Minh vương

Tính tính ngày, nàng ở trong Vong Ưu cốc cũng đã được nửa năm.
Sơn cốc đã bắt đầu vào thu, cây cối đã bắt đầu thay màu lá, không khí thấm lạnh nồng đậm thu ý bay xung quanh.
Thu đến, mùa đông cũng không xa.
Vì muốn giúp Vô Cực cùng các vị huynh đệ may thêm quần áo mùa đông, Hướng Tịnh Tuyết một mình xuất cốc một chuyến, đi lên thành trấn náo nhiệt.
Trong trấn náo nhiệt, phía hai bên đường nàng đi tấp nập biết bao nhiêu cửa hàng đủ loại, đám người lui tới, xiếc ảo thuật, rao hàng, rất náo nhiệt.
Hướng Tịnh Tuyết hưng phấn dạo cửa hàng, cuối cùng tiến vào trong một cửa hàng vải vóc, nghe nói, cửa hàng vải này là nơi tập trung nhiều loại vải tốt cùng màu sắc xinh đẹp, hoa sắc cũng mới nhất.
Đi theo sau lưng nàng là là một người to lớn vạm vỡ lão Cửu, chuyến xuất cốc này hắn phụng mệnh lệnh của chủ tử, phụ trách bảo hộ phu nhân.
Lão Cửu nhìn phu nhân không ngừng dạo quanh cửa hàng vải, cứ tỉ mỉ chọn vải, trong lòng kỳ quái.
“Phu nhân, vì sao mua nhiều vải dệt như vậy a? Chủ tử một người mặc sao hết?”
“Bởi vì còn phải may cho các vị huynh đệ mỗi người mấy bộ đồ mới.”
Lão Cửu kinh ngạc.“Chúng ta cũng có?”

“Là nha, này vẫn là ý của Vô Cực và ta, nói mọi người trên người quần áo cũng đã cũ, nên đổi mới, còn có mọi người vài đôi giày đều đã hư, cũng muốn cấp các vị mua mới.”
Lão Cửu nghe xong hốc mắt đỏ lên, chủ tử cùng phu nhân đối bọn họ thật tốt, các huynh đệ khác nghe xong, khẳng định cũng thực cảm động.
Trước đông người như vậy không thể rơi lệ, hắn liền vẫy vẫy đầu, làm cho bản thân phục hồi tinh thần, cũng tùy thời chú ý động tĩnh quanh mình, để ngừa có người đối phu nhân bất lợi.
Hắn lộ ra bộ mặt hung ác như bình thường (thông cảm, tại mặt lão Cửu không được đẹp chứ tấm lòng không phải vậy đâu), nghiêm túc đứng lên, ngay cả dân chúng bên đường đều bị hắn cả người phát ra khí thế làm sợ tới mức câm như hến.
“Vị này tiểu ca, này khối vải dệt bán thế nào?” Nàng tò mò hỏi ông chủ.
Ông chủ chưởng quầy mang theo sắc mặt sợ hãi , nói chuyện trở nên lắp bắp.
“Này khối vải…… Một thước…… Nhị, nhị, hai lượng……”
“Di? Như thế nào so với vải dệt khác quý hơn?”
“Này vải dệt có vẻ hảo…… Chức pháp cũng tinh mịn, cho nên…… Cho nên……” Chưởng quầy vừa nói, còn một bên mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
Hướng Tịnh Tuyết tò mò nhìn sắc mặt sợ hãi của chưởng quầy, lại quay phía sau nhìn một cái, trong lòng tỉnh ngộ.
Lão Cửu mặt băng bó trừng mắt chưởng quầy, khó trách đem người ta sợ tới mức lắp bắp, vì thế nàng xoay người phân phó:“Cửu ca, ta còn phải ở trong chốc lát, không bằng ngươi ra trước bên ngoài chờ ta đi.”
Lão Cửu vừa nghe, đương nhiên phản đối.“Không được, ta phải bảo hộ phu nhân, vạn nhất có cái gì sơ xuất, chủ tử cũng không tha cho ta a.”
Nàng bật cười nói:“Ta là mua vải, cũng không phải đến đá quán, huống chi cửa hàng này lớn như vậy, ta sẽ có cái gì sơ xuất? Ngươi đứng ở nơi này, ngay cả một đứa bé đứng bên cạnh đều nhanh bị ngươi dọa khóc.”
Lão Cửu vẻ mặt nghi hoặc, hắn quay phía trái nhìn một cái, phát hiện một đám người sợ hãi toàn trốn một bên góc, lại hướng phải nhìn xem, cũng là đồng dạng tình huống, mà một đưa bé phía sau, quả nhiên toát ra khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, là đứa nhỏ mới ba tuổi, nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ .
“Như vậy ngươi minh bạch chưa, cho nên ngươi vẫn là trước đi ra ngoài đi, bằng không ta không có biện pháp mua vải nha.”
Lão Cửu vẫn lo lắng.“Nhưng là……”
“Yên tâm, có việc ta sẽ gọi ngươi.”
Lão Cửu do dự một lúc, rốt cục gật đầu, xoay người bước ra cửa, biểu hiện nghiêm túc lạnh lùng, hai tay đưa ngang ngực đứng ở ngoài cửa.
Hướng Tịnh Tuyết quay lại, cười hì hì với chưởng quầy nói:“Chưởng quầy, ta muốn mua mấy khối vải dệt này, tổng cộng bao nhiêu?”

Chưởng quầy vội nói:“Tính ngươi ba mươi hai là tốt rồi.”
Nàng sửng sốt, nhìn xem vải dệt, lại ngẩng đầu nghi hoặc hỏi chưởng quầy.“Ngài có tính sai lầm rồi không? Thêm các loại vải này, ít nhất cũng phải sáu mươi hai mới đúng nha.” Vị chưởng quầy này là bị dọa choáng váng sao? Ngay cả bàn tính cũng chưa lấy đã vội nói giá.
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay tiểu nhân giảm giá cho phu nhân, tính tiện nghi một chút, mặt khác khối vải dệt kia xem như là khuyến mãi, không thu tiền.”
Hào phóng như vậy? Hướng Tịnh Tuyết trợn to mắt, nàng còn vẻ mặt hoài nghi, kêu chưởng quầy xem lại nhưng chưởng quầy kiên trì không chịu thu thêm tiền, sau đó lại còn chọn thêm nhiều loại vải đưa cho nàng.
Ngoài ra, còn không chỉ như thế, mặc kệ nàng lấy thêm hài, trà, thước chưởng quầy tất cả đều giảm giá cho nàng, nàng không cần còn không được đâu.
Thanh toán bạc, nhìn vị chưởng quầy đang nhận tiền cùng thoả thuận thời gian giao hàng đến trước cửa Vong Ưu, liền đi ra cửa hàng.
Nhờ phúc của Cửu ca, không thể tưởng được gương mặt tràn ngập sát khí của hắn cư nhiên có thể giúp ép giá a, làm cho nàng giảm đi không ít bạc, thắng lợi trở về.
Nàng quyết định về sau đều mang Cửu ca đi ra dạo đường cái, không bằng ngay cả mặt ngựa thất ca cũng mang đi ra tốt lắm, ngưu đầu mã diện theo 2 bên, nói không chừng có thể giảm càng nhiều.
Hướng Tịnh Tuyết vui vẻ hồ hởi nghĩ, bởi vì mùa đông sắp đến, giúp mọi người chế tạo gấp gáp một ít quần áo mùa đông, mà cũng muốn mua thêm rượu, bởi vì các huynh đệ rất thích uống rượu, mùa đông thiếu rượu thì không thể được.
Nàng cân nhắc, không chú ý tới có một đôi mắt, thẳng ngoắc ngoắc nhìn thẳng nàng, mà nàng một lòng nghĩ kế tiếp muốn mua thêm ít vật phẩm, cho nên không hề cảnh giác, thẳng đến nam nhân kia đứng ở phía sau nàng, điểm huyệt đạo bên hông nàng, nàng mới hoảng hốt.
“Biểu muội, đã lâu không thấy.”
“Biểu ca?” Nàng kinh hoàng trừng mắt nhìn người tới, nam tử trước mắt, đúng là đại biểu ca Lí Mạo Duẫn của nàng, mà khi nàng ý thức được, dĩ nhiên không còn kịp rồi, chung quanh đều bị thủ hạ của biểu ca vây quanh.
Tối làm nàng kinh ngạc là, nguyên bản tướng mạo đường đường đại biểu ca giờ thành bộ dạng xấu xí, nếu không có khuôn mặt vẫn là giống nhau có lẽ nàng cũng thật nhận thức không ra là hắn.
“Hai năm nay, ta luôn luôn tìm ngươi, rốt cục cho ta tìm thấy.” Lí Mạo Duẫn trong mắt lộ ra tà ác cười.“Ngươi cho là, sau khi ngươi phản bội ta, giúp Độc Cô Thanh Ưng cùng Quan Ngọc Nhi đào tẩu, ta sẽ buông tha ngươi? Ta hôm nay hội biến thành bộ dạng xấu xí này đều do ngươi ban tặng.”

Thực không xong! Nàng hoàn toàn không dự đoán được biểu ca sẽ xuất hiện lúc này, lại còn luôn luôn tìm nàng.
Hai năm trước, nàng sở dĩ thoát đi Lý gia, vì là âm thầm giúp Độc Cô Thanh Ưng cùng Quan Ngọc Nhi chạy trốn, khỏi bị biểu ca hãm hại, cũng vì không muốn gả cho biểu ca, cho nên hai năm này không có tin tức.
Nàng chính khí nghiêm nghị, cùng âm hiểm đại biểu ca là bất đồng, không phân vì mưu, đối với hành vi của đại biểu ca , nàng vẫn thực khinh thường.
Nàng nhất thời đại ý, nhưng lại làm cho đại biểu ca tìm được rồi, mà Cửu ca lại bị nàng gọi ra ngoài cửa.
“Tưởng hướng ra cái tên to con ngoài kia mà cầu cứu? Ta tìm ngươi thật lâu, thật vất vả đợi cho cơ hội này, ngươi tưởng ta sẽ đơn giản như vậy bỏ qua ngươi sao?”
Nàng cảm thấy bên hông huyệt vị đau xót, biểu ca kiềm chế của nàng huyệt vị, làm cho nàng không thể phát ra âm thanh, này nên làm cái gì bây giờ mới tốt?
“Lúc này đây, ngươi trốn không thoát, đi.”
Xung quanh bị vây chặt, Hướng Tịnh Tuyết bị bắt đi rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui