Chúng hạ nhân bị khí thế trên người Nhan Nhiễm Tịch dọa sợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lộn xộn.
Thời điểm thật sự không được nàng sẽ để Tiểu Kim ra tay, mặc kệ thế nào nàng cũng không là người chịu thiệt .
không khí khẩn chương kịch liệt, Nhan Nhiễm Tịch vẫn một bộ dáng tùy ý, Dạ Bảo Bảo là một bộ dáng mê mang, tổng thể mà nói không có một tia khẩn trương, trái lại đối phương, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai mẹ con bọn họ, tay không tự giác nắm lại, tim đập thình thịch, bọn họ không hiểu, trước mặt họ rõ ràng chính là hai người tay trói gà không chặt nhưng bọn họ cảm thấy chỉ cần mình tiến lên một bước, không khí liền loãng một chút, cuối cùng trở nên hít thở không thông, không khí như vậy bọn họ vô lực thừa nhận.
Thấy tình huống như vậy, lão phu nhân nhíu mi, nàng cũng là người sống hơn nửa đời người, tự nhiên sẽ hiểu Nhan Nhiễm Tịch bất phàm, nhưng nàng càng hiểu được, hiện tại nói xin lỗi trước không chỉ mất mặt mũi hơn nữa cũng đã muốn chậm, cho nên hiện tại việc duy nhất có thể làm chính là hủy diệt.
Nghĩ đến đây, thanh âm trở nên âm lệ: "Còn thất thần làm cái gì, theo ta lên."
Bọn hạ nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, do do dự dự, cuối cùng vọt lên, ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch nheo lại, khóe miệng câu ra một cái tươi cười nguy hiểm tay trái chậm rãi nâng lên...
"Làm cái gì vậy?"Một giọng nói nam nhân lãnh liệt vang lên.
Mọi người ngừng lại, Nhan Nhiễm Tịch cũng đưa tay chậm rãi buông, nhìn vào một đám người.
Thấy người tới mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm thị đi qua, cười hỏi: "Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại ?"
Không để ý đến Lâm thị, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" đưa mắt nhìn lại, một nữ nhân cùng một cái tiểu hài tử, nhưng chính là nữ nhân cùng tiểu hài tử này, làm nam nhân lúc nãy lên tiếng ngăn cản ngây ngẩn cả người, trongbộ dáng kinh ngạc mang theo kích động, làm cho mọi người khó hiểu.
Chỉ có chính hắn trong lòng hiểu được, chuyện tình Nhan Nhiễm Tịch mất tích, toàn bộ Ám vực cùng các sản nghiệp mang danh nghĩa tổ chức của Nhan Nhiễm Tịch đều đã biết, mọi người đang điên cuồng mà tìm kiếm, nguyên bản hắn cũng là điên cuồng tìm kiếm , nếu không phải vì khắp nơi bọn họ đều đã tìm kiếm, hắn cũng sẽ không mang theo tâm lý may mắn đáp ứng yêu cầu trở về của những người này, hắn tuy rằng biết địa phương nhỏ như vậy chủ tử của hắn hẳn là sẽ không ở, nhưng là hắn vẫn trở lại, để ngừa vạn nhất, một hồi đến, hắn liền mang theo người tới bờ biển, bởi vì hắn nghe nói chủ tử là ở trong hồ xảy ra chuyện nhưng vẫn mang theo thất vọng mà về, nay một người nguyên bản biến mất lâu ngày như vậy đột nhiên xuất hiện, hắn như thế nào có thể không kích động?
Nhan Nhiễm Tịch trêu tức cười cười, nàng như thế nào cũng thật không ngờ lại ở chỗ này gặp người một nhà, nói: "Có thể phát sinh chuyện gì? Người nhà ngươi muốn đem ta cấp nhốt, thuận tiện bán."
người quen chính là ‘mê’ quản sự giả ở Tây Tần quốc Dư Huyền, thật đúng là không ngờ hắn lại ở chỗ này, như thế này có một số việc làm cũng thuận tiện.
"Nói bậy."Lão phu nhân nhíu mày trách cứ nói.
"Câm miệng."Người nọ tức giận nói.
Dư Huyền nói một câu, không ai ở đây dám nói, bọn họ cũng đều biết Dư Huyền ở quốc đô là người sống kiêu ngạo ngay cả hoàng gia cũng phải nể mặt, mà bọn họ Dư gia sở dĩ hiện tại có tài lực, cũng là Dư Huyền mang đến, nên toàn bộ Dư gia chủ nhân chân chính kỳ thật là Dư Huyền, chỉ là bọn hắn không biết sản nghiệp hiện tại trên danh nghĩa của Dư Huyền đều là của người đứng trước mặt bọn họ Nhan Nhiễm Tịch .
Mà lúc này Dư Huyền trong lòng cũng là nhìn người trước mắt, thủ đoạn của nàng hắn biết rõ, tuy rằng đối với nhà này hắn không có cảm tình,nên nếu có giết vài người hắn cũng không có nhiều cảm xúc, nhưng là hiện tại mấu chốt nhất là chính mình cũng ở trong này, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, chủ tử sẽ đến đến địa phương xa xôi như vậy, lại còn cố tình bị vài cái gọi là người nhà gọi tới mà gặp mặt chủ tử ở đây, không phải cố tình làm khó hắn sao.
Lúc này hắn cũng không biết Nhan Nhiễm Tịch đã không còn công lực, nếu hắn biết, chỉ sợ hiện tại cũng không có trấn định như vậy.
Lăng lăng nhìn Nhan Nhiễm Tịch, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhan Nhiễm Tịch bật cười: "Vị công tử này,ngươi không biết là người nhà của ngươi làm vậy thực quá đáng sao?"
Nghe thấy xưng hô của Nhan Nhiễm Tịch, biết Nhan Nhiễm Tịch không nghĩ bại lộ thân phận, trong giọng nói mang theo cung kính: "Cô nương nói rất đúng." Sau đó chuyển hướng nhìn mọi người, đối với lão phu nhân cũng không có đối trưởng bối cung kính, ở trong mắt hắn chỉ có Nhan Nhiễm Tịch, lớn tiếng chất vấn nói: "Ta không ở trong này mấy năm nay các ngươi liền như thế này làm xằng làm bậy ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...