Trần Vương phủ rất khí thế, cả phủ có hơn năm viện, so với Nam Dương hầu phủ còn khí thế hơn nhiều.
Nha hoàn và bà đáy huyệŧ kính, bởi vậy có thể thấy được Trần Vương phi của quản lý hậu viện rất khá.
Ngọc Ngưng đi theo phía sau Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên, cả ba được nha hoàn dẫn tới phòng khách ở đại viện.
Hôm nay, Trần Vương phi thỉnh không ít khách nhân tới đây, có vài vị phu nhân ngày thường cũng hay giao hảo, còn có Hoa Dương quận chúa - đích nữ của Đoan vương.
Đoan Vương đã rời kinh, người bên ngoài cũng không hề biết Nam Dương hầu đã từng có ý gả Ngọc Ngưng cho Đoan Vương.
Hoa Dương quận chúa đã sớm xuất giá, nên càng không biết điều này.
Những phu nhân ở đây đều có cáo mệnh trên người, ai cũng mặc y phục cầm hoa, tinh thần hứng khởi.
Liễu phu nhân ở Nam Dương hầu cũng thuộc hàng phú quý, nhưng Nam Dương hầu lại không có lòng cầu tiến.
Đâm ra, so với vài vị phu nhân ở đây, trông bà có vẻ thua kém hơn nhiều.
Ngọc Ngưng không dám quang minh chính đại ngẩng đầu mà đánh giá những người này.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua một lần, nhớ kỹ tướng mạo của từng người.
Trần Vương phi đứng lên: "Hầu phu nhân, ngươi ở gần nhất, lại tới muộn nhất, làm chúng ta phải chờ đợi."
Vốn là đã có thể sớm tới đây, nhưng buổi sáng Ngọc Nguyên lại trang điểm không thích hợp.
Liễu phu nhân phiền lòng, đành phải đợi nàng ta đổi lại y phục, tháo bớt trang sức mất thêm một khoảng thời gian, khiến thì giờ trì hoãn.
Liễu phu nhân nói: "Trong nhà có thứ nữ chưa từng ra ngoài, buổi sáng nay vẫn luôn khẩn trương không dám đi ra.
Ta phải ôn tồn an ủi một phen, mới đưa người tới đây được."
Những người đang ngồi ở đây đều là chính thê, chính thê khó tránh khỏi việc chướng mắt tiểu thiếp.Nghe Liễu phu nhân nói xong, tất cả mọi người đều nhìn ra phía sau Liễu phu nhân.
Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên đều đang đứng ở phía sau.
Ngọc Nguyên yêu nhất xuất đầu lộ diện cho nên các phu nhân ở đây đều đã biết mặt Ngọc Nguyên.
Ngọc Ngưng bên cạnh nhìn có chút lạ.
Trần Vương phi cũng cố ý đánh giá Ngọc Ngưng.
Nhìn thấy Ngọc Ngưng, trong lòng Trần vương phi lộp bộp hai tiếng.
Không phải Ngọc Ngưng không tốt, mà là Ngọc Ngưng lớn lên quá mức đẹp.
Sợ rằng có tìm cả kinh thành này cũng không thể chọn ra một nữ nhân thứ hai có thể so sánh cùng Ngọc Ngưng.
Trần Vương phi vốn tưởng Ngọc Ngưng chỉ đẹp hơn nữ nhân bình thường một chút, không nghĩ Ngọc Ngưng lại xinh đẹp đến như vậy.
Một họa thủy như này mà đến tay Trần Vương thế tử, khó bảo đảm được thế tử không bị nàng mê hoặc, cả ngày trầm mê nữ sắc, làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Vương phi sắc bén thêm vài phần.
Ngọc Ngưng lớn lên thật quá rêu rao, Trần vương phi cũng sợ gây ra chuyện họa thủy, bà cười nói: "Ngưng nhi là do di nương nuôi lớn, khó tránh khỏi có điểm không phóng khoáng."
Ngọc Ngưng nhẹ nhàng nắm tay, móng tay nàng đâm vào lòng bàn tay.
Hoa Dương quận chúa mang theo một nữ hài tử chừng bảy, tám tuổi.
Hiện tại nàng cũng đang có thai, bụng phồng lên giống như trái cầu.
Quận chúa diện mạo nhu hòa, hằng năm ăn chay niệm phật, tâm địa cũng thiện lương.
Nàng cũng biết chuyện nữ nhân tranh đấu hậu viện, thấy Liễu phu nhân lại làm khó xử một tiểu cô nương trong nhà, nàng hòa giải nói: "Tiểu cô nương khó tránh khỏi xấu hổ, khi còn nhỏ ta cũng như vậy, ở trong cung mấy năm, lúc người nhà gọi ta về, ta còn xấu hổ không dám về nhà."
Có quận chúa hòa giải, những phu nhân khác vốn muốn nói vài câu không tốt về thứ nữ, lời nói đã đến bên miệng đành phải trở lại.
Địa vị của Hoa Dương quận chúa có phần đặc biệt.
Đoan Vương vẫn luôn được thánh thượng sủng ái, lần này Đoan Vương rời kinh cũng là bị cắt cử trọng trách.
Hoa Dương quận chúa là nữ nhi của Đoan vương, địa vị đương nhiên bất đồng so với những cô nương gia khác.
Hơn nữa, lúc đương kim thái hậu vẫn còn là hoàng hậu, nàng vẫn luôn muốn có một công chúa.
Hoa Dương quận chúa lúc còn nhỏ vô cùng đáng yêu, thái hậu liền đưa nàng tiến cung để nuôi dưỡng dưới gối.
Sau Hoa Dương quận chúa còn được chỉ hôn cho cháu trai của thái hậu.
Quan hệ của Hoa Dương quận chúa và hoàng thất phỉ thiển, cho dù là Trần Vương phi cũng phải nể nàng vài phần mặt mũi.
Hoa Dương quận chúa vẫy vẫy tay với Ngọc Ngưng: "Hài tử ngoan, lại đây."
Kỳ thật Hoa Dương quận chúa cũng chưa lớn tuổi, thoạt nhìn mới hơn hai mươi, so với Ngọc Ngưng chỉ lớn hơn bảy, tám tuổi.
Nhưng bối phận nàng lớn, địa vị cũng cao.
Ngọc Ngưng đi qua đó.
Hoa Dương quận chúa thiện tâm, nàng cầm tay Ngọc Ngưng: "Thật như từ trong bức họa mà đi ra, năm nay bao lớn rồi?"
Ngọc Ngưng nói: "Mười lăm"
Hoa Dương quận chúa nói: "Thoạt nhìn thật yểu điệu, về sau sẽ còn cao hơn một ít."
Ngọc Nguyên thấy Ngọc Ngưng được Hoa Dương quận chúa coi trọng, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Hoa Dương quận chúa trời sinh đã thiện lương, sau khi nói nói mấy câu, liền cho Ngọc Ngưng ngồi cạnh bên mình.
Những người khác thấy Hoa Dương quận chúa như vậy, cũng đều không dám nói gì nữa.
Nữ hài tử bảy, tám tuổi bên người quận chúa cũng không sai biệt lắm so với Ngọc Ngưng, đều là thứ nữ.
Nữ hài tử gọi là Lý Chi Chi, có một đôi mắt rất lớn, lấp lánh như nước, còn đang cầm theo một khộ điểm tâm mà chậm rãi gặm.
Những phu nhân khác cũng mang theo nữ nhi trong nhà tới đây, nhưng đều xêm xêm cùng tuổi với Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên.
Các nàng đều đang ở bên nói chuyện với quận chúa Triệu Tuyết Nhàn.
Trần Vương phi nói: "Tuyết Nhàn và các cô nương khác đều đang ở trong hoa viên, Nguyên nhi, ngươi và Ngọc Ngưng thấy nhàm chán thì tới hoa viên đi."
Hoa Dương quận chúa ôn nhu nhìn Lý Chi Chi, "Hài tử, muốn qua đó chơi cùng với các tỷ tỷ hay không? Ta bảo Ngọc Ngưng tỷ tỷ mang ngươi đi cùng?"
Lý Chi Chi sỡ hãi liếc nhìn Ngọc Ngưng một cái, lại nhìn về phía Hoa Dương quận chúa: "Con muốn bồi nương."
Hoa Dương quận chúa nói: "Các ngươi xem, đứa nhỏ này cũng thẹn thùng."
Những người khác đều cười.
Lý Chi Chi cũng là thứ nữ, thậm chí so với thứ nữ thì còn kém hơn, Lý Chi Chi là do ngoại thất sinh.
Lúc trước sau khi Hoa Dương quận chúa và cháu trai của thái hậu là Công bộ thị lang thành thân.
Lý thị lang bị một nữ tử chốn thanh lâu mê hoặc, hắn bố trí một cái sân, đem ngoại thất kia dưỡng ở bên ngoài.
Sau này, ngoại thất khó sinh, sau khi sinh hạ Liễu Chi Chi thì chết.
Hoa Dương quận chúa khó chịu mất một thời gian, chung quy lại thấy đứa nhỏ này vô tội, nên đem người về nuôi lớn.
Bởi vì Lý Chi Chi được Hoa Dương quận chúa dưỡng ở bên người, nên những người khác cũng xem trọng đứa nhỏ này, coi đứa nhỏ như là thiên kim tiểu thư chân chính.
Dưỡng ở bên người mẹ cả và dưỡng ở bên người di nương đương nhiên khác nhau.
Các phu nhân nhìn Lý Chi Chi, rồi lại quay ra nhìn Ngọc Ngưng, đều cảm thấy dung mạo Ngọc Ngưng quá mức nhu mị, như là muốn câu dẫn người khác.
Tuy cùng xuất thân, nhưng Lý Chi Chi nhìn có chút thành thật.
Ngọc Ngưng đi theo Ngọc Nguyên ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi đại viện, Ngọc Nguyên vừa đi về phía hoa viên, vừa nói: "Ngươi nhìn ngươi đi, vừa mới tới đã làm xấu mặt chúng ta.
Những phu nhân đó không hề thích ngươi."
Ngọc Ngưng im lặng không nói.
Ngọc Nguyên lại lải nhải: "Ngươi đừng đi theo ta, ta tới chỗ quận chúa.
Các nàng đều là đích nữ, đích nữ trời sinh đã chán ghét thứ nữ.
Ngươi tìm chỗ nào mát mẻ mà đợi, đừng đi theo ta."
Ngọc Nguyên đã nói như thế, Ngọc Ngưng xác thật là không thể đi theo.
Nhưng ----- Ngọc Ngưng cũng không thể trở về.
Bên người nàng không có nha hoàn, dù đi chỗ nào cũng không được tốt lắm.
Ngọc Nguyên cứ thế rời đi.
Ngọc Ngưng dừng lại dưới một gốc cây, nàng không biết đường, sợ đi nhầm chỗ lại quấy nhiễu tới người khác.
Chỗ này là gốc cây hạnh nhân, đành ngồi ở đây chờ trong chốc lát, đợi muộn một chút lại về chỗ Liễu phu nhân ở bên kia.
Ngọc Ngưng tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống, thời tiết có chút nóng, trên người nàng đã ra một tầng mồ hôi mỏng.
Bốn con tiểu quỷ nằm bò trên cây nhìn Ngọc Ngưng.
Bạch quỷ nói: "Vương phi nhìn thật cô đơn, nếu không phải sợ nháo ra chuyện, ta thực sự muốn làm nữ nhân kia xấu mặt."
"Đó mà là nữ nhân sao? Rõ ràng là con bò cạp mẹ! Tâm địa ác độc!" Lam quỷ cũng tức giận, nó bất bình" Rõ ràng là do mình thay quần áo mà tới chậm, lại đem nồi ném lên đầu Vương phi, hại Vương phi bị người khác cười nhạo."
Ngọc Ngưng chịu ủy khuất, lúc này đây nàng cảm thấy rất mệt.
Bốn phía chung quanh lại không có người, nàng cầm chiếc khăn tay đặt lên mặt, dựa vào gốc cây nhắm lại đôi mắt.
Bốn con tiểu quỷ ríu rít không yên, lúc cảm giác được quỷ khí lạnh lẽo, chúng đều sợ hãi bổ chạy.
Cùng tồn tại ở Minh giới nên bốn con tiểu quỷ có thể cảm giác được Minh vương tựa hồ lại tàn sát không ít ác quỷ, huyết khí trên người dày đặc.
Khăn trên mặt Ngọc Ngưng cũng bị gió lạnh thổi đi.
Ngọc Ngưng mở to mắt, nhìn thấy nam nhân cao lớn lạnh lẽo đang đứng trước mặt mình.
Quân Dạ vẫn mang mặt nạ.
Ngọc Ngưng nhìn hắn, tựa như không thể tin vào đôi mắt mình, nàng nhẹ nhàng chớp chớp mắt: "Minh....minh vương....."
Quân Dạ "Ừ" một tiếng.
Ngọc Ngưng vươn tay: "Kéo ta lên."
Ngồi ở chỗ này lâu, chân cũng có chút tê tê.
Quân Dạ không quen nhìn một tiểu phế vật cái gì cũng phai dựa vào hắn: "Có tay có chân, tự mình đứng lên."
Ngọc Ngưng xoa xoa cẳng chân mình: "Nhưng....chân ta đã tê rần, muốn phu quân kéo ta mới đứng dậy được."
Quân Dạ giơ tay kéo nàng lên, đem nàng kéo vào trong lồng ngực mình.
Mũi của Ngọc Ngưng đụng phải lồng ngực cứng rắn của Quân Dạ có chút đau, nàng xoa xoa chóp mũi.
Trên người nàng có một chút mồ hôi mỏng, mùi hương càng thêm thơm ngào ngạt, tựa như một khối điểm tâm mỹ vị.
Hai ngày nay Quân Dạ ở Minh giới hao phí không ít tinh lực, người khác không hiểu được tình huống của hắn bây giờ.
Chỉ có hắn biết, hiện tại hắn là bụng đói kêu vang, có chú không khống chế được pháp thân.
Chỉ có Ngọc Ngưng mới có thể ngăn chặn.
Hắn ôm nàng càng thêm gấp gáp: "Có nhớ yêu cầu ban đầu không?"
Thân mình Ngọc Ngưng cứng đờ, nàng đương nhiên nhớ rõ.
Lấy lòng Quân Dạ, sinh cho hắn một hài tử, sau đó, Quân Dạ sẽ giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh hiện giờ.
Nhưng ---- hiện tại đang là ban ngày, còn ở bên ngoài.
Hai mắt Ngọc Ngưng rưng rưng: "Ban ngày không......."
Lời còn chưa dứt, Quân Dạ đã bưng kín môi nàng, thanh âm hắn trầm thấp: "Khả năng sẽ đau, chịu đựng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...