Theo Nhan Nhiễm Tịch đi đến trước mặt Bộ Kinh Thiên, Dạ Thương Minh vẫn là rất bội phục Bộ Kinh Thiên, đối với Bộ Kinh Thiên gật gật đầu, Bộ Kinh Thiên cũng đối với Dạ Thương Minh gật gật đầu, xem như khách sáo xong rồi.
Nếu không phải bởi vì trung gian là Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ ngay cả chào hỏi cũng không làm, như vậy đã tốt lắm rồi, hai nam nhân như bọn họ có thể làm gì được hơn.
Nhan Nhiễm Tịch cười thực nịnh nọt hô: "Ca ca."
Bộ Kinh Thiên nghe thấy thanh âm Nhan Nhiễm Tịch, hắn đã sớm biết thân phận Nhan Nhiễm Tịch, giơ tay lộ ra tươi cười, mềm nhẹ vuốt ve đầu Nhan Nhiễm Tịch, vừa muốn hạ xuống, Nhan Nhiễm Tịch đã bị Dạ Thương Minh kéo vào trong người, cái tay kia không có nửa điểm xấu hổ thu về, thật sâu nhìn vào mắt Dạ Thương Minh, đối với Nhan Nhiễm Tịch nói: "Tiểu đệ làm sao có thể tới nơi này? Ngươi không phải luôn luôn không thích như vậy sao?"
Nhìn Bộ Kinh Thiên ngây người, ngay cả ba người Thái Thanh Trác cũng ngây người theo, bọn họ vừa nãy cảm nhận được Bộ Kinh Thiên lãnh, dọc đường trừ bỏ từ ‘ân’ hắn cũng không nói qua từ nào, một bộ dáng băng lãnh, rõ ràng viết ‘muốn sống chớ quấy rầy’ năm chữ to.
Nhưng là hiện tại, nguyên bản lạnh lùng lại biến mất, cười thật là vui vẻ, mọi người không khỏi muốn nhìn Dạ Thương Minh, hẳn là càng đẹp mắt đi.
Nhan Nhiễm Tịch cười tủm tỉm nói: "Này không phải đi theo Minh đến sao, ca ca yên tâm đi."
Bộ Kinh Thiên nhìn vào mắt Dạ Thương Minh, hắn biết tính cách của Nhan Nhiễm Tịch, nếu Nhan Nhiễm Tịch nói như vậy, chính là đã thừa nhận hắn, nhưng Nhan Nhiễm Tịch hiện tại là Minh vương phi, nhân vật cao cao tại thượng như hắn sẽ chấp nhận nàng sao? Còn có Minh vương kia thật sự sẽ bỏ qua cho Nhan Nhiễm Tịch sao? Còn có hiện tại nàng là nam trang, bọn họ đến tột cùng là cái quan hệ gì? Từ đầu tới cuối lo lắng của hắn đều là dư thừa, bởi vì Minh vương chính là Minh hoàng.
Trịnh trọng đối với Dạ Thương Minh nói: "Không cần thương tổn nàng, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Cái gì cảm tình, cái gì quan hệ đều không trọng yếu, quan trọng là nàng không bị thương.
Dạ Thương Minh sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, còn thật sự nói: "Nàng thương một tấc, ta thương mười tấc, nàng đau một phần, ta đau vạn phần."
Tuy rằng không phải rất rõ ràng ba người là có ý tứ gì, nhưng với nhãn lực của mọi người đều nhìn ra được, bất luận là Minh hoàng hay Bộ Kinh Thiên đều đối với Phiêu Miểu để ý .
Nguyệt Hải đi lên trước, cười tủm tỉm nói: "Thật không ngờ Minh hoàng cùng Phiêu Miểu công tử cũng đến đây, kẻ hèn này thật lấy làm vinh hạnh, nếu mọi người gặp nhau lúc này, không bằng cùng chúng ta đi thủy nguyệt hồ xem xét một phen."
Thủy nguyệt hồ cũng là nơi đặc sắc nhất ở thủy nguyệt sơn trang, đến thủy nguyệt sơn trang không đi thủy nguyệt hồ chính là tiếc nuối.
Nhan Nhiễm Tịch gật đầu: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh ."
Nguyệt Hải cười cười, cùng hai người Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch đi tới thủy nguyệt hồ.
Đi vào thủy nguyệt hồ, Dạ Thương Minh, Nhan Nhiễm Tịch, Bộ Kinh Thiên, Hoa Phiêu Tuyết, Thái Thanh trác, Thái Thanh Nghiên sáu người đồng thời ngẩn ra, bọn họ cũng không phải là phàm nhân, tiến vào đã cảm thấy xung quanh nồng đậm hồn lực, làm mọi người lộ ra thần sắc tham lam.
Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch không dấu vết liếc nhau, bất động thanh sắc theo mọi người đi lên thuyền.
trên thuyền để một cái bàn lớn đủ cho mọi người ngồi.
từ khi thấy Dạ Thương Minh, ánh mắt Thái Thanh Nghiên vẫn dính ở trên người Dạ Thương Minh, khen Nhan Nhiễm Tịch ghen tuông, nhưng vẫn không nói gì.
Thuyền theo hồ nước đi, mọi người một bộ dáng thảnh thơi nhưng ai lại biết bọn họ trong lòng tính kế cái gì?
Nguyệt Hải lên tiếng nói: "quên chưa giới thiệu với mọi người đây là nữ nhân của ta." Rồi lại chỉ vào người con gái ngồi bên cạnh: "con lớn của ta Nguyệt Hoa Liễm." Sau đó chỉ vào tiểu cô nương ngồi bên cạnh: "đây là nhị nữ nhi của ta Nguyệt Hoa Linh."
Bị nhắc tới nguyệt hoa liễm mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu, rất là đáng yêu, Nhan Nhiễm Tịch 'Phốc' một tiếng liền cười rộ lên, trường hợ như vậy p, cười ra tiếng thực không lễ phép .
Nghe thấy Nhan Nhiễm Tịch cười, Nguyệt Hoa Liễm mặt càng đỏ hơn, đầu càng thấp, những người khác cũng đem ánh mắt chuyển hướng về phía Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch ngượng ngùng cười: "Ha ha, mọi người tiếp tục, tiếp tục, không cần để ý tới ta."
Mọi người xấu hổ, Dạ Thương Minh sủng nịch cười, Bộ Kinh Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
"Phiêu Miểu công tử có người trong lòng không?" Nguyên bản không khí đang xấu hổ, bởi vì một câu của Nguyệt Hoa Linh mà trở nên ái muội.
'Khụ khụ khụ...' vừa mới uống xong một miệng trà Nhan Nhiễm Tịch hung hăng ho một ngụm, Dạ Thương Minh vì Nhan Nhiễm Tịch vỗ nhẹ phía sau lưng: "Như thế nào không cẩn thận như vậy?"
Nhan Nhiễm Tịch trong lòng âm thầm nói: "Có bản lĩnh ngươi thử xem."
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Nguyệt Hoa Linh, cười gượng nói: "Ha ha, ngượng ngùng, ta đã có người trong lòng."
Nguyệt Hoa Linh trên mặt lộ ra mất mát, cười trừ một cái, sau đó giống như hạ quyết tâm nói: "Phiêu Miểu công tử, Linh nhi vừa nhìn thấy ngươi liền nhất kiến chung tình, cho dù làm thiếp cũng không có vấn đề gì."
đối với nữ tử cổ đại trước mặt mọi người mà nói ra như vậy thật là có dũng khí lớn.
Nghe được Nguyệt Hoa Linh nói như vậy, Nguyệt Hải không có tỏ vẻ gì, những người khác cũng đều ôm thái độ chế giễu, Nhan Nhiễm Tịch đã cảm nhận được sát khí của Dạ Thương Minh, xin lỗi nói: "Linh nhi cô nương, ta thực có lỗi, ta chỉ muốn cả đời này nhất thế một đôi nhân, cho nên ta sẽ không chấp nhận người khác nữa xin lỗi."
Nguyệt Hoa Linh thân mình cứng đờ, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, nàng nghĩ đến nhiều người ở đây như vậy, hẳn sẽ lưu lại cho mình mặt mũi, sẽ không cự tuyệt , nhưng là hiện tại, nàng quả nhiên như lời đồn vô tình.
Mọi người cũng là sửng sốt, cả đời nhất thế một đôi nhân, bọn họ chưa từng có nghĩ tới, thế giới này luôn luôn là nhất phu nhiều thê, càng không cần nói người có quyền uy, bọn họ không ngờ Phiêu Miểu sẽ có suy nghĩ như vậy.
Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng vẫn như cũ còn Dạ Thương Minh trong lòng đang cười thầm.
Đột nhiên thuyền đong đưa một cái, mọi người thiếu chút nữa theo trên ghế té xuống, chén trên bàn đều rơi xuống hết.
Mọi người ổn định thân hình, đều đứng lên.
trong hồ nổi lên lốc xoáy, chậm rãi hướng bọn họ đi đến, mọi người khiếp sợ, nhưng ở đây đều là những người nổi danh trong giang hồ, rất nhanh liền trấn định.
"Đây là có chuyện gì?" Thái Thanh Trác vẫn luôn giữ im lặng lên tiếng hỏi.
Nguyệt Hải lắc đầu, giải thích: "Ta cũng không biết, trước kia chưa từng có qua tình huống như vậy."
Nhan Nhiễm Tịch đem mọi người nhìn lướt qua, chỉ nhìn thấy, Hoa Phiêu Tuyết cùng Thái gia huynh muội đều là một bộ ngưng trọng, trong mắt họ hiện lên một tia rõ ràng, lạ nhất là ca ca của nàng cũng vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên là biết gì đó? Ngay cả Dạ Thương Minh cũng vậy, tiểu Kim ở cổ tay nàng động đậy.
Nàng cảm nhận được hồn lực bên trong lốc xoáy kia đang chuyển động.
Nhìn Dạ Thương Minh thấp giọng hỏi "Minh, làm sao vậy?"
Dạ Thương Minh nhỏ giọng nói: "Ngươi không có cảm giác gì sao? Cỗ lốc xoáy kia có một cỗ hồn lực cường đại hấp thu hồn lực của chúng ta, nếu chúng ta không nhanh, hồn lực sẽ bị mất."
"A, vì sao ta không có chuyện gì, ngươi thế nào ?" Nhan Nhiễm Tịch lo lắng hỏi.
Dạ Thương Minh cười nhẹ: "hồn lực của ta cường đại, không bị hút đi, chỉ là ca ca nàng cùng ba người kia không có may mắn như vậy."
Nhan Nhiễm Tịch nhìn Bộ Kinh Thiên khuôn mặt tái nhợt, trong lòng căng thẳng, đột nhiên cảm giác được lốc xoáy kia có gì hấp dẫn mình, kiềm chế nghi hoặc trong lòng, đối với Dạ Thương Minh nói: "Minh, ngươi ở đây, ta vào trong xem sao."
Không đợi Dạ Thương Minh ngăn cản đã xông ra ngoài.
Nhan Nhiễm Tịch vọt, Dạ Thương Minh căn bản không kịp ngăn cản, trong nháy mắt, Nhan Nhiễm Tịch đã đi tới phía trên lốc xoáy, Dạ Thương Minh trong lòng căng thẳng, vừa muốn đi ra , nhưng lại bị người thi triển thuật định thân, căn bản không thể làm gì.
Mọi người tình trạng còn kém hơn Dạ Thương Minh, Thái Thanh Nghiên cùng Hoa Phiêu Tuyết đã quỳ xuống, xem ra Hồn Lực đã tổn thất hơn phân nửa, nhìn Nhan Nhiễm Tịch phía trên lốc xoáy, đem hy vọng đều ký thác ở trên người Nhan Nhiễm Tịch.
không phải bọn họ tin tưởng nàng, mà là không còn lựa chọn nào khác .
Dạ Thương Minh biết chỉ có thể đem ánh mắt chuyển hướng Nhan Nhiễm Tịch.
Lúc này Nhan Nhiễm Tịch trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, nàng thật không ngờ sẽ thấy tình cảnh như vậy, trung gian lốc xoáy có một toà sen, trên đó là một nam hài mặc yếm đỏ, bộ dáng ba tuổi, đang hôn mê, cho Dạ Thương Minh phía xa một ánh mắt trấn an, thân mình vọt xuống.
Không có gì ngăn cản, Nhan Nhiễm Tịch đến bên người tiểu nam hài, nhất thời Hồn Lực điên cuồng tiến vào trong thân thể Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch trong lòng hoảng hốt, lúc này truyền đến thanh âm ma tôn: "Không cần hành động thiếu suy nghĩ, đây là Hồn Lực con."
"Hồn Lực con?" Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc hỏi.
"Hồn Lực con, là từ nồng đậm hồn lực tu luyện mà thành ."
"Hồn Lực cũng có thể tu luyện?" Nhan Nhiễm Tịch có chút kinh ngạc.
"không thể, nhưng là nếu có đủ kỳ ngộ, có năng lực phù hợp với một số điều kiện hà khắc, trở thành Hồn Lực con cũng không phải không có khả năng, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là vừa mới tu luyện thành, bởi vì Thái gia cùng Hoa gia những người đó trong cơ thể Hồn Lực khiến cho nơi này bạo động, mới khiến hắn thành ra như vậy." Ma tôn có chút tiếc hận nói, dù sao hồn lực con vạn năm mới xuất hiện một lần.
Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi: "Có biện pháp nào cứu hắn không?"
"Đem hồn lực của ngươi độ cho hắn, bởi vì hồn lực của ngươi thuần hậu, thực thích hợp với hắn, dùng hồn lực của ngươi đuổi hồn lực mà hắn hấp thụ của bọn người kia ra, chẳng qua nếu làm như vậy, sẽ tiêu hao hồn lực của ngươi." Ma tôn nói.
Nhan Nhiễm Tịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng mềm mại, hạ quyết định: "Hảo."
Lúc này làm cho Ma tôn kinh ngạc , tuy rằng cùng Nhan Nhiễm Tịch ở chưa lâu, nhưng hắn hiểu rất rõ bản chất của nàng, nàng chưa bao giờ là người tốt, có thể nói nàng là người lãnh huyết vô tình, nhưng hiện tại..."Ngươi xác định?"
Gật đầu, đối với nam hài đánh tới một chưởng, sau đó bắt đầu vì nam hài khu trừ tạp chất.
Thời gian một chút một chút trôi qua, Dạ Thương Minh ở bên ngoài tâm thần không yên, Vô thản nhiên nói với hắn: "Ngươi hẳn là tin tưởng chủ tử, nàng không có yếu ớt như ngươi tưởng."
Dạ Thương Minh thật sâu nhìn vào mắt Vô, hắn đối với Nhan Nhiễm Tịch kiên định, bình ổn tâm trạng của mình.
Chính là nước trong hồ kịch liệt lay động, dâng lên, sau đó đánh về phía lốc xoáy, nháy mắt Dạ Thương Minh tâm đau xót, thất thanh kêu to: "Không."
Vô khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, chính là hai tay nắm chặt đã bán đứng tâm trạng hắn.
bốn người Bộ Kinh Thiên hồn lực bình ổn, trừ bỏ Bộ Kinh Thiên, ba người kia đều mất lượng lớn hồn lực.
Hồ nước bao phủ lốc xoáy, sau đó bình tĩnh , vô thanh vô tức, giống như cho tới bây giờ đều không có xuất hiện qua, chính là Nhan Nhiễm Tịch biến mất, quái y Phiêu Miểu trong chốn giang hồ biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...