “Vâng là có ý gì?”
Vương Nhược Hàm nghiếng mặt đi, tức giận nói: “Lắm chuyện.”
Hoắc Kiêu cười cười, xắn tay áo sơ mi lên, giúp cô mở vòi nước trong phòng tắm, pha xong nước ấm nói: “Em tắm trước đi, anh quay lại ngay.”
Vương Nhược Hàm thấy lạ lùng: “Vừa rồi anh không mua à?”
Hoắc Kiêu nói: “Quên mất.”
Vương Nhược Hàm híp mắt, không tin tưởng cho lắm.
“Đi đây, sợ có người gấp không chịu nổi.”
Vương Nhược Hàm bị anh chọc cười, đẩy anh một cái: “Mau đi, mau đi.”
Cô nhảy khỏi bệ rửa tay, cởi bỏ quần áo rồi bước vào gian tắm.
Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa, Hoắc Kiêu đã ra ngoài rồi.
Dòng nước ấm áp trượt trên làn dan, hơi sương vấn vít, thần kinh của Vương Nhược Hàm được thả lỏng, trong đầu cô hiện lên một vài hình ảnh nào đó.
Sau khi xong chuyện cô chưa từng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy, không muốn cũng không dám đối mặt.
Khoảnh khắc này như nhớ lại quãng thời gian ấy, cảm giác quen thuộc nào đó xâm nhập lên từng lớp da đầu của cô lần nữa, kéo theo những hồi ức xa xôi, Vương Nhược Hàm phát hiện thì ra cô lại nhớ rõ ràng đến thế.
Đó là một ngày trong tháng ba, thế gian ngập tràn sắc xuân.
Nghe nói ban đầu chú rể định tổ chức hôn lễ vào mùa hè, nhưng tìm người xem thử, sau tháng bảy không có ngày đẹp nên dứt khoát tổ chức sớm một chút.
Cuối tuần, cả khu nghỉ dưỡng Mộc Tâm được bao trọn, hôn lễ được tổ chức vào chủ nhật, thứ bảy để khách khứa du lịch tự do.
Vương Nhược Hàm xin bệnh viện cho nghỉ hai ngày, sau khi vào ở trong khách sạn, cô kéo rèm cửa ra thưởng thức phong cảnh bên ngày, câu đầu tiên cô hỏi Chu Dĩ thế này: “Ông xã cậu có anh em bạn bè nào không? Giới thiệu cho tớ đi?”
Chu Dĩ cười nói sẽ để ý giúp cô.
Lư Sam Sơn đẩy Vương Nhược Hàm nói: “Với mạng lưới xã giao của ông xã Chu Dĩ, chắc chắn trên hôn lễ sẽ xuất hiện rất nhiều thanh niên tài tuấn, cậu cố gắng kiếm lấy một anh về ra mắt chị em.”
Vương Nhược Hàm trợn trắng mắt: “Cảm ơn cậu nhé, kiếm thế nào?”
Lư Sam Sơn vỗ lên chiếc váy màu hồng phấn trên người: “Cậu xem cả đoạn đường này đi, nơi nào cũng có bong bóng với hoa tươi, bầu không khí lãng mạn thế này dễ crush nhất đó có biết không?”
Vương Nhược Hàm bắt lấy cánh hoa tung lên cao, để mặc cho nó rơi trên người: “Mượn lời chúc của cậu.”
Buổi chiều, cô dâu và nhóm chị em chuẩn bị chi tiết trò chơi đón dâu ngày mai, Vương Nhược Hàm bớt được chút thời gian trốn ra ngoài chơi.
Đằng sau khách sạn có một công viên nhỏ, trong hồ nhân tạo có nuôi thiên nga và cá cảnh.
Vương Nhược Hàm đi tới bờ hồ, chọn một chiếc ghế dài mà ánh nắng không chiếu đến rồi ngồi xuống.
Ngày xuân ánh nắng sáng trong, mặt hồ lăn tăn gợn sóng từng đợt sóng lấp lánh.
Cô cầm điện thoại lên chụp lấy cảnh, sau đó nhanh chóng cảm thấy chẳng có việc gì làm.
Cô nghe thấy phía không xa có tiếng động, xung quanh đây đều có người đi qua, Vương Nhược Hàm cũng đứng dậy.
Cô cố gắng kiễng chân cao lên, chỉ nhìn thấy hết cái gáy này đến cái gáy khác.
Đang định từ bbor, cô nghe thấy một giọng nam hét lên trong đám người: “Có bác sĩ ở đây hay không?”
Vương Nhược Hàm ngừng bước, không hề do dự chen vào trong đám người.
May mà dáng người cô nhỏ nhắn có thể chui vào chỗ trống, hao công tốn sức mới chen được vào trung tâm, Vương Nhược Hàm thở hồng hộc: “Chuyện gì vậy?”
Một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi đang dùng tay che kín miệng, gương mặt đỏ lựng lên, hô hấp không thông thuận vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Phụ huynh thì ngồi xổm bên canh, không biết làm thế nào chỉ có thể vội vàng ở bên cạnh.
Người đàn ông vừa gọi bác sĩ vừa rồi còn khá bình tĩnh, nói với Vương Nhược Hàm: “Ăn kẹo mắc trong cổ họng rồi.”
Anh vội đánh giá Vương Nhược Hàm: “Cô là bác sĩ à?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Nhưng tôi có cách.”
Phương pháp cấp cứu này cô đã từng học, Vương Nhược Hàm nhét điện thoại và ba lô vào trong ngực người đàn ông, duỗi chân đứng thẳng lên, ôm đứa trẻ từ phía sau lưng vào lòng, để đứa bé ấy ngồi trên đùi mình, hai tay đồng thời đan và nhau, dán sát vào vùng dưới ngực và trên rốn, dùng sức đè mạnh xuống,
Sau khi lặp đi lặp lại mất lần, cuối cùng cậu bé kia cũng nôn ra một viên kẹo hình tròn.
Vương Nhược Hàm thả lòng cánh tay buông đứa bé ấy xuống rồi vuốt lưng thuận khí: “Được rồi, không sao rồi.”
Đứa bé kia bị dọa sợ vội khóc ré lên.
“Cảm ơn cô nhé, thật sự rất cảm ươn.” Trái tim thấp thỏm của mẹ đứa bé cuối cùng cũng hạ xuống, ôm con trai vào trong lòng, miệng lẩm bẩm mấy câu tiếng địa phương, nghe có vẻ như lần sau không cho phép ăn kẹo nữa.
Người đàn ông kia trả lại điện thoại và ba lô cho Vương Nhược Hàm, cô nhận lấy và nói tiếng cảm ơn.
Cô vẫy cánh tay nhức mỏi, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng.
Người đàn ông nói: “May mà có cô, tuy tôi có xem qua phương pháp cấp cứu này, nhưng không có kinh nghiệm thực tế, không dám lên cứu người.”
Vương Nhược Hàm ngẩng đầu, vẻ ngoài của anh rất ưa nhìn, không phải kiểu vừa nhìn một cái đã là trai đẹp, nhưng đường nét khuôn mặt dịu dàng, giọng nói và phong cách khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cô nói: “Anh làm rất tốt, cũng may nhờ có anh.”
Nếu như cứ thế làm liều kết quả lại thất bại, phương pháp cấp cứu này cũng có khả năng khiến người bệnh gãy xương sườn, trong khoảnh khắc đầu tiên anh tìm kiếm bác sĩ chuyên nghiệp là lựa chọn đúng đắn nhất.
Người đàn ông mỉm cười với cô: “Cô là y tá phải không?”
Vương Nhược Hàm không gật đầu, chỉ nói: “Là một cô gái xinh đẹp thấy bất bình không từ mà thôi.”
Cô đeo ba lô lên, trong nhóm Lư Sam Sơn đang gọi video call giục cô về.
Trong nhà hoa khi tuyên thệm Vương Nhược Hàm là phù dâu đứng bên cạnh cô dâu, thấy Chu Dĩ xúc động nước mắt chảy dài, khóe mắt cô cũng đỏ theo.
Sau khi nghi thức kết thúc, khách mời di chuyển tới sảnh tiệc, tửu lượng của Vương Nhược Hàm không ổn, cho nên quá trình chúc rượu có Trần Văn Hoan đi theo Chu Dĩ rồi.
Cô ngồi xuống ăn mấy miếng, trong lòng còn có chuyện phiền, dứt khoát trốn ra ngoài, quay về nhà hoa lưng chừng núi.
Nơi đây được trang trí xinh đẹp nhu trong thế giới cổ tích, hoa hồng màu hồng phấn phối với ruy băng màu xám, nghe nói đây là do một tay chú rể thiết kế.
Lối đi ở giữa được trải đầy lông vũ, mới vừa rồi cô dâu mặc áo cưới trắng tinh khôi bước trên con đường này tiến về phía chú rể.
Vương Nhược Hàm đứng ở cổng, ngẩn người nhìn cảnh đẹp trong phòng.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan không gian yên tĩnh, Vương Nhược Hàm cầm lên xem, là y tá trưởng ở khoa rằng hàm mặt gọi tới.
“A lô, y tá trưởng ạ.”
“Tiểu Vương, em thực sự quyết định chuyển khoa sao?”
Vương Nhược Hàm mím môi: “Vâng.”
Trong điện thoại, y tá trưởng thở dài: “Hà cớ gì phải vậy chứ, sắp tới em sẽ được thăng chứ, hơn nữa khoa chúng ta người khách tranh nhau tới, em nói em xem.”
“Chị.” Vương Nhược Hàm ngắt lời chị ta, “Em suy nghĩ kĩ rồi ạ, không cần khuyên em nữa đâu, khoa nhi bên kia cũng đang thiếu người, em sang bên đó cũng tốt.”
“Được, em quyết định xong là được.” Y tá trưởng hơi khựng lại, sau đó mở miệng: “Chị tin tưởng em, em không phải loại người như thế.”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, ngước mắt lên trời.
Lúc uất ức sợ nhất có người quan tâm, cô hít mũi nói: “Cảm ơn chị.”
Ngày hôm ấy Dung Hoan tới văn phòng của Tần Dã, có lẽ hai người cãi một trận to.
Sau đó chẳng hiểu vì sau, trong khoa có một số lời đồn vô cùng khó nghe.
Nghe nói Vương Nhược Hàm dựa vào quan hệ với Tần Dã mới được vào khoa răng hàm mặt.
Nghe nói Vương Nhược Hàm luôn mang tâm địa không đàng hoàng với anh ta, nhìn thì ngây thơ, nhưng thực ra rất tâm cơ.
Nghe nói Vương Nhược Hàm luôn đổi ca với đồng nghiệp, chỉ vì có thể cùng tan ca với Tần Dã.
Quần chúng thích nghe những tin đồn kích thích mới mẻ, không quan tâm đến sự thật vô vị.
Mối tình tay ba máu chó cứ như vậy bùng lên, Vương Nhược Hàm trở thành nữ phụ trà xanh độc ác.
Cho dù Tần Dã từng nghiên túc thanh minh trước mặt tất cả mọi người, cô vẫn cảm thấy ánh mắt những người khác nhìn cô rất kì lạ.
Có lẽ Vương Nhược Hàm đã đoán ra được lời đồn truyền ra từ miệng ai, trước kia có một đồng nghiệp thường xuyên đổi ca với cô, một lần hai lần cô còn lo người ta có việc gấp, nhưng nhiều lần cô cũng sẽ thấy phiền.
Sau lần cô từ chối, người đó khinh khỉnh phun ra một câu: “Không lẽ ngày mai bác sĩ Tần không tới làm cô cũng không muốn tới chứ?”
Hiện giờ Vương Nhược Hàm nghĩ lại đều cảm thấy nực cười.
Kết cục của người tốt luôn bị người ta bắt nạt.
Lòng tốt bỏ ra bị người ta coi thành lẽ đương nhiên, từ chối giúp đỡ thì biến thành “nhỏ mọn” “lạnh lùng” “ích kỉ” .
Cô chuyển khoa không phải vì cô sợ hãi, trước kia cô luôn cảm thấy môi trường ở bệnh viện khá đơn giản, nhưng không ngờ cũng sẽ có những đấu đá ghê tởm kia.
Nếu như ngày nào cũng phải đối phó với quan hệ xã giao này, cô không thể làm được việc của mình nữa.
Nhưng dựa vào cái gì chứ?
Cô lùi một bước nhường một bước, người bị thiệt là cô, thế nhưng rõ ràng cô chẳng làm gì cả.
Ấm ức vọt lên não, Vương Nhược Hàm có sắc bén thế nào đi nữa nếu như thực sự gặp chuyện cũng sẽ chỉ yếu đuối trốn tránh đi.
Cô co người thành một đoàn ở một góc khuất trong nhà hoa, vùi đầu bắt đầu rơi lệ.
“Dựa vào cái gì mà mà bảo anh giúp hắn ta hả? Tạo dựng hình tượng học giỏi mà không tự biết mình mấy cân mấy lạng? Cách thuê người viết luận văn này mà cũng nghĩ ra được, cũng coi như hắn ta đã dùng hết trí tuệ của đời này rồi, bảo hắn ta cút sang một bên, có người nào làm từ thiện như thế không? Chữ dưới ngòi bút ông đây đáng giá ngàn vàng, loại thiếu kiến thức như hắn ta có gánh vác được không?”
Vương Nhược Hàm nghe được một lát, bỗng cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
“Ai là anh em với hắn chứ? Ăn được hai bữa mà bảo tanh làm việc nghĩa hả? Anh là bồ tát sao? Ngày lễ Tết gì cũng đâu thấy hắn ta biếu tặng chút đồ gì.
Hắn ta cụt tay què chân hay là không có não, lúc nào cũng chỉ nghĩ tiện lợi cho mình, thế ăn cơm có thấy mệt không, nếu mệt anh có thể ắn giúp hắn nữa kia.
Tùy Nghệ anh nói với chú mày này, đây không phải là lần đầu, luận văn tốt nghiệp đại học của hắn là anh sửa giúp đấy, chỉ một cái nhấc tay coi như ban chút ơn huệ, không phải là đợi đến ngày hôm nay hắn được nướcl àm tới.
Bảo anh mày nhỏ mọn thì nhỏ mọn thôi, chuyện này anh mày không giúp được, đừng nói một cái đại cương, đến một cái đề mục anh mày cũng không viết hộ đâu.
Loại giòi bọ trong ống cống, không khí học thuật này cũng bị hắn ta phá nát rồi.
Chửi anh thì chửi thôi, ông đây cóc thèm để bụng, ông đây chỉ sợ bị dính mùi tanh hôi lên người thôi.”
Người đàn ông cúp điện thoại, lồng ngực rộng lớn phập phồng một lúc, trông có vẻ vẫn chưa hết tức.
“Anh đẹp trai kia ơi.” Vương Nhược Hàm ngẩng đầu, cất tiếng nói: “Hay là anh chửi thêm hai câu nữa cho tôi nghe với.”
Có lẽ anh cũng không biết nơi này còn người khác, bị dọa giật lùi ra sau nửa bước: “Hả?”
Vương Nhược Hàm đứng thẳng dậy, bước hai bước tới trước mặt anh: “Anh chửi thêm hai câu nữa đi, nghe sướng tai lắm.”
Người đàn ông gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Này, cô không sao chứ?”
Lúc này Vương Nhược Hàm mới ý thức được trên gương mặt mình đầy vệt nước mắt: “À, không sao.”
Thái độ của người trước mắt không giống với mấy phút trước, dịu giọng xin lỗi cô: “Ngại quá, tôi không biết chỗ này có người.”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, gạt đi vệt nước trôi xuống dưới cằm: “Không sao.”
Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn cô mấy giây, sau đó giơ tay khẽ chạm lên má cô, khớp ngón tay lướt dọc theo gương mặt, hệt như đang lau nước mắt giúp cô.
Anh giải thích nói: “Bị dính một cọng lông vũ.”
Vương Nhược Hàm vỗ mặt: “Ờ, cảm ơn.”
“Chẳng lẽ cô là….” Người đàn ông muốn nói lại thôi.
“Cái gì?”
“Người yêu cũ của chú rể?”
Vương Nhược Hàm phì cười: “Anh thấy tôi giống lắm hả?”
“Vậy sao cô lại?”
Vương Nhược Hàm nhún vai: “Giống như anh, gặp phải chuyện phiền lòng.”
Vẫn là tháng ba, tuy bầu trời quang đãng nhưng nhiệt độ không cao lắm.
Vương Nhược Hàm mặc một bộ lễ phục cúp ngực, cửa nhà hoa chưa đóng, gió thổi vào bên trong khiến người ta nổi một tầng da gà.
Người đàn ông đưa áo khoác của mình cho cô, Vương Nhược Hàm nhận lấy rồi cảm ơn một tiếng.
Nhưng anh không thu tay về mà hỏi cô: “Có muốn cùng nhau đi dạo chút không?”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...